Edit: kaylee
Phía trên đồi núi, một đám người người đầy máu cảnh giác nhìn đám người sát khí nổi lên bốn phía phía trước, gắt gao bảo vệ đôi thiếu niên thiếu nữ ở bên trong, trên mặt đều mang theo quyết tâm thấy chết không sờn.
Mấy năm trước, gia chủ giao bọn họ cho tiểu thiếu gia, từ đó về sau, bất luận tiểu thiếu gia đi chỗ nào bọn họ đều phải như bóng với hình, chỉ là vì không quấy rầy đến tiểu thiếu gia, bọn họ mới luôn luôn ẩn giấu ở phía sau.
Mạng của bọn họ, là Hạ gia cho, nếu tiểu thiếu gia gặp phải nguy hiểm, cho dù là liều cả tính mạng, cũng phải bảo vệ hắn an toàn.
Đây là sứ mệnh của bọn họ!
"Ngọc ca ca."
La Lỵ gắt gao túm ống tay áo của Hạ Lâm Ngọc, khuôn mặt oa nhi đáng yêu tràn ngập khẩn trương, tầm mắt nàng xuyên thấu qua trông thấy sườn mặt thiếu niên phía trước, giờ này khắc này, trên khuôn mặt thanh tú trắng nõn của thiếu niên hoàn toàn bình tĩnh, đôi mắt trong suốt sáng ngời không chút gợn sóng.
Nghĩ đến Hạ Lâm Ngọc bình thản, nghĩ đến khiếp đảm và kích động của bản thân, La Lỵ bình ổn tâm thần, mạnh mẽ làm cho mình bình tĩnh xuống.
Chỉ cần có Ngọc ca ca ở, cái gì nàng cũng không sợ.
"Hạ Lâm Ngọc, lúc này đây ta xem ngươi trốn chỗ nào!"
Nam tử trung niên đầu lĩnh đối diện phát ra một tiếng cười to, ánh mắt cao ngạo lạnh lùng nhìn Hạ Lâm Ngọc được mọi người bảo vệ ở bên trong, quát lớn: "Nếu các ngươi nguyện ý ngoan ngoãn buông tay chịu trói, có lẽ ta sẽ để cho ngươi chết nhanh một chút."
"Ha ha."
Một tiếng cười thanh thúy bỗng nhiên vang lên, khóe miệng thiếu niên giơ lên, khuôn mặt tuấn tú giơ lên một chút tươi cười nhạt nhẽo, giọng nói kia của hắn dễ nghe động lòng người giống như là thanh tuyền (suối trong), vang lên trong núi tràn ngập phân tranh này.
"Không biết ta và Bách Thảo Đường các ngươi không oán không cừu, vì sao các ngươi phải chặn giết ta? Lại còn xuất ra đội hình lớn như thế."
"Ha ha!"
Nam tử trung niên cười ‘ha ha’ hai tiếng: "Tốt cho một tiểu tử không biết trời cao đất rộng! Chỉ bằng ngươi là tiểu thiếu gia Hạ gia ngươi đã là tội đáng chết vạn lần! Chủ tử Bách Thảo Đường Cố Nhược Vân là nghĩa nữ của ta, hiện giờ Hạ gia các ngươi bắt nàng đi, ta làm nghĩa phụ của nàng, khẳng định muốn ra mặt báo thù vì nàng!"
Vẻ mặt Hạ Lâm Ngọc khẽ thay đổi, cái khác nam nhân trung niên nói hắn đều không có nghe rõ, chỉ nghe rõ một câu nói.
Cố Nhược Vân ở Hạ gia!
Nàng vậy mà ở Hạ gia!
Chẳng lẽ gia gia làm cái gì với nàng, cho nên người Bách Thảo Đường mới tìm tới cửa?
Nghĩ vậy, Hạ Lâm Ngọc hoảng hốt loạn cả lên, thậm chí ngay cả ngữ điệu đều thay đổi: "Ngươi nói Cố Nhược Vân ở Hạ gia? Có phải nàng xảy ra chuyện gì hay không? Không được, ta muốn về Hạ gia!"
Đúng vậy, hắn phải chạy nhanh về Hạ gia! Nếu không mà nói, dựa theo tính cách cố chấp kia của lão gia tử, vạn nhất khi ức hiếp nàng thì làm sao bây giờ?
"Ngọc ca ca……..."
La Lỵ gắt gao cắn môi, trong lòng giống như bị một cây châm đâm phát đau.
Gặp phải nguy hiểm, hắn không có hoảng!
Cho dù là không cách nào đào thoát, hắn cũng không có sợ hãi.
Nhưng giờ khắc này, La Lỵ rõ ràng thấy được sợ hãi và khẩn trương từ trong mắt Hạ Lâm Ngọc.
Đến cùng nữ tử tên là Cố Nhược Vân kia là ai, nàng và Ngọc ca ca cùng nhau lớn lên từ nhỏ, lại chưa từng nghe qua tên này, vì sao nàng có thể khiến cho Ngọc ca ca có phản ứng lớn như vậy?
"Hừ!"
Nam tử trung niên hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Cố Nhược Vân đã bị các ngươi bắt giữ, ngươi còn muốn làm cho ta thả ngươi đi? Nằm mơ đi! Hôm nay ngươi phải chết ở đây! Ta muốn báo thù rửa hận vì nghĩa nữ của ta!"
Ở loại thời khắc này, Hạ Lâm Ngọc đã nghe không được lời nói nào, hắn chỉ biết là Cố Nhược Vân có nguy hiểm, bản thân phải chạy nhanh vè Hạ gia cứu nàng! Cho nên, chính là ngay cả năng lực suy xét đều đánh mất, nếu không, hắn tất nhiên sẽ sinh ra nghi vấn đối với nam tử trung niên tự xưng là nghĩa phụ của Cố Nhược Vân.
Truyện hay