PHƯƠNG PHÁP KHIẾN CHỒNG ĐỨNG VỀ PHÍA CỦA TÔI?

Hành động của anh ta quá đột ngột khiến tôi không kịp định thần.

Đám đông bắt đầu xôn xao. Mặc kệ những lời bàn tán xung quan, Izek bóp chặt hai bả vai của tôi và xoay mạnh lại về trước mặt anh ta. Bàn tay to khoẻ ấy siết chặt lại khiến tôi cảm thấy mình giống hệt chú gà con yếu ớt bị mắc kẹt trong móng vuốt sắc lẹm của một con đại bàng khổng lồ.

Anh ta, anh ta định đánh tôi?

Thôi được, cùng lắm chỉ bị sưng mấy ngày thôi, có phải chết ngay đâu mà sợ.

"Nói lại. Trốn? Cô định lén lút thậm thụt cái gì ngoài tầm mắt của ta?"

"Em-Em... Ý em là em chỉ muốn ở trong góc khuất để có thể dõi theo ngài..."

"Cô chê mình sống lâu quá rồi phải không?"

Anh ta lớn tiếng đe doạ với những lời khó hiểu.

Tôi lắc đầu quầy quậy. Điên à? Tôi làm mấy cái trò dở hơi này là để vớt cái mạng quèn của mình mà.


"Vậy thì sao cô lại nói những lời ngu xuẩn như thế?"

"Em-Em nghĩ nếu như... nếu như đứng từ xa quan sát ngài thì sẽ không làm ngài khó chịu..."

Tôi như một fangirl mê đắm idol đến phát điên vậy.

Anh ta không nghĩ rằng người vợ trói gà không chặt này lại đang cố gắng ám sát mình đâu nhỉ? Chỉ có mấy người khao khát được chầu trời mới có đủ dũng khí để nhảy ra ám sát một hiệp sĩ thôi.

Khi tôi đang cố để nặn ra những dòng nước mắt đáng thương thì chồng tôi khép đôi mắt đáng sợ của mình lại, thở dài một tiếng bất lực rồi đưa tau day day hai thái dương đầy gân xanh. Ngay lúc đó, ngài Ivan, người đứng nhìn cuộc cãi vã căng thẳng của chúng tôi từ đầu đến giờ hắng giọng, "Tiểu thư Rudbeckia, lén lút rình trộm ngài ấy là một hành động rất nguy hiểm đấy."

"Ngài nói thế tức là sao vậy?"


"Rõ hơn thì tức là, đương nhiên Izek đủ nhạy bén để có thể phân biệt phu nhân của mình và sát thủ. Nhưng phương Bắc là vùng đất chứa đầy những hiểm hoạ bất ngờ, vì vậy những kị sĩ ở đây sẽ có nhiều điểm khác xa với những kị sĩ phương Nam. Nếu nàng ở gần bọn ta trong lúc đang truy bắt ma thú, ma pháp mà bọn ta đang thi triển sẽ không thể nhận ra đâu là ma thú và đâu là con người. Như vậy khả năng rất cao là nàng sẽ mất mạng."

...Ra là như vậy! Khi ma pháp của các hiệp sĩ được đẩy lên mức tối đa, họ sẽ rơi vào trạng thái quá khích như những con nghiện được hít thuốc. Nhưng tôi cũng đâu thần kinh đến nỗi bám đuôi anh ta đến tận những nơi nguy hiểm như thế. 

Mà có vẻ như trong mắt mọi người, tôi đã trở thành một người vợ di mê điên cuồng ông chồng đẹp trai tài giỏi nên mới nghĩ tôi sẽ bất chấp đến mức lao đầu vào cửa tử như thế. Đáng tiếc là không đâu nhé, tự luyến cũng phải có mức độ thôi.


"A... Suýt chút nữa thì tôi đã gây ra rắc rối rồi. Tôi xin lỗi, vì tôi là người phương Nam nên..."

"Đừng nói như vậy. Nàng không biết thì cũng là điều đương nhiên thôi. Không sao, không sao, phải không, Izek? Nói gì đi kìa."

Izek không hề nhúc nhích. Anh ta bặm môi lại như đang tự nhủ rằng phải giữ bình tĩnh để không thể bóp chết tôi.

Tôi luống cuống cất lời.

"Ngài đừng phiền lòng. Em tuyệt đối không muốn làm ngài phải khó xử đâu..."

"Anh nên báo trước với em rằng lịch trình của anh có trường hợp phát sinh chứ?"

Ellenia lạnh lùng bước tới gần chúng tôi, thản nhiên nói với Izek.

"Đúng rồi đấy. Đáng lẽ ra ngài phải ghé về nhà một lúc để thế hiện lòng cảm kích khi có những mỹ nhân chờ đợi mình chứ."

Flaya thổi bay sự căng thẳng bằng hành động gõ nhẹ đầu quạt lên mu bàn tay của Izek một cách tự nhiên.
Với những người bình thường, khi nghe thấy lời châm chọc này, thì phản ứng của họ thường sẽ là "Đâu? Mỹ nhân ở đâu?". Nhưng xem này, chúng ta có một tên bất thường ở đây, một tên Izek vẫn đứng một cách bất động với hai bàn tay ghì mạnh bờ vai tội nghiệp của tôi như hai gọng kìm. Vậy thì kết quả sẽ là gì nào?

Tada, bầu không khí quanh chúng tôi lại rơi vào hố băng thêm một lần nữa.

Đúng là một gã hẹp hòi. Nhưng phản ứng này khá là thú vị so với cái cách mà anh ta quay gót bỏ đi như lần trước. 

"Cô..."

"Quốc Vương bệ hạ giá lâm!"

Ngay khi anh ta mở cái miệng độc địa của mình ra thì tiếng tù và đã vang lên.

Thật đúng lúc quá đi!

Quốc Vương của phương Bắc, Vua Britannia Feanol đã xuất kiện. 

Với phong thái đĩnh đạc và thanh lịch, Quốc vương rảo bước đến chỗ tôi. trong không gian vang lên môt chất giọng trầm ấm và uy nghiêm, " Cảm ơn vì đã trải qua một chặng đường khá dài và gian nan. Đây là niềm vinh hạnh của toàn bộ chúng ta khi cô đã hiện diện tại đây, tiểu thư Rudbeckia."
"Cảm ơn lòng hiếu khách của bệ hạ đối với thần."

"Hiếm khi thằng nhóc này có mặt trong những buổi yến tiệc của ta. Xem ra kết hôn xong thì có phép tắc hơn hẳn đấy nhỉ, ngài Izek?"

Hiển nhiên, Vua Feanol đã nhận được một lượng tiền vàng đáng kể từ cháu trai của mình, và Izek cũng lấy được một khoản tài chính vừa đủ từ hôn sự chính trị với tôi. Do vậy, cuộc đối thoại này vẫn lịch sự, nhưng ẩn chứa vài câu ẩn ý châm chọc.

"Không phải cha nào thì con nấy sao, thưa Bệ hạ?"

Vẻ mặt của Đức Vua bỗng trở nên méo xệch đầy cay đắng.

"Ngươi không tiếp thu lời khuyên của ta vì lý do vớ vẩn này sao?"

"Thần đâu còn cách nào khác nữa đâu. Bệ hạ cứ cho là Chúa muốn như vậy đi." Giọng điệu giễu cợt của anh ta làm tôi lạnh hết cả sống lưng.

Izek liếc tôi lần cuối, tặc lưỡi khó chịu rồi biến mất nhanh như một cơn vũ bão.
Cái nết cáu bẳn này hợp với Cesare thật.

Tiếng khúc khích đầy mỉa mai vang lên sau lưng tôi.

Rồi rồi, mấy người cứ cười banh họng ra đi. Rồi để xem có bằng con ngốc vẫn đang mỉm cười ngay cả khi bị chồng bỏ rơi đi hay không.

"Nếu ngươi không phải nhi tử của Isis..."

"Bệ hạ hãy hạ hoả đi nào. Ngài đang làm nàng dâu mới sợ hãi mất." Vương hậu dịu dàng trấn an cơn thịnh nộ của Quốc vương. Bà nhìn về phía tôi, nở nụ cười hiền hậu.

Vương hậu sở hữu mái tóc xoăn nhẹ màu nâu đỏ và đôi mắt vàng chanh lấp lánh, điểm thêm nốt ruồi quyến rũ phái dưới đuôi mắt. Làn da bánh mật khoẻ khoắn của bà rất hiếm đối với Hoàng tộc. Tôi nhớ mình đã loáng thoáng nghe được rằng Vương hậu là một nô ɭệ tới từ phương Đông, và có vẻ tin đồn ấy là hoàn toàn chính xác.
"Ô kìa, Công chúa sao lại chỉ đứng nhìn như vậy? Hãy chào hỏi đi nào."

Cô bé ấy khoảng chừng sáu, bảy tuổi, cũng có mái tóc nâu đỏ đặc biệt và được thắt thành hai bím gọn gàng , đung đưa theo từng bước chân bé nhỏ. Đôi mắt ngọc lam sáng rực đang nhìn tôi chăm chú, rồi lại nhìn về phía mẫu thân, người đang đẩy nhẹ cô bé đến trước mặt tôi.

"... Tiểu thư Rudbeckia, chào mừng tiểu thư đã đến Cung điện Angvan."

"Niềm vinh hạnh của tôi, công chúa Ari."

Tôi cười thật tươi đáp lại lời chào đón có phần rụt rè. Thật đáng yêu làm sao, ngay sau khi tôi vừa dứt lời, cô bé đã nhanh chóng nấp sau váy của Vương hậu, ngại ngùng che mặt.

Trông như một bé mèo đang xấu hổ vậy.

Gặp rồi mới thấy, thì ra đây là lý do sự tồn tại của cô công chúa này mờ nhạt và tầm thường đến vậy. Vua Feanol đã phải lòng một vũ công phương Đông, cựu nô ɭệ Pagan, và lập bà trở thành mẫu nghi thiên hạ. Dù tình yêu thương có lớn đến đâu đi chăng nữa, ngài cũng chẳng thể trao cho đứa con gái bé bỏng có những đặc điểm ngoại giáo của mình một vị trí ngang bằng như những cô công chúa khác.
Hơn nữa, với những người họ hàng là Izek và Ellenia, Ari sẽ luôn luôn là một người xa lạ và không thể hoà hợp với những quý tộc Britannia.

Tôi chưa từng đồng cảm với bất kỳ ai, nhưng giờ đây, sâu trong trái tim tôi lại âm ỉ một nỗi chua xót cho cô bé ấy.

Hoá ra, thế giời này và thế giới kia cũng chỉ giống như nhau cả thôi.

Sau khi kết thúc màn diện kiến, bữa tiệc sang trọng lại tiếp tục. Tiếng đàn hát, tiếng xì xào, cười đùa và tiếng ly rượu leng keng vang lên không ngớt, lấp đầy cả đại sảnh to lớn.

"Tôi chưa từng thấy kiểu váy như này trước đây. Có phải là xu hướng mới ở phương Nam không ạ?"

"Ôi, tôi vẫn luôn ao ước sẽ có một chiếc váy mới nữa."

"Phu nhân đã nhận được những mẫu váy được được thiết kế riêng cho mình chưa?"

"Đồ ăn ở đây có hợp khẩu vị của cô không? Trước đây tôi cũng đã ghé thăm Romagna rồi, cơ mà tôi không thể thưởng thức trọn vẹn những món ăn ở phương Nam được."
Ngồi vào bàn tiệc với Ellenia, những câu hỏi chứa đầy sự coi thường và chế dồn dập hướng về phía tôi. Haha, cứ tỏ vẻ đi, vì tôi cũng chẳng quan tâm đâu. Vai diễn của tôi chính là một con ngốc đến nỗi không thể đả kích lại bất kỳ ai mà.

"Phù, Ellen."

"Flay? Chị vừa đi đâu vậy?" Flaya, người vừa biến mất không để lại một lời, cuối cùng cũng trở lại và ngồi vào bàn tiệc của chúng tôi. Nhìn gò má ửng hồng của cô ấy, có lẽ là Flaya mới cưỡi ngựa một lúc.

Flaya vừa ngồi xuống chỗ trống bên phải Ellenia đã lập tức ca thán với tôi, "Phu nhân, thật xin lỗi vì không thể đưa Izek trở lại. Tôi đã nài nỉ rất lâu mà ngày ấy vẫn bỏ ngoài tai. Chẳng biết ngài ấy đã ra lệnh những hiệp sĩ di chuyển đi đâu nữa..."

"Sao chị lại hành xử một cách vô nghĩa như thế. Anh ấy có bao giờ nghe theo lời khuyên của chúng ta đâu?"
"Đúng vậy... Haa, phu nhân có thích cưỡi ngựa không? Ellen và tôi thường tổ chức những buỗi cưỡi ngữa vào mỗi mùa hè đấy."

"Tôi không giỏi về cưỡi ngựa cho lắm, nhưng tôi rất thích."

"Đừng lo. Cô thích là được rồi."

Điêu đấy, tôi không hề thích cái bộ môn này tý nào. Tôi đã từng khá giỏi cưỡi ngựa trong kiếp trước, nhưng là vì bắt buộc phải đi nên mới phải học. Chứ nói thật, tôi ghét lớp học cưỡi ngưa. 

"Làm gì có ai vượt mặt được cô trong khoản đó chứ. Cô đã được ngài Izek hướng dẫn tỉ mỉ lắm mà. Phu nhân cũng sẽ nhờ chồng giúp đỡ nhỉ?"

Một tiểu thư ngồi đối diện tôi thong thả cất lời. Đôi mắt màu xám lấp lánh tràn đầy sự khiêu khích.

Trước khi tôi đáp lời, Flaya đã vội cắt ngang, "Gì chứ, đó là chuyện của hồi còn bé xiu mà. Mà tôi cũng chẳng giỏi đến mức như cô nói."
"Đương nhiên là vậy rồi. Xin tiểu thư Furianna đưng fhieeur lần ý tứ của tôi."

Tiểu thư Conolace xin lỗi một cách khách sáo và đánh mắt về phía những người khác. Cô ấy có vẻ rất vui vì hạ bệ được người khác. Tại sao ở đâu cũng có những con người như thế này vậy?

"Cảm ơn thiện chí của cô, nhưng vấn đề này thật tầm thường và sẽ làm mất nhiều thời gian của chồng tôi mất."

Cả bàn tiệc rơi vào sự im lặng trước nụ cười của tôi.

Cô ta trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của tôi như thể muốn nói rằng điều đó thật vô lý. Ngay sau đó, tiểu thư Conolace hắng giọng và nở nụ cười sượng mất hứng, "Nhân tiện thì, mùa hè sắp kết thúc rồi. Có vẻ như giải đấu năm nay sẽ được tổ chức sớm hơn đúng không?"

"Ngài Izek chắc hẳn sẽ tham dự giải đấu này nhỉ?"
"Chà, nếu có thì tuyệt đấy. Nhưng nếu ngài ấy tham dự thì chẳng phải đã quá rõ ai là người chiến thắng rồi sao?"

"Ai mà biết trước được điều gì chứ. Không biết chừng năm nay vinh quang lại thuộc về người khác."

Chủ đề được thay đổi một cách chóng mặt, và tôi cảm thấy nôn nao trong cuống họng.

Cesare sẽ đến thăm tôi khi giải đấu bắt đầu.

Giải đấu ba năm một lần ở Elendale là sự kiện lịch sử có quy mô lớn nhất trên toàn lục địa và thu hút được rất nhiều sự quan tâm của nhiều người tham gia và khách mời trên thế giới.

Bình luận

Truyện đang đọc