PHIẾN ĐÁ NỞ RA HOA PHÙ TANG

"Anh yêu em, em nhất định phải tin việc này."

Quốc đảo Singapore quả nhiên là nơi sạch đẹp nhất thế giới.

Bầu trời trong suốt xanh thẳm, cây xanh phủ kín hai bên đường, không khí vô cùng khoáng đãng.

Tang Cẩn và Bàng Lỗi lại không có tâm trạng nhìn ngắm cảnh đẹp nơi đây. Bọn họ nhanh chóng tới nơi cần tới, tòa nhà tài chính Shenton Road.

Kết quả, tới nơi bọn họ mới phát hiện, cái người tên Sam kia căn bản không có ở đây. Tuy Tang Cẩn không quen thuộc Singapore, nhưng chỉ cần nhìn qua bản đồ cô cũng có ấn tượng với mấy chỗ ở này. Sam rõ ràng biết bọn họ sẽ tới, nhưng anh ta lại không muốn bị bọn họ tìm được.

Bàng Lỗi định trực tiếp gọi điện cho Sam, nhưng anh ta lại nhắn tin cho anh trước: Muốn biết cách đối phó Thích Nguyệt, thoát khỏi rắc rối của Duyên Lai thì tới gặp tôi.

Điều khiến cô không ngờ chính là, bọn họ rời Shenton Road chưa được mười phút thì có người gọi điện hẹn địa điểm gặp mặt.

Bọn họ liền tới sông Singapore, ngồi trên ghế đá chờ "mục tiêu" xuất hiện.

Không bao lâu sau, dọc bãi cỏ ven sông, một nơi cách bọn họ không xa xuất hiện một gia đình ba người hạnh phúc. Bàng Lỗi nói với cô, người đàn ông vóc dáng cao lớn kia chính là Sam.

Tang Cẩn hoàn toàn không ngờ đứa bé đang cầm bình sữa cùng người vợ xinh đẹp đang nói cười với anh ta lại cùng tới đây.

Ngồi đợi bọn họ thật lâu, người tên Sam kia vẫn không chủ động tới tìm hai người, có thể thấy được, anh ta vô cùng thông minh, biết bản thân không thể tiếp tục tránh né nên diễn vở kịch gia đình hạnh phúc, hy vọng dựa vào việc này mà dập tan suy nghĩ tiếp cận anh ta của bọn họ.

Cuối cùng, hai người liền giả bộ đang đi dạo quanh công viên, theo chân chào hỏi bọn họ. Bàng Lỗi nhân lúc vợ con Sam không để ý liền thì thầm với anh ta vào câu, sau đó còn lặng lẽ đưa thêm một tờ giấy.

"Anh nói với anh ta gì vậy? Anh ta sẽ đến sao?" Đợi bọn họ đi khỏi, Tang Cẩn mới quay đầu nhìn người đàn ông đang chăm chú nhìn một nơi khác.

Cô theo ánh mắt anh nhìn qua, xa xa là đài phun nước sư tử của Singapore, xung quanh mọi người đều vui vẻ chơi đùa, đa số đều là cha mẹ dẫn theo con cái.

Bàng Lỗi thu lại tầm mắt, nhìn cô, trả lời: "Sẽ."

"Vừa rồi anh nói với anh ta gì thế?" Cô không biết tại sao anh lại tự tin như vậy, tên Sam kia sẽ nghe theo sắp xếp của anh, tới gặp bọn họ sao?

Khóe miệng Bàng Lỗi cong lên, đôi mắt lộ rõ ý cười: "Em đoán em."

"..." Tang Cẩn nhìn anh, lắc đầu, trong lòng còn thầm lo lắng lỡ như tên Sam kia không tới thì làm sao? Bọn họ từ nơi khác tới đây, lần này anh không dùng thân phận cảnh sát, còn cô chẳng qua chỉ là cố vấn thực tập, nếu Sam từ chối gặp, bọn họ cũng chẳng làm được gì.

"Anh nói với hắn ta, hiện tại Thích Nguyệt đang bị nghi ngờ là hung thủ giết người, đồng nghiệp cảnh sát nhất định sẽ giúp cô ấy rửa sạch hiềm nghi. Bọn họ đã tới tìm chúng ta, rất nhanh cũng sẽ tới tìm hắn. Nếu hắn không muốn bị Duyên Lai kéo xuống nước thì phải tới tìm chúng ta." Bàng Lỗi giải thích kỹ càng.

"Có phải anh đã hoài nghi Sam không tới Hongkong theo hẹn là vì sớm biết Thích Nguyệt cũng ở trên du thuyền này, hơn nữa còn biết cô ấy là cảnh sát đúng không?" Tang Cẩn thấy anh luôn dùng danh nghĩa của Thích Nguyệt tới thuyết phục Sam thì không khỏi thắc mắc.

"Ừ, hắn ta tới rồi kìa." Bàng Lỗi dùng sức ôm chặt eo cô, nhắc nhở.

Tang Cẩn theo tầm mắt anh nhìn qua, một người đàn ông trẻ tuổi da vàng tóc đen đang đi về phía này. Tới gần, nhìn hình dáng cùng khuôn mặt kia, anh ta có nét giống người Ấn Độ.

"Hai người quen nữ cảnh sát tên Thích Nguyệt kia sao?" Sam vừa mở miệng liền trực tiếp đi vào vấn đề.

Bàng Lỗi vẫy tay ý bảo anh ta ngồi xuống cạnh anh, còn anh vẫn ôm eo cô, cùng cô ngồi xuống. Sam do dự một hồi, cuối cùng quyết định ngồi xuống ghế dài bên cạnh, duy trì khoảng cách với bọn họ.

"Anh cũng thấy đấy, vợ anh rất xinh, vợ tôi cũng vậy. Lập trường của chúng ta vô cùng giống nhau, mục đích cũng thế, đều hy vọng không có bất cứ liên quan gì tới Duyên Lai. Vì thế, chúng ta hiện tại là đồng minh."

Thời điểm nói chuyện, Bàng Lỗi vẫn luôn cúi đầu nhìn cô. Nếu Sam thích diễn kịch, vậy bọn họ càng phải diễn thật tới mức cảm động lòng người.

Tang Cẩn tuy biết anh đang dùng kế để lấy lòng tin của Sam, nhưng nghe lời anh nói cùng ánh mắt dịu dàng của anh, trái tim cô không thể khống chế mà trở nên mềm mại.

"Ý anh là, hai người cũng nhờ Duyên Lai mà quen biết sao?" Sam hỏi.

Tình cảm của hai người đối diện rõ ràng xuất phát từ trái tim chân thành, cho nên dù là diễn kịch, nhưng trong mắt của Sam, bọn họ thật sự rất yêu thương nhau.

"Quen biết thế nào không quan trọng. Bảo bối, em nói có đúng không? Cảm ơn em đã tha thứ cho anh, chấp nhận anh... Anh yêu em, việc này em nhất định phải tin tưởng." Bàng Lỗi đột nhiên xưng hô thân mật với cô, hơn nữa còn nói ra ba chữ ngọt ngào nhất!

Nội tâm Tang Cẩn vô cùng kích động, nhưng lý trí không ngừng nhắc nhở cô ý đồ của anh. Anh là đang uy hiếp Sam, nếu anh ta không muốn người vợ biết mình bị lừa dối thì bắt buộc phải hợp tác với bọn họ.

Cô trả lời anh: "Em vốn không muốn tha thứ, chuyện anh lừa em, đây là sự thật. Sai lầm này anh phải dùng thời gian rất dài để bù đắp, có lẽ là cả đời. Như vậy anh có làm được không?"

"Cả đời đủ sao? Duyên định tam sinh có thể em không biết, nhưng anh sẽ giống Tam Sinh Thạch kia mãi mãi chờ em." Giờ phút này, Bàng Lỗi đột nhiên cảm thấy thật may mắn, lúc trước khi mẹ đặt cho anh cái tên này, nói đá có mạng rất lớn nên dùng ba cục đá đặt làm tên anh, dùng một từ "Lỗi". Ban đầu anh còn phản đối quyết liệt, nhưng hiện giờ mới phát hiện, cái tên này thật giống với ý anh muốn biểu đạt.

Cô gái trước mặt đã cảm động đến nói không ra lời, đôi mắt trong suốt giờ đây đã có chút ươn ướt.

Trải qua một hồi diễn xuất xuất sắc như vậy, người đàn ông bên cạnh rốt cuộc cũng buông bỏ phòng bị, thở dài một hơi: "Thật hâm mộ anh. Tôi và vợ mình tuy rằng quen biết thông qua Duyên Lai, nhưng cho tới hiện tại cô ấy vẫn không biết ý đồ ban đầu của tôi là muốn lừa gạt cô ấy. Tôi không có dũng khí nói thẳng vì sợ cô ấy sẽ không tha thứ cho tôi. Bọn họ đã hứa, chuyến du thuyền kỳ này sẽ là lần cuối, về sau tôi không cần phối hợp với bọn họ nữa. Nào ngờ cuối cùng lại nháo ra một mạng người."

Sam có lẽ đã tin thân phận của bọn họ, hơn nữa cũng mong đạt được viện trợ từ hai người, cho nên bắt đầu kể lại quá trình anh ta hợp tác với Duyên Lai để lừa gạt những cô gái trẻ.

Điều kiện của Sam vốn không tệ, bề ngoài điển trai, nhiều tiền, làm cho một công ty xuất nhập khẩu, suốt ngày chạy đi chạy lại khắp nơi trên thế giới, cho nên căn bản không có thời gian để yêu đương. Tới 35 tuổi, anh ta bắt đầu có suy nghĩ lập gia đình, vì thế mới đăng ký làm hội viên VIP của Duyên Lai. Có lẽ là vì chất lượng nam hội viên này khá tốt nên mới bị Duyên Lai nhắm trúng.

Anh ta vốn dĩ không đồng ý bởi vì bản thân căn bản không thiếu tiền, nhưng sau khi bị Duyên Lai dụ dỗ, anh ta mới phát hiện thì ra chỉ cần tâm sự nói chuyện với phụ nữ thì vẫn có thể kiếm tiền, so với việc bận rộn đi đây đi đó đương nhiên dễ dàng hơn nhiều. Cuối cùng anh ta không chịu được cám dỗ, bắt đầu hợp tác với Duyên Lai.

Sam là con người thẳng thắn, anh ta bàn bạc kỹ càng với công ty, hợp tác thế nào, doanh thu ra sao. Gói hội viên VIP bao gồm chuyến du lịch trên du thuyền với đàn ông nước ngoài chất lượng như nam thần, đối với những phụ nữ giàu có lớn tuổi chắc chắn là mê hoặc không cưỡng lại được.

Cho nên, mặc dù chi phí hội viên VIP lên tới mấy vạn, mấy chục vạn nhưng cũng có rất nhiều người đăng ký.

Trên mạng có rất nhiều bình luận nói công ty lừa đảo, nhưng đa phần đều tự nguyện đâm đầu vào. Nói tới đây, Sam cười cười: "Nguyên nhân là gì trong một chốc tôi cũng nói không rõ."

Tang Cẩn tuy đã tra cứu tài liệu trên mạng, nhưng đột nhiên biết nhiều chuyện như vậy, cô không khỏi khiếp sợ: "Người giống anh nhiều lắm sao?"

"Chắc chắn không phải chỉ có mình tôi..." Sam muốn nói tiếp, nhưng rồi lại chuyển đề tài, "Nói về nữ cảnh sát kia đi? Cô ấy có phải lẻn vào du thuyền nằm vùng không?"

Bàng Lỗi ung dung trả lời: "Rất có khả năng, bằng không cảnh sát cũng không tìm tới chúng tôi."

"Vậy phải làm sao đây? Anh có cách nào đối phó cô ta không? Hongkong có phái cảnh sát tới tìm tôi, tôi đã có cách lừa gạt, nhưng những người đứng ở phía sau thật sự làm tôi đau đầu."

"Anh hỏi vợ tôi đi, những việc vặt này tôi mặc kệ." Bàng Lỗi trực tiếp vứt quyền lên tiếng cho Tang Cẩn, như vậy sẽ không trái với quy tắc để cô một mình giúp cảnh sát phá án.

Tang Cẩn nhịn không được liếc anh một cái, anh lại tựa lưng vào ghế, hai chân khoanh lại, đưa mắt nhìn phong cảnh phía trước.

Ngược lại, Sam ngồi thẳng người, anh ta có lẽ cho rằng Bàng Lỗi là loại đàn ông bị vợ quản, cho nên nhìn Tang Cẩn với ánh mắt thăm dò: "Nói như vậy, cô đã nghĩ ra đối sách rồi sao?"

Tang Cẩn cũng nhìn anh ta: "Biện pháp thì chắc chắn có. Cách tốt nhất chính là đem mục tiêu của cảnh sát dời lên hung thủ thật sự. Điều kiện là, anh không liên quan tới án giết người này, hơn nữa có thể cung cấp manh mối phá án."

"Tôi tuyệt đối không giết người!" Sam lập tức phủ định, "Nếu sớm biết có cảnh sát trên chuyến du thuyền lần này, tôi căn bản sẽ không đồng ý với bọn họ, cho dù đây là lần cuối nhưng tôi thật sự không muốn chuốc họa vào thân."

"Anh biết có cảnh sát trên du thuyền từ khi nào? Làm sao biết được?" Tang Cẩn hỏi.

"Nói tới việc này tôi lại tức giận, bọn họ phái người gửi thư, nói là đã nắm được nhược điểm của tôi, uy hiếp tôi không được rời khỏi. Bọn họ cũng không ngờ chuyên ngành của tôi là máy tính, chút kỹ xảo này sao có thể đối phó được tôi? Tôi hack vào hòm thư người gửi tin cho tôi, tra được địa chỉ IP, chính là địa chỉ của nữ hội viên tên Tưởng Phỉ Phỉ kia. Chuyện này Phác Sư Sư chưa từng nhắc tới tôi, tôi nghi ngờ bọn họ là cùng một bọn. Dưới cơn tức giận, tôi lại hack vào cơ sở dữ liệu của Duyên Lai mới biết được chuyến du thuyền này có một nữ hội viên tên Thích Nguyệt, trên tài liệu ghi nghề nghiệp là biên tập thời trang, nhưng sau khi tra tiếp, không ngờ cô gái này lại là cảnh sát nội địa Trung Quốc! Những thông tin này tôi tra được hôm thứ sáu, khi đó tôi còn do dự không biết có nên tới Hongkong không. Sau đó lại phát hiện, hộ chiếu của tôi đã hết hạn, tôi liền lấy cớ đó từ chối, không tới Hongkong. Hai người có thể đi tra, hôm thứ sáu tôi đi xin gia hạn hộ chiếu, sau đó liền tới bệnh viện, bởi vì con trai tôi bị bệnh, hai ngày cuối tuần này tôi đều ở đó.

"Việc này anh không cần giải thích. Anh chỉ cần nói cho chúng tôi biết, anh hack vào cơ sở dữ liệu của bọn họ, khẳng định không chỉ biết chút chuyện này của Thích Nguyệt. Hiện tại tôi có thể thẳng thắn nói với anh, vợ tôi là cố vấn tâm lý học tội phạm của vụ án này, cho nên, người thật sự có thể giúp anh là cô ấy, không phải Thích Nguyệt."

"Hai người..." Sam sợ tới mức làm rớt di động trên người.

Tang Cẩn lập tức đứng lên, đi qua, nhặt dùm anh ta: "Thật ngại quá, lừa anh là chúng tôi không đúng, nhưng chúng tôi cũng là vì tra án, mong anh thông cảm. Nếu ngay từ đầu chúng tôi nói thân phận của mình, anh khẳng định sẽ không tới gặp chúng tôi. Nhưng những tin tức anh biết đối với chúng tôi vô cùng quan trọng. Hiện tại hung thủ thật sự còn đang lẫn trốn trong bóng tối, chúng tôi hy vọng anh có thể phối hợp để tìm ra hắn ta, đây cũng là cách duy nhất giúp anh thoát khỏi hiềm nghi giết người."

Sam im lặng một lúc, sau đó mới bình tĩnh lại: "Hai người xác định cảnh sát sẽ không gây phiền phức cho tôi chứ? Tôi thật sự không muốn mất đi vợ con của mình. Hai người không biết đâu, chúng tôi gặp rất nhiều trắc trở mới có thể đi tới ngày hôm nay. Thời điểm còn là hội viên của VIP, gặp qua vô số phụ nữ, khi đó tôi thật sự mất hết lòng tin tìm được nửa kia qua cách làm quen trên mạng này, mãi cho tới khi cô ấy xuất hiện. Cũng vì có cô ấy, tôi mới muốn cắt đứt hoàn toàn với Duyên Lai một cách hoàn toàn. Thậm chí tôi còn hy vọng, cuộc đời tôi chưa từng có vết nhơ này."

Sam lộ rõ phiền muộn trên mặt, giọng nói càng lúc càng thấp.

"Đây là vết nhơ trong đời anh, cũng là khởi đầu cho sự hạnh phúc, vấn đề mấu chốt nằm ở lựa chọn của anh. Anh phối hợp với chúng tôi, chúng tôi sẽ suy xét miễn giảm tội cho anh." Tang Cẩn trở lại vị trí của mình.

Bàng Lỗi không mở miệng, chỉ nâng tay nhìn đồng hồ.

Hành động này gây áp lực cho Sam, anh ta cuối cùng cũng phối hợp, đem cơ sở dữ liệu của Duyên Lai nói rõ với bọn họ. Thông tin cung cấp cơ hồ đem toàn bộ vụ án ra ngoài ánh sáng.

Tang Cẩn cực kỳ kích động, chờ Sam đi, cô liền muốn chạy về Hongkong lập tức.

Bàng Lỗi vẫn yên lặng ngồi đó, mặc kệ cô có kéo thế nào cũng không đứng dậy. Anh nhìn cô chằm chằm, đột nhiên mở miệng: "Tối nay chúng ta ngủ chung đúng không? Hay là ngủ riêng? Không được, nhất định phải ngủ chung."

Tang Cẩn lập tức đỏ mặt, chỉ trả lại anh hai chữ: "Tùy anh."

Lúc này Bàng Lỗi mới đứng dậy, hai người cùng nhau trở về khách sạn.

Bình luận

Truyện đang đọc