ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Vừa nghe thấy tiếng anh, tâm tình vừa bình tính được của Lâm Ngọc Linh lại lần nữa rối loạn lên, cô liều mạng cần chặt môi, không cho mình khóc: “Em…xin lỗi.

.

em không đi được rồi”
“Em đã khóc?”
Bây giờ cho dù cô muốn giấu cũng không cách nào ngăn lại được, càng huống gì Chu Hoàng Anh là một người đàn ông tỉnh tế sáng suốt như vậy, phút chốc liền nghe ra được ngụy trang của cô.

“Em.


.

em không có!” Lâm Ngọc Linh cật lực phủ nhận, hàng chân mày đen của cô cau chặt: “Ờ…bên phía em, Thanh Nhàn có chút chuyện nên muốn em ở cùng cô ấy, nên chúng ta đổi ngày khác đợi có thời gian lại hẹn đi.

.


Nói xong, cô liền vội vàng cúp điện thoại.

Cô không thể làm phiền anh nữa Không bao lâu cô liền đến được nhà kho đã hẹn trước với đám bắt cóc kia.

Trong nhà kho vừa tối đen vừa trống rỗng, liên tục có mèo hoang chạy qua làm Lâm Ngọc Linh giật mình toát mồ hôi lạnh, nhưng trước mắt đã hết cách, chỉ có thể tiếp tục căng da đầu đi xuống tiếp thôi.

Vừa nghĩ tới Ngọc Huy ở đó bị đám bắt cóc đánh đập chịu nguy hiểm, cô liền không màng được gì nữa.

‘Tâng một không có cái bóng nào, vậy chắc ở tầng trên.

Chân Lâm Ngọc Linh dẫm lên cái cầu thang lắc lư không chắc chắn, tiếng ‘cót két cót két nghe vào khiến người ta giật mình khiếp sợ, đi tới được giữa không trung, cô liền cảm thấy dường như chỉ một giây sau bản thân mình sẽ rơi xuống dưới.

Đột nhiên điện thoại lại vang lên, lần này là đám bắt cóc.


“Tao đã nghe thấy tiếng động dưới lầu rồi, là mày đang đi lên đúng không?” Người đàn ông thô bạo hét lên.

“Đúng vậy, tôi đã gom đủ một tỷ bảy trăm năm chục triệu rồi, bây giờ cách thời gian hẹn còn năm phút bốn mươi giây nữa, nếu mấy người làm gì em trai tôi hoặc để tôi thấy nó bị làm sao thì các người nhất định sẽ không lấy được bất cứ đồng nào” Lâm Ngọc Linh cố gắng khiến bản thân bình tính lại, bây giờ cô không được hoảng, một khi làm sai một bước thì sẽ bất lợi cho Ngọc Huy.

“Mày cứ yên tâm, bọn tao vẫn chưa động vào em trai mày, bọn tao ở tầng hai, mau lên đây đi, à đúng rồi, mày tuyệt đối đừng báo cảnh sát, nếu không bọn tao không dám đảm bảo đâu!”
Nghe đám bắt cóc báo xong địa điểm, Lâm Ngọc Linh liền vội vàng chạy qua.

Đứng trước một cánh cửa của tầng hai, Lâm Ngọc Linh nghe bên trong truyền đến tiếng nói chuyện, nên đoán chắc là nơi này không sai.

Cô hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào.

Nhà kho rất nhỏ, bốn năm tên bắt cóc ngồi đó uống rượu, nghe thấy tiếng mở cửa liền đồng loạt nhìn qua bên này.

Lâm Ngọc Huy bị đánh, trên mặt tràn đầy vết thương, cậu ngồi trên ghế có hơi không tỉnh táo.

Nhìn bộ dáng thảm hại của em trai, Lâm Ngọc Linh cực kỳ đau lòng.

“Ái chà! Người đến rồi này, tiền đâu?”
Trong đám bắt cóc có một người đàn ông to lớn đi ra, hẳn ta chính là tên cầm đầu đã cầm điện thoại giao dịch với mình.


Lâm Ngọc Linh bình tình mà cầm vali trước mặt ném tới trước mặt hän ta: “Đều ở đây, một tỷ bảy trăm năm mươi triệu, không thiếu một xu”
Nghe xong lời này, đám bắt cóc vốn đang ngồi bên kia liền lập tức như ruồi không đầu mà nhào về phía vali.

Nhìn thấy từng tờ ‘vàng thật bạc thật kia, trên mặt bọn chúng đều lộ ra nụ cười tham lam: “Trời ạ, đại ca, em còn chưa từng thấy nhiều tiền như vậy bao giờ đâu!”
“Đúng đó, chúng ta phát tài rồi! Ha ha ha!”
“Đều câm miệng hết cho tao! Đừng mẹ nó bày ra cái bộ dáng chưa trải sự đời như vậy!”
Tên cầm đầu ghét bỏ mà trừng bọn chúng một cái, chút tiền này có là gì, tiền mà người phụ nữ bên kia điện thoại mua chuộc bọn họ kia mới thật sự là nhiều.

“Tiền mấy người cũng đã kiểm rồi, giờ mấy người có thể thả em trai tôi ra rồi chứ?” Lâm Ngọc Linh có hơi vội vàng hỏi.

Tên cầm đầu lại lộ ra một nụ cười quỷ dị; “Vội gì chứ! Đợi chút nữa!”
Lâm Ngọc Linh lập tức phẩn nộ: “Mấy người”
Lúc này Lâm Ngọc Huy cũng nghe được tiếng nói mà giật mình tỉnh lại, cậu tràn đầy khổ sở nhìn Lâm Ngọc Linh: “Chị, chị có ngốc không hả, chẳng phải em bảo chị đừng qua đây sao?”
“Sao chị có thể bỏ em lại một mình được!”


Bình luận

Truyện đang đọc