PHÒ MÃ GIA! THỈNH ĐI LỐI NÀY

Sáng ngày hôm sau.
Bắc Ảnh Tịch sau khi thượng triều, rất nhanh thay y phục đi đến Phò mã phủ. Cũng chỉ dẫn theo vài người, Tôn Công công là người không thể thiếu a.
Mỗi sáng, Trường Ngưng điều dậy sớm luyện kiếm. Chỉ có con sâu lười ham ngủ Nhược Ca vẫn còn ôm chăn. Luôn là người dậy sau cùng.
Trường Ngưng sau khi luyện kiếm, nghỉ ngơi liền đi tắm. Thay y phục sạch sẽ, trở về phòng đã không thấy Phò mã. Thư phòng cũng không có bóng dáng, mà Lạc Hy đồng thời cũng biệt tăm.
Hỏi thị nữ được biết Hoàng thượng đang cùng Phò mã trò chuyện ở sau hoa viên. 
'Hoàng tỉ Phu, hai ngày nữa đến Tết Trung thu. Trong cung lại hội tụ, hôm đó hoàng tỉ phu nhất định phải cùng Đại hoàng tỉ đến'.
'Nhất định rồi, ta có chuẩn bị quà cho  mọi người'
'Haha. Có thể bật mí trước cho đệ không?'
Nhược Ca cười haha, nhìn trước nhìn sau, ghé vào tai Bắc Ảnh Tịch hô lớn: 'Tuyệt đối không thể a'. 
Bắc Ảnh Tịch biết bản thân bị gạt, không thể nhịn được, tung chiêu về hướng Nhược Ca. Nhược Ca chỉ còn cách chạy trốn, cũng không dùng lăng ba vi bộ vì Nhược Ca biết Bắc Ảnh Tịch chỉ là đùa nàng. Xa xa thấy Bắc Ảnh Trường Ngưng xuất hiện, không cần biết thể diện liền hướng Trường Ngưng chạy, rất nhanh liền trốn phía sau Trường Ngưng.
'Trường Ngưng, Hoàng thượng đánh ta'
'Hoàng thượng cùng Phò mã mới sáng đã nháo cái gì?. Trường Ngưng thướt tha trong y mục trắng, tóc dài mượt mã thả tung bay phía sau. Hôm nay  nàng không bới tóc, trông trẻ trung hơn nhiều. Nhược Ca ở phía sau ngửi được mùi thơm xông vào mũi. Nhất thời mê loạn.
'Đại hoàng tỉ, ta cùng Hoàng tỉ phu đùa giỡn một chút thôi. Không có gì a. Phải không Hoàng tỉ phu?'. Bắc Ảnh Tịch trong giọng nói có phần gượng ép, thật đúng là trẻ con.
'Haha. Đúng đó Trường Ngưng. Ta và Ảnh Tịch chỉ là đùa giỡn'. Nhược Ca thật không tiền đồ mà ngã theo Bắc Ảnh Tịch.
****
Trường Ngưng buổi sáng nhìn Phò mã và Hoàng thượng nháo, trong lòng cũng vui vẻ chút ít. Buổi trưa Bắc Ảnh Tịch quyết định ở lại Phò mã phủ dùng cơm trưa. Trường Ngưng không đồng ý cũng không phản đối. Hoàng Thượng và Nhược Ca quen thuộc với gương mặt băng lãnh của nàng nên cũng không bận tâm.
'Trường Ngưng, nàng đi nghỉ một chút. Ta xuống bếp làm ít đồ ăn. Rất nhanh sẽ trở lại gọi nàng dùng bữa'. Nhược Ca đã thành công mời Hoàng thượng đến thư phòng nghỉ ngơi. Còn lại chính là dỗ dành Trường Ngưng nhà mình.
'Ân! Phò mã xác định tự mình làm bữa trưa sao?'. Trường Ngưng ánh mắt cưng chiều cười hỏi.
'Đúng a. Ta sẽ làm'. Nói xong nắm tay Trường Ngưng vào trong, để nàng nằm xuông giường nghĩ ngơi một chút. 
Sau khi Nhược Ca xuống bếp. Trường Ngưng không có ngủ, mà hướng thư phòng tìm Bắc Ảnh Tịch. Lúc này Bắc Ảnh Tịch đang ở bàn án quan sát những vật dụng rất lạ trên bàn. Hắn lớn chừng này tuổi vẫn chưa từng nhìn thấy qua. Nghe tiếng cửa mở, phát hiện người đến là Đại hoàng tỉ thì vui mừng như tìm được cứu tinh.
'Đại hoàng tỉ, đây là những gì? Trẫm chưa từng thấy qua'. Bắc Ảnh Tịch chỉ vào một vật dài chừng 10 cm, đường kính khoảng 1.5 cm. Có một ngòi nhỏ bằng kim loại nằm trên bàn.
'Đó đều là của Phò mã. Phò mã nói huynh ấy không thích dùng bút lông. Vì vậy tự tạo ra một vật như vậy, gọi là bút bi'. Trường Ngưng từ tốn giải thích. Thật ra nàng luôn quan sát mọi thứ thuộc về Nhược Ca dù là rất nhỏ, chỉ là nàng không nói ra, luôn giữ thái độ bất cần. Và Nhược Ca cũng không hay biết điều này.
Bắc Ảnh Tịch cầm bút bi lên, thấy rất nhỏ và gọn. Viết xuống tờ giấy trên bàn, không khỏi tán dương. 'Thật là thần kì, nét bút nhỏ như kim, mỏng manh như sợi tóc'.
Bắc Ảnh Tịch nhìn thấy một ít giấy vụn có vô số những kí tự chi chít nghiêng dọc, hắn cũng chưa từng thấy qua. Rất tò mò lại hỏi 'Đại Hoàng tỉ, đây là ký tự gì?'
'Ta cũng chưa từng thấy qua, chỉ nghe quản gia báo lại Phò mã kiểm tra thu chi trong phủ, rất nhanh. Đặc biệt là không cần dùng bàn tính'.
Bắc Ảnh Tịch như mở cờ trong bụng. Hắn luôn thích tìm kiếm những nhân tài cho đất nước, những điều mới mẻ hắn luôn tiếp thu. Rất tiếc các đại thần trong triều toàn là một đám cổ hủ. Hắn rất tin tưởng Phò mã gia sẽ là người mà hắn muốn tìm.
****
Nhược Ca nấu  xong đồ ăn, lần này nhanh hơn vì mình chỉ đứng chỉ đạo. Nêm gia vị, còn lại đều nhờ trù phòng làm. Trở lại tìm Trường Ngưng không thấy, vì vậy quyết định đến thư phòng tìm. Gõ cữa hỏi. 'Ảnh Tịch, ta vào được không?'
'Hoàng tỉ phu'. Không ngờ Bắc Ảnh Tịch lại tự ra mở cửa. Tươi cười chào đón. 
Nhược Ca thấy Trường Ngưng ngồi ở ghế dựa lắc, loại ghế rất phổ biến ở hiện đại, khi nằm lên rất thoải mái, có thể lắc lên lắc xuống rất dễ chịu. Nhược Ca phải tìm rất lâu mới có thợ mộc làm đạt yêu cầu của mình. Nàng là đang đọc cuốn nhật ký mình ghi lại đi, nhưng do bản thân ghi chữ Việt, đoán nàng đọc cũng không hiểu. Vì vậy tùy ý nàng đọc, không có đoạt lại.
'Hoàng tỉ phu, huynh thật tài giỏi nga. Tạo ra loại bút bi và có thể tính toán không cần bàn tính'. Bắc Ảnh Tịch lại đem ánh mắt sùng bái Nhược CA phô bài.
'Đệ đừng khen ta quá. Những thứ đó ở quê ta ai cũng có thể làm được. Nên ta không phải là người tài giỏi nhất. Nếu đệ thích cây bút đó ta sẽ tặng đệ'
'Vậy ta không khách sao đâu'. Nói xong Bắc Ảnh Tịch liền cầm lấy cây bút, cho vào ngực áo. Nhược Ca thấy vậy ngăn lại. 
'Đệ chậm thôi, lấy cái này gắn vào, nếu không khéo viết sẽ đổ mực'. Nhược Ca lấy một ống trúc khác dài khoảng 5cm cài vào cây bút. Tường tận mà giải thích.
'Không nghĩ Hoàng đế Minh triều lại có lúc cưỡng đoạt tài sản của dân'. Ngồi bên cạnh chăm chú đọc sách, lúc này Trường Ngưng mới lên tiếng. Tuy nói rất ít nhưng xem ra là nhầm vào Bắc Ảnh Tịch. Trường Ngưng a Trường Ngưng. Đến khi lạnh lùng nàng cũng thật là đáng yêu.
'Không a. Là Hoàng tỉ phu cho đệ mà'. Bắc Ảnh Tịch không chịu yếu thế đáp trả.
Nhược Ca thấy tỉ đệ nhà này vui vẻ, mình cũng vui theo. Có lẽ họ chính là người thân của  mình ở kiếp này.
'Trường Ngưng, Ảnh Tịch. Chúng ta dùng bữa thôi'. Bắc Ảnh Tịch nghe đến được Hoàng Tỉ phu nấu cho ăn, vội vàng đi đến bàn cơm trước. 
Nhược Ca thấy Trường Ngưng vẫn bộ dạng bình chân như vại y như tối hôm qua. Không khỏi một trận mềm lòng, Ngồi bên cạnh nhẹ giọng. 'Trường Ngưng, ăn trưa thôi'. 
Trường Ngưng vẻ mặt hờn dỗi, bước xuống ghế đặt sách vào chỗ cũ. Quay lưng ra khỏi cửa, bỏ lại một câu.
'Ăn xong Phò mã phải giải thích cho bổn cung biết nội dung Phò mã viết trong sách đó là gì?'
Nhược Ca đổ mồ hôi. Cái gì nữa đây? Từ khi nào Trường Ngưng lại tò mò như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc