ÔNG TRÙM GIẢI TRÍ BÍ MẬT CƯNG CHIỀU: CÔ VỢ NGỐC NGỌT NGÀO

Editor: Quỷ Quỷ

Vừa rồi lúc cao trào, An Mộc đúng là thiếu chút nữa thì kêu lên thành tiếng, là thiếu chút nữa! sao có thể kêu thành tiếng được chứ?

An Mộc mím môi, người đàn ông này thật đáng ghét, bất kể là trên miệng hay thân thể, cho tới giờ cũng không để cho cô chiếm tiện nghi.

Quay đầu đi, không thèm để ý đến anh.

Nhưng sau đó, một đôi tay quấn lấy ôm thật chặt lấy cô, làm cô rơi vào lồng ngực cứng như thép.

An Mộc hoảng sợ,”Anh, anh, anh lại muốn làm gì sao?”

Phong Kiêu híp đôi mắt dài, nhìn cô chăm chú, ngữ điệu này từ trước đến nay chưa từng có, “Mai tôi phải đi rồi.”

An Mộc ngoan ngoãn gật đầu, cái này cô biết.

Nhưng người đàn ông này có ý gì vậy?

“Tôi đi rồi, em cần phải ngoan ngoãn nghe lời.”

Đồng tử An Mộc co lại, cô biết anh có ý gì rồi.

Lần trước chính mình đã đồng ý với anh, quay xong bộ phim lần này sẽ ngoan ngoãn đến trường học bài.

Nhưng đó chẳng qua chỉ là kế hoãn binh, đương nhiên là không thật rồi.

Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng An Mộc vẫn cười tủm tỉm ngoan hiền mở miệng,”Tôi biết rồi, chú.”

Rõ ràng là nói cho có lệ, khóe môi Phong Kiêu nhếch lên, cánh tay anh dùng sức, An Mộc liền bị ép chặt hơn trong ngực anh, “Cháu dâu, đừng nghĩ tôi đang nói giỡn, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn thôi, hiểu chứ?”

An Mộc tiếp tục gật đầu, “Biết rồi, hiểu mà.”

Biết biết cái đầu anh!

Phong Kiêu chỉ là nhất thời hứng thú với mình, hai tháng sau chưa biết chừng đến mặt mình còn quên mất, bắt cô ngoan ngoãn nghe lời mới là lạ!

Phong Kiêu không quá vừa lòng với thái độ của cô.

Anh ôm cô, tà mị mở miệng:”Nhưng mà, ‘chiến tích xấu xa’ của em nhiều như vậy, tôi không hề tin tưởng cái cam đoan của em, làm sao bây giờ?”

Không tin là đúng rồi!

Đằng nào An Mộc cô cũng sẽ không rời khỏi làng giải trí!

An Mộc cười haha,”Chú út, anh bóp chết tôi giống như bóp chết một con kiến, anh chính là Phật Tổ Như Lai, còn tôi chỉ là con khỉ họ Tôn, làm sao dám trái lời chứ, trốn cũng không thoát được núi Ngũ Chỉ của anh không phải sao? Cho nên, anh cứ yên tâm đi!”

Phong Kiêu nhìn cô, liền cười nham hiểm.

Bị anh nhìn chăm chú, nụ cười của An Mộc càng ngày càng cứng ngắc, cuối cùng “A haha” một tiếng, cảm giác cơ mặt cũng cứng đờ.

Phong Kiêu hừ lạnh một tiếng:”Tôi vẫn không thể tin tưởng, cháu dâu, tôi có một cách tốt nhất.”

“Cách gì?”

Phong Kiêu kéo An Mọc đi ra ngòai, “Công khai mối quan hệ của chúng ta trước công chúng, tôi không tin có kẻ không muốn sống nào đấy dám để cho em, người phụ nữ của Phong Kiêu tôi tiếp tục đóng phim!”

Bị anh kéo đi, An Mộc kinh hoảng, ra sức giãy dụa, “Chú, chú, đừng, anh nghe tôi nói, nghe tôi nói đi, cái kia….”

Bàn tay Phong Kiêu đặt lên nắm đấm cửa phòng.

Ngoài cửa, giọng nói của Phong Tư Nguyệt lại vang lên, “An Mộc, cô làm gì trong toilet mà lâu vậy? Cô chết ở trong đấy rồi à? Vừa về đến nhà là lại chiếm lấy toilet, cô định trốn việc ở bên trong này nhàn hạ sao? Còn không mau ra giúp chị Lý rửa bát!”

An Mộc lập tức hoảng sợ vô cùng!

Cô không chút nghĩ ngợi, trực tiếp nhoài người lên phía trước, kiễng chân vòng tay ôm cổ Phong Kiêu, “Chú, chú, bình tĩnh, bình tĩnh!”

Khóe môi Phong Kiêu nhếch lên, tay vẫn không rời nắm đấm cửa.

“Chú!” An Mộc khẽ quát một tiếng, căng thẳng đến tận cùng!

Bàn tay Phong Kiêu rốt cục cũng rời khỏi nắm đấm cửa, An Mộc đang vô cùng kìm chế để không đập cho tên này một cái!

Bình luận

Truyện đang đọc