Editor: Tuna
An Mộc cắn môi, xem ra lần này Lai Bá dấu tin tức rất kĩ!
Cô lập tức mở miệng:
“Không có tham gia sơ thí, chúng ta làm sao bây giờ?”
Ngôn Phi Thần mở miệng:
“Cô chờ một chút, tôi đi tra một chút sao lại thế này.”
An Mộc gật đầu:
“Được.”
Treo điện thoại, An Mộc nghĩ nghĩ, nhìn nhìn thời gian, bên này lệch múi giờ với nước Anh, lúc này nếu gọi cho Phong Kiêu, cũng có chút không thích hợp, nhưng mà chuyện này, ngay cả Ngôn Phi Thần mà cũng không nhận được tin tức, xem ra, chỉ có thể nhờ Phong Kiêu thôi.
Ngôn Phi Thần ở trong ngành rất có thế lực, trên cơ bản những đạo diễn trong nước đều cho ông mặt mũi, mà nghe nói Lai Bá năm đó cũng cũng có gửi thư mời cho ông, hai người vốn dĩ có cơ hội hợp tác, chính là lúc ấy Ngôn Phi Thần đột nhiên tránh bóng, lui về phía sau màn ảnh, liền lãng phí thời cơ tốt nhất, cũng liền bỏ lỡ cơ hội mở rộng quan hệ với Lai Bá.
An Mộc nghĩ nghĩ, vẫn là gọi choPhong Kiêu vậy.
Điện thoại vang hai tiếng, đã được nghe.
Thanh âm của phong Kiêu truyền qua di động, càng thêm trầm thấp:
“Alo?”
“Alo, anh đang bận sao?”
Trước tiên phải xác định xem anh ấy có bận hay không đã, An Mộc biết thế giới của Phong Kiêu khác với cô, cho nên sợ quấy rầy anh.
“Không vội, làm sao vậy?”
An Mộc thông cảm cho anh, Phong Kiêu lại càng hiểu rõ An Mộc, vật nhỏ gọi điện cho anh lúc này, khẳng định là có việc gấp.
An Mộc liền mở miệng:
“Anh biết Lai Bá không?”
“Lai Bá?”
Phong Kiêu lặp lại một câu.
“Dạ, chính là đạo diễn nổi danh quốc tế.”
“Không quen biết, làm sao vậy?”
Đúng là Phong Kiêu, câu không quen biết nói cũng thật dễ nghe!
Anh ấy tuy rằng trên danh nghĩa là tổng tài của FAE, nhưng mọi người đều biết, các quyết sách của công ty đều không phải do anh giải quyết, mọi chuyện đã có những người có năng lực cùng chuyên môn làm.
An Mộc lập tức thất vọng:
“Không quen biết a!”
Bên kia di động truyền đến thanh âm phần phật, tiếp theo An Mộc liền nghe được một đạo thanh âm đã lâu không nghe thấy:
“Tiểu Mộc Mộc a! Con tìm Lai Bá có việc sao?”
An Mộc nghe thấy thanh âm đó, ánh mắt sáng lên:
“Bác gái!”
Đặng Hi Thần nổi giận:
“Đã lâu như vậy rồi, con tại sao vẫn chưa sửa được a, gọi mẹ đi!”
An Mộc tức khắc đỏ mặt, thấp giọng mở miệng:
“Bác gái~~”
Thanh âm cửu chuyển tám cong, mang theo ý vị làm nũng.
Đặng Hi Thần quả nhiên cười:
“Được rồi, chờ con cùng Phong Kiêu chân chính kết hôn, lại kêu mẹ cũng không muộn.”
Sau đó chuyện vừa chuyển:
“Con tìm Lai Bá có việc gì? Làm sao vậy?”
An Mộc nghe ý tứ này, tựa hồ Đặng Hi Thần cùng Lai Bá có quen biết?
An Mộc nhanh chóng mở miệng:
“Chuyện là thế này, Lai Bá đạo diễn đến Trung Quốc, muốn quay một bộ phim chuyên của nữ chính, con……”
“Con muốn?” Đặng Hi Thần dừng một chút:
“Chuyện này chỉ sợ là có chút khó khăn, Lai Bá ông ấy trước giờ chỉ thích dùng những người mới ra nghề, hoặc là những người còn chưa ra mắt, con đường diễn viên của con sáng như vậy, ông ấy nhất định sẽ không để mắt đến.”
An Mộc tức khắc thập phần thất vọng:
“Bác gái, nhưng mà con rất không cam lòng, ngay cả cơ hội thử vai con cũng không có.”
Sau đó cô dò hỏi:
“Bác gái, người có quen Lai Bá sao?”
Phải đi cửa sau, An Mộc có chút chột dạ.
Đối diện dừng một chút, ho khan một tiếng:
“Lai Bá tầm mắt quá cao, ta biết ông ấy, nhưng ông ấy không biết ta, ở trong nước, nữ minh tinh mà ông ta vừa mắt, chắc chỉ có Hạ Tâm Băng.”
An Mộc vừa nghe lời này, liền thở dài:
“Hạ Tâm Băng đã tranh thủ cướp lấy vai này cho Hạ Thiên rồi.”
Đối với Đặng Hi Thần, cô luôn là bất tri bất giác đem ủy khuất trong lòng mình nói ra.
Đặng Hi Thần quả nhiên không chút do dự đứng ở lập trường của cô, mắng to: