Rừng rậm Ác Linh, trên đường đi tràn đầy bụi gai, tiểu đội bảy người lại vượt qua chống gai tiến về phía trước.
Trong bảy người này, đi phía trước chính là một nữ tử trẻ tuổi. chỉ thấy nữ tử này một thân thanh y, dung nhan thanh lệ, trong đôi mắt đen mơ hồ hàm chứa ánh sáng thanh lãnh. Mà trong tay nàng còn đang ôm một con thú nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay, lúc này linh thú kia chính là chớp cặp mắt to ngập nước nhìn chằm chằm ngực nữ tử, một bộ dáng vô hại.
Đáng tiếc, bộ dáng này cũng ánh mắt háo sắc của nó đối lập hoàn toàn.
Bên cạnh thanh y nữ tử, nam tử áo dài hồng bào giật giật khóe môi, trong mắt hàm chưa ý vị không rõ, cười cười.
Những người còn lại theo sát phía sau hai người một thú này, không dám lướt qua bọn họ mà đi, ánh mắt trào phúng ban đầu đã thay thế bằng sùng bái, càng nhiều hơn chính là sự rối rắm và hâm mộ.
Nguyên nhân có thể làm cho bọn họ hâm mộ như thế là ở chỗ, mấy ngày nay ở rừng rậm Ác Linh, trừ bỏ Manh Manh ngày đầu tiên ăn một con Phong Báo thì cũng chưa từng ăn lại! Lục Vân sợ tiểu gia hỏa này đói bụng, liền cố ý chuẩn bị một con linh thú muốn cống hiến cho nó, vì muốn linh thú kia càng thêm mỹ vị, nàng còn cố ý đem con linh thú đó đi nấu nướng.
Ai ngờ tiểu gia hỏa này căn bản khinh thường không muốn nhìn.
Không sai! Manh Manh cho dù cắn nuốt linh thú, cũng không đại biểu nó xem linh thú như đồ ăn, nếu không phải Phong Báo chọc giận nó, nó cũng sẽ không ăn Phong Báo.
Cho nên, Lục Vân ủ rũ cụp đuôi đem thịt linh thú phân cho những người khác trong đội.
Mà khi tất cả mọi người đang ăn cơm, tiểu gia hỏa lại không an phận!
Dựa vào cái gì các ngươi có đồ ăn? ta lại chỉ có thể trơ mắt nhìn!
Vì thế, tiểu gia hỏa không cam lòng mà quấn lấy Cố Nhược Vân đòi ăn đan dược, mà Cố Nhược Vân dưới sự bán manh lăn lộ của nó, rất bất đắc dĩ mà ném cho nó một lọ đan dược.
Tuy nói trong Minh Giới đã tồn tại từ rất lâu, nhưng đan dược ở đây lại rất khan hiếm không giống như đại lục, đan dược cũng rất là trân quý, bởi vậy khi mọi người nhìn thấy Cố Nhược Vân dùng đan dược như thức ăn để nuôi tiểu gia hỏa, liền xuất hiện một màn........
" Cố nếu....." Đổng Phương vốn định mở miệng gọi tên Cố Nhược Vân, nhưng cuối cùng vẫn là đem những chữ kia nuốt xuống, " Cố cô nương, thứ ngươi cho linh thú này ăn, có phải là đan dược hay không?"
Dù sao Đổng Phương cũng là thiên tài Minh Giới, tự nhiên kiến thức cũng hiểu biết nhiều hơn so với người Đệ Nhất thành, bởi vậy sau khi trông thấy Cố Nhược Vân lấy ra đan dược, hắn liền nhận ra.
Cố Nhược Vân quay đầu nhìn Đổng Phương, cuối cùng vẫn là gật gật đầu: " Tiểu gia hỏa này tương đối kén ăn."
Một câu này, tương đương gián tiếp thừa nhận câu hỏi của Đổng Phương.
Tức khắc, trong mắt mọi người đều toát ra thần sắc không thể tưởng tượng, ánh mắt mọi người nhìn Cố Nhược Vân không giống nhau.
Đan dược! kia thế nhưng chính là đan dược!
Truyện hay