Độ dài: 63 chương
Lượt xem: 4592
Sinh ra là phận đàn bà, lấy chồng sinh con, mười hai bến nước, trong nhờ đục chịu. Cái thời mà khó khăn, cái thân còn chưa lo xong, lấy nhau nhiều lúc chỉ là đỡ đần nhau sớm hôm, nuôi dạy con cái, rồi lại nương tựa nhau lúc về già. Vậy thôi chứ nghĩ gì xa xôi tới yêu với chả đương. Chả vì thế mà nhiều lúc vớ phải tên chẳng ra gì, họ lại vẫn cắn răng mà nhịn. Bởi vì cái phận đàn bà, gả chồng theo chồng, biết làm sao giờ???? - ------ - Bu ơi bu! Bu về nhanh thầy con gọi... Chị Đài dáng người nhỏ thó lẫn vào đám lúa sắp được mùa ngóc đầu lên nghe thằng con gọi. Chị cố nheo nheo mắt vì quá nắng, chắc quá trưa không thấy bu nó về nên đi tìm đây mà, Chị Đài gào lên bảo con: - Có việc gì không? Bu đang làm dở tay. Chúng mày cứ về trước đi tí bu về.... - Thôi!Bu về nhà ngay đi! Thầy bảo bu mà không về ngay thì chết với thầy... Nghe thằng Cò dọa, chị Đài mặt tỉnh bơ, chị chẳng sợ tí nào. Dăm ba cái câu dọa của thầy nó thì thấm vào đâu mà chị sợ. Cùng lắm hắn đánh chị là cùng, chị quen rồi. Cái ngữ đàn ông chẳng chịu làm, suốt ngày lêu lổng, chị không làm các con chị lấy gì mà ăn?thằng chồng chị lấy gì mà ăn? Chị mặc xác nó, chị làm cố rồi tí về cả thể: - Bu biết rồi! Con cứ về trước đi. - Bu nhớ về sớm nhớ bu! Bu không về, Thầy lại đánh thì khổ thân.... Nó dặn đi đi dặn lại rằng chị phải về sớm, chị chẳng quan tâm. Thằng Cò để cái Hĩn xuống đất rồi dắt nó đi. Trời nắng như thiêu như đốt, nó cởi trần còn đưa em manh áo rách tả tơi che đầu không nắng.