PHÁO HÔI TAY XÉ HÀO QUANG VAI CHÍNH


Lúc nhìn thấy Thẩm Gia Kỳ, Không Thanh cũng thực giật mình.
Tuy rằng Thẩm Gia Kỳ toàn bộ võ trang, mang theo mũ, kính râm và khẩu trang, bọc đến kín mít, giống y xác ướp, nhưng Không Thanh vẫn liếc mắt một cái là nhận ra hắn.
Không phải bởi vì Không Thanh có kỹ xảo nhận biết đặc biệt, mà là ở trong mắt Không Thanh, con cưng của Thiên Đạo thế giới này Thẩm Gia Kỳ này cực kì có độ công nhận.
Nhớ trước đây, Không Thanh mặc dù trước nay đều không có gặp qua Thẩm Gia Kỳ, cũng có thể liếc mắt một cái liền nhận ra Thẩm Gia Kỳ, chính là bởi vì trên đỉnh đầu Thẩm Gia Kỳ lơ lửng một vòng tròn nhàn nhạt phát ra ánh sáng trắng, đây là "Hào quang vai chính" mà Thiên Đạo thế giới này trao cho Thẩm Gia Kỳ.
Chẳng qua, làm Không Thanh cảm thấy kỳ quái chính là, màu sắc của hào quang vai chính của Thẩm Gia Kỳ ảm đạm đi rất nhiều.
Nếu nói, trước kia hào quang vai chính sáng ngời như đèn huỳnh quang, hiện tại giống như điện áp không ổn định, âm u, còn chợt lóe chợt tắt, một bộ tùy thời đều có thể tắt, hơn nữa, Không Thanh còn phát hiện, bên ngoài hào quang vai chính của Thẩm Gia Kỳ còn xuất hiện rất nhiều vết rách nhỏ, điều này không thể nghi ngờ đại biểu cho việc địa vị vai chính của Thẩm Gia Kỳ ở thế giới này bị dao động.
Đối với Không Thanh mà nói, đây là một chuyện tốt.
Theo trực giác của Không Thanh, hào quang vai chính của Thẩm Gia Kỳ dần dần ảm đạm, ảnh hưởng của hào quang vai chính đến những người xung quanh hẳn cũng sẽ ngày càng nhỏ đi, trước kia, Thẩm Gia Kỳ còn có thể ỷ vàp hào quang vai chính, đem thuộc tính đoàn sủng của bản thân phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn, chẳng qua về sau phỏng chừng liền sẽ không có chuyện tốt chiếm tiện nghi như vậy nữa.
Phát hiện Thẩm Không Thanh chú ý tới mình, Thẩm Gia Kỳ nhanh chóng hoang mang rối loạn mà thu hồi tầm mắt, không dám tiếp tục nhìn chằm chằm vào Thẩm Không Thanh, tuy rằng Thẩm Gia Kỳ cũng không rõ vì sao lại chột dạ, nhưng trong tiềm thức, hắn xác thật là tự biết xấu hổ.

Cũng may, không để Thẩm Gia Kỳ xấu hổ quá lâu, trợ lí Tần Lãng liền xuống dưới tiếp Thẩm Gia Kỳ.
Không Thanh cũng theo lên, không nhanh không chậm mà đi theo phía sau bọn họ.
Trợ lí trực tiếp đem Thẩm Gia Kỳ đưa tới văn phòng Tần Lãng, xoay người lại, mới phát hiện Thẩm Không Thanh chậm rì rì đi theo bọn họ cách đó không xa, không khỏi hoảng sợ, chạy chậm tiến lên, mở miệng dò hỏi: "Đại thần, em làm sao lại ở đây?"
Vị tiểu tổ tông này không phải chưa bao giờ đến công ty sao? Hôm nay sao lại có nhàn tâm tới công ty đi thị sát thế? Thật là muốn mạng.

Tựa hồ là nhìn ra trợ lí khẩn trương, Không Thanh hơi mỉm cười, trấn an đối phương nói: "Không cần khẩn trương, em tới, là có chút việc nhỏ muốn thương lương với Tần tổng."
Trợ lí thật cẩn thận mà quan sát sắc mặt Thẩm Không Thanh, phát hiện đối phương thật sự không có tức giận, lúc này mới trộm nhẹ nhàng thở ra, dò hỏi: "Đại thần, có cần chị đi thông báo cho Tần tổng không?"
Thời gian đại thần quý giá như vậy, để đại thần chờ ở của văn phòng tổng tài lâu không lễ phép, nếu để Tần tổng biết, truy cứu xuống dưới, tiền thưởng tháng này của mình cũng đừng mong có.
"Không cần phiền toái, em chờ một chút là được." Cũng không biết Thẩm Gia Kỳ sẽ cùng Tần Lãng nói chuyện gì, nếu chính mình bây giờ đi vào, quấy rầy Thẩm Gia Kỳ cùng Tần Lãng nói chuyện, chẳng phải xấu hổ sao.
Tuy rằng Không Thanh nói không cần phiền toái, nhưng trợ lí vẫn như cũ không dám chậm trễ, nhanh chóng đưa Thẩm Không Thanh đến phòng đơn cho khách, không chỉ cẩn thận chu đáo mà pha cà phê cho cậu, còn bưng tới một ít điểm tâm tinh xảo ngon miệng, thái độ ân cần đầy đủ.
Không Thanh thật ngại, cũng không biết Tần Lãng ngày thường dạy bảo mấy người này như thế nào, những người này thấy cậu liền giống như chuột thấy mèo, sợ hãi rụt rè, nơm nớp lo sợ, mình đáng sợ đến vậy hả?
Trong lúc Không Thanh uống cà phê, nghĩ trăm lần cũng không ra, cửa phòng khách bị mở ra, theo sau, Tần Lãng vẻ mặt ảo não đi đến, vừa đi còn vừa oán giận nói: "Em đã đến rồi sao không trực tiếp đi tìm anh?"
"Không phải thấy cậu có khách sao?" Không Thanh chớp chớp mắt, vui sướng khi người gặp họa mà trêu ghẹo Tần Lãng: "Thế nào? Nói chuyện như thế nào?"
"Em nhìn thấy rồi?" Tần Lãng càng ảo não, sớm biết Không Thanh sẽ tới, y liền sẽ không đồng ý cùng Thẩm Gia Kỳ gặp mặt, tuy rằng bọn họ tổng cộng cũng chỉ nói mấy câu, nhưng là bởi vì Thẩm Gia Kỳ chậm trễ việc ở chung với Thẩm Không Thanh, Tần Lãng cảm thấy chính mình mệt chết.

"Đừng đề cập tới hắn ta, đen đủi."
Vốn đang cho rằng Thẩm Gia Kỳ tới tim mình có chuyện gì, không nghĩ tới lại là cầu tình cho Đặng Đình Đình, đùa cái gì vậy, lúc này không đánh rắn ngập đầu, lại còn giơ cao đánh khẽ, thả cho Đặng Đình Đình một con ngựa, Thẩm Gia Kỳ thật sự cho rằng mình thiếu tâm nhãn giống hắn ta sao.
Không Thanh nhướng mày, tiếp tục thử: "Quan hệ của cậu với Thẩm gia nhị thiếu không phải khá tốt sao?"
"Ai nói!" Tần Lãng vẻ mặt hoảng sợ, đừng để y biết là ai trộm khua môi múa mép loạn xa trước mặt Không Thanh, nếu không, y cũng sẽ không dễ dàng buông tha đối phương.

"Không phải, sau khi cậu nhìn thấy Thẩm gia nhị thiếu, chẳng lẽ không có ý tưởng gì sao? Không Thanh muốn xác nhận môt chút hào quang vai chính của Thẩm Gia Kỳ có thể tiếp tục ảnh hưởng tới người khác hay không, cho nên mới lôi kéo Tần Lãng truy vấn không ngừng.
Tần Lãng cảm thấy đầu muốn to ra rồi, vì không để Không Thanh hiểu lầm, một bên lắc đầu như trống bỏi, một bên ngữ khí vội vàng mà phủi sạch quan hệ: "Không có ý tưởng gì hết, về sau anh cũng sẽ không gặp lại người này nữa, em cũng không biết, vừa rồi anh chẳng qua chỉ thuận miệng nói mấy câu, hắn ta đã hồng con mắt, khóc sướt mướt mà chạy đi rồi, chẳng lẽ còn trông cậy vào anh đuổi theo hắn ta, lại không phải đang diễn phim thần tượng, không thể hiểu được."
"Anh nói cái gì thế?" Không Thanh rất tò mò, có thể làm thụ chính tức giận đến nỗi khóc lóc chạy đi, rốt cuộc là nói quá mức thế nào.
"Anh cũng chưa có nói gì đâu, chính là hắn bảo anh giơ cao đánh khẽ, thả cho Đặng Đình Đình một con ngựa, anh bảo hắn nằm mơ, để hắn chết tâm nhân lúc còn sớm, hắn liền hồng con mắt, khóc sướt mướt chạy đi rồi."
Nghe Tần Lãng nói xong, Không Thanh cũng cảm thấy thực vô ngữ.
Thẩm Gia Kỳ đây là thói quen làm đoàn sủng trước kia, vừa nghe thấy người khác không cho hắn mặt mũi liền cảm thấy chịu không nổi, thật sự cho rằng mình là công chúa nhỏ trong lâu đài đấy à, nếu hắn không chịu sửa bệnh công chúa của mình, về sau còn phải nếm mùi đau khổ.
"Thẩm gia nhị thiếu gia đang kết giao với Tiêu Hồng Triết, cậu có biết không?"
"Anh biết, nhưng mà hai người bọn họ yêu đương, đâu có liên quan đến anh?" Tần Lãng nhìn Không Thanh, chỉ cảm thấy vấn đề này Không Thanh hỏi không thể hiểu được.
"Cậu không cảm thấy....!Thôi, không nói cái này."
Nhìn thấy biểu tình chán ghét trên mặt Tần Lãng, Không Thanh càng thêm xác định, hào quang vai chính của Thẩm Gia Kỳ sắp tan vỡ.
Cốt truyện nguyên bản, biết được Thẩm Gia Kỳ kết giao với Tiêu Hồng Triết, công cụ hình người mạnh nhất Tần Lãng này một giây liền hắc hóa, trở thành đại phản diện sau màn, không từ thủ đoạn, chuyện xấu đều làm, chính là vì phá hư cảm tình của Thẩm Gia Kỳ và Tiêu Hồng Triết.
Nhưng hiện tại, Tần Lãng không chỉ không có một chút dấu hiệu hắc hóa, còn một bộ biểu tình ước gì Thẩm Gia Kỳ đi làm tai họa của người khác, cốt truyện đã biến thành cái bộ dáng quỷ này, phỏng chừng Tần Lãng về sau cũng không có cơ hội hắc hóa thành đại phản diện.
Trong lúc Không Thanh trộm nhẹ nhàng thở ra một hơi, Tần Lãng cũng đang âm thầm cân nhắc, nhanh chóng xử lí vấn đề của Thẩm Gia Kỳ, nếu không, Thẩm Gia Kỳ ba ngày hai đợt mà chạy tới tìm phiền toái, chính mình còn muốn làm việc hay không? Còn muốn theo đuổi người trong lòng hay không?
"Đúng rồi, tôi tới tìm cậu, là có việc muốn cùng cậu thương lượng." Không Thanh tạm thời buông Thẩm Gia Kỳ xuống, ngược lại bắt đầu thương lượng chính sự với Tần Lãng.


"Đi, đi văn phòng cậu đi, trước cho cậu xem một video thú vị."
Tần Lãng gật gật đầu, mang theo Không Thanh cùng trở về văn phòng.
"Mượn máy tính cậu một chút."
"Có thể, em tùy tiện dùng."
Sau khi được cho phép, Không Thanh cũng không khách khí, trực tiếp cầm con chuột, mở giao diện tìm kiếm, nháy nháy chuột, mở trang web lưu trữ, nhập mật khẩu, tìm được một đoạn video, sau khi mở lên, ý bảo Tần Lãng lại đây xem.
Tần Lãng đã đi tới, vừa thấy bóng người quen thuộc trong video kia cùng với tiếng Hoa Hạ làn điệu kì quái, tiếng chuông cảnh báo trong lòng vang lên, ngữ khí cứng đờ mà dò hỏi Không Thanh: "Không Thanh, sao em tìm được video này?"
Y không phải đã sớm phân phó trợ lí gỡ video này xuống rồi sao? Thế nào lại xui xẻo mà bị Không Thanh thấy được, thật muốn mạng.
"Cậu có nhìn thấy không, người này cư nhiên có thể bố trí camera cảm ứng trong mũ thực tế ảo, lúc sau còn không ngại đăng nhập vào, tiến hành phát sóng trò chơi trực tiếp, tuy rằng xét trên độ mượt khi phát sóng, tay nghề cải tạo mũ thực tế ảo của người này còn không thành thục, nhưng là dưới tình huống không ai chỉ đạo, có thể kỹ thuật thực tế ảo tầng tầng mã hóa của tôi phá giải đến bước này, đã rất lợi hại, nhân tài như vậy, nhặt được chính là có được, cậu cũng nhanh nhanh một chút mời chào anh ta đi.

Để anh ta tới làm việc ở công ty chúng ta, tốt hơn so với việc trơ mắt nhìn anh ta bị đối thủ đào đi.

Tần tổng, cậu thấy sao?"
Không Thanh đã nói như vậy, Tần Lãng có thể nói cái gì, gật đầu đáp ứng.
Tần Lãng cũng biết, nhân tài kỹ thuật giống như vậy, sau khi mời chào về chắc chắn cũng không để cho mình quản, mà là đi theo Không Thanh lam công tác nghiên cứu phát minh, vì tránh để nhân viên mới ngày đầu đi làm đã làm mình khó chịu, Tần Lãng vẫn chủ động thẳng thắn nói: "Không Thanh, thật ra người này trước kia đã nộp sơ yếu lí lịch tới công ty chúng ta..."
Không Thanh nhìn Tần Lãng, dùng ánh mắt dò hỏi y, một khi đã như vậy, vì sao không nhận?
Tần Lãng nhịn không được cười khổ, mặt ủ mày ê nói: "Không Thanh, em thật sự không nhớ rõ sao? Joyce này, chính là người năm đó cùng tham gia thi đấu Olymlic toán học quốc tế, bởi vì em thi tốt hơn anh ta, sau khi kết thúc thi đấu còn cố ý chạy tới khiêu khích em."

Không Thanh nghiêm túc nghĩ nghĩ, mới có thể lôi ra một đoạn hồi ức như vậy từ trong đầu.
Thì ra, đây chính là thằng cu sau khi kết thúc thi đấu chuyên môn chạy tới mắng cậu "Kẻ lừa đảo", quả nhiên, năm tháng chính là con dao mổ heo, đã từng là dương quang mỹ thiếu niên tóc vàng mắt xanh, lúc này biến thành bộ dáng bị năm tháng hung hăng tàn phá, khó trách cậu không nhận ra,
Nghe xong lời Tần Lãng nói, Không Thanh chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
"Nên sẽ không phải vì chuyện này, cậu mới từ chối sơ yếu lý lịch của anh ta đấy chứ."
Tần Lãng trầm mặc không nói, đương nhiên không phải vì nguyên nhân này, nhưng rốt cuộc là vì sao, Tần Lãng ngại nói cho Không Thanh, rốt cuộc, y mới không phải là đứa ngốc nói tốt cho tình địch trước mặt người trong lòng.
"Không cần thiết phải chuyện bé xe ra to như vậy đâu, nếu cậu không đề cập tới, tôi rất nhanh liền quên người này, tin tôi, người này là một nhân tài, mời chào đi."
Nếu Không Thanh đã lên tiếng, Tần Lãng cũng chỉ có thể làm theo.
Chẳng qua, bởi vì việc này, trong lòng Tần Lãng trước sau nghẹn một cổ oán khí, quỷ xui xẻo Thẩm Gia Kỳ chủ động chui vào họng súng liền gặp xui xẻo.
Vốn dĩ quần chúng ăn dưa ở trên mạng đều ăn quả dưa ngon của Đặng Đình Đình, kết quả hắc liêu của Thẩm Gia Kỳ đột nhiên ngang trời xuất thế, lấy tư thế không đỡ được, thô bạo mà bò lên hot search, cũng làm vô số quần chúng ăn dưa sợ ngây người.
Ngay từ đầu, là một người đàn ông trung nhiên tứ chi tàn phế, hình dáng tiều tụy đi cùng với phóng viên, tham gia tiết mục truyền hình tuyến ba nào đó, hơn nữa ở trước màn ảnh, than thở khóc lóc lên án vợ con mình không quan tâm chính mình, mặc kệ bảo mẫu trong nhà mà đánh chửi, ngược đãi ông ta.
Hình tượng người đàn ông trung nhiên này liền đặc biệt làm người ta đồng tình, càng đừng nói những lời mà ông ta nói, quả thực càng làm người nghe thương tâm rơi lệ.
Cái gì mà "Từ sau một tai nạn ngoài ý muốn của mình, không thể không cắt chân, vợ liền để một mình ông ta nằm trên giường chờ chết, chỉ mời một bảo mẫu vô trách nhiệm phụ trách cơm canh cho ông ta, không để ông đói chết, đối phương lại mười ngày nửa tháng không về nhà, cả ngày ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm."
Cái gì mà "Con trai cũng yêu phú phụ bần (yêu giàu chê nghèo), sau khi nhận cha mẹ nuôi có tiền, liền không coi thân cha này ra gì, chưa từng về nhà thăm mình lần nào, một bộ tuyệt tình ước gì mình sớm chết quách cho rồi."
Sau khi lên án xong vợ con, người đàn ông trung niên lại bắt đầu một hồi bán thảm, cường ngạnh đem loại tiết mục tình cảm diễn thành phim máu chó chiếu lúc 8 giờ.
Người đàn ông trung niên này, chính là chồng Tô Cầm Tuyết, cũng chính là cha ruột Thẩm Gia Kỳ, Chu Hoành Thịnh..


Bình luận

Truyện đang đọc