QUA SÔNG HÁI SEN

Tuy nói đi Diễn Võ Đường, nhưng Triệt Liên lại cùng chúng tăng Đại Ninh tự đã thấm mệt đến dùng cơm trai ở Thương Hải Cư. Triệt Liên chỉ vừa xuống núi không lâu, nhưng nhìn qua bọn họ tựa như nhiều năm không gặp, Việt Minh Khê không xen chân vào được, tự biết thân biết phận không bám theo, chỉ ngậm cây cỏ đuôi sam nằm vắt vẻo trên mái hiên của Thương Hải Cư vừa phơi nắng vừa nằm chờ.

Từ ngày bị đuổi khỏi núi U Tranh, Việt Minh Khê luôn chạy đôn đáo khắp nơi, chưa được bữa ngon giấc. Lúc này đương lúc ánh mặt trời chiếu xuống, y từ từ nhắm mắt lại. Đang từ từ chìm vào giấc ngủ, y cảm thấy mặt man mát, tựa như có ai đang chắn ánh mặt trời. Vì thế y mở mắt nhìn xem ngươi nào, mới nhận ra là hòa thượng Không Phạm vừa rồi.

“Ngươi, ngươi là…”

Không Phạm ngồi xuống bên cạnh y, thong thả nhướng mày nói: “Việt thiếu trang chủ ở trong nghị sự đường nhìn chằm chằm tiểu tăng, bây giờ mới qua nửa nén hương, đã không nhận ra sao?”

“Nhận ra chứm” Việt Minh Khê ngập ngừng nói, “Ngươi là sư đệ của đại mỹ nhân, thất lễ rồi.”

Mỹ nhân sư đệ trước mắt nghe vậy cười cười, sau đó không nói câu gì âm thầm đánh giá y, dường như đang suy tư điều chi. Việt Minh Khê nghĩ đến hòa thượng Không Phạm đây là sư đệ của đại mỹ nhân, vậy cũng là đệ tử thân truyền của gia gia nhà mình, vô hình trung cảm thấy thân quen mấy phần. Đang định mở miệng, bỗng nghĩ không thích hợp lắm: “Đại mỹ nhân, ngươi không phải là người tốt à?”

“Chờ chút, sao Không Phạm sư phụ lại biết ta?”

Không Phạm nắm chặt Hổ Phách Niệm Châu trong tay, nghe vậy dừng lại, tùy ý nói: “Tiểu Tăng không chỉ nhận ra thiếu chủ, còn biết cả ngày sinh nhật của thiếu chủ nữa kìa.”

Thấy ánh mắt thiếu niên nhìn mình càng hoang mang, Không Phạm thu lại tràng hạt, từ tốn nói:”Thiếu chủ bảy tuổi đã từng bị bệnh nặng, lúc ấy Việt trang chủ bỏ ra số tiền lớn tìm kiếm danh y giang hồ, đúng lúc tiểu tăng đang vân du đến thành Giang Châu, cứu thiếu chủ một mạng. Xem ra, thiếu chủ đã quên tiểu tăng sạch sẽ không sót hút nào nhỉ.”

Việt Minh Khê lúc này mới giật mình nhớ lại.

Hèn gì hòa thượng Không Phạm này trông quen mắt thế, hắn và đại mỹ nhân giống y nhau, hóa ra chính là y tăng vân du năm đó cứu mình một mạng!

Tuy rằng lúc ấy y bệnh đến đầu óc mơ hồ, tất cả những chuyện xưa cũ như tuyết bùn khói lửa, quên sạch sành sanh, nhưng vẫn lờ mờ nhớ đôi bàn tay của tăng nhân trẻ tuổi kia cẩn thân chữa trị cho mình, cùng với khuôn mặt dịu dàng thanh thoát của hắn. Mặc dù sau khi y khỏe lại cũng hỏi cha mẹ tung tích vị sư phụ kia, nhưng cha chỉ nói đó là du tăng thôi, dặn hắn không cần để ý, sau đó chuyện này cũng vào dĩ vãng.

Nhiều năm sau khi gặp lại ân nhân cứu mạng kiêm mối tình đầu của mình, trong lòng Việt Minh Khê rất phức tạp.

Vốn tưởng rằng là một tiểu mỹ nhân xanh tươi, hóa ra lại là một lão yêu tinh.

“Thì ra là ân công sư phụ, ta…”

“Không cần nói cám ơn” Không Phạm cắt đứt dòng suy nghĩ hỗn loạn của y, dùng ánh mắt trêu đùa nhìn y, nói “Chỉ là tiểu tăng thật sự tò mò một chuyện, kính xin thiếu chủ nói rõ cho.”

Việt Minh Khê sửng sốt: “Chuyện gì vậy?”

“Thiếu chủ song tu với sư huynh à?”

“……”

“Thấy thế nào?”

“……”

Việt Minh Khê khó khăn dời mắt khỏi khuôn mặt đầy tò mò của ân công xinh đẹp, bỗng cảm thấy muộn phiền.

Y không hiểu tại sao Không Phạm lại nhìn ra mình và đại mỹ nhân đã trải qua tình sự, tuy rằng y chưa bao giờ mong cầu cao nhân xuất thân từ Đại Ninh tự biết viết hai chữ rụt rẻ, nhưng bị đối phương công khai hỏi chuyện riêng tư thế này, cho dù da mặt có dày đến đâu cũng toát mồ hôi.

Nhưng nghĩ lại, dù sao đại mỹ nhân là người chủ động trước, bản thân mình chột dạ làm gì, vì vậy bình tâm lại, nắm cỏ đuôi chó trong tay nói: “Ừm, cũng tốt lắm.”

Nói xong liền nhớ lại sự nhiệt tình đêm đó, nghĩ đến ám chỉ mập mờ của Triệt Liên vừa rồi, càng mong chờ buổi tối mau tới. Không Phạm nhìn thần sắc của y, trong lòng khẽ động đậy, vô tình hỏi:

“Thích hắn à?”

Việt Minh Khê gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Ta muốn lấy hắn”

Không Phạm nghe vậy nhíu mày, cẩn thận đánh giá thiếu niên trước mắt ngữ khí kiên định này, lúc sau bật cười thành tiếng, ánh mắt chứa vẻ cười nhạo đan xen sự thương hại.

Cuối cùng chỉ thở dài nói: “Thiếu chủ còn trẻ, chưa biết lời mình nói ra hoang đường đến đâu.”

Việt Minh Khê nhìn mỹ nhân ân công trước mắt này, không cho là đúng, trong lòng liền có chút không phục, thẳng thắn nói: “Ân công sư phụ chẳng lẽ chê ta tuổi nhỏ, không hiểu chân tình là gì, ngày sau sẽ thành người nhẹ dạ cả tin à? Nhưng ta quả thật rất thích hắn, đây cũng phải lời nói tùy tiện”

“Không phải thế.” Không Phạm lắc đầu, sự thương hại càng đong đầy trong mắt, “Nếu ngươi muốn cưới, thì cũng phải có sự đồng ý của hắn.”

Việt Minh Khê đang định phản bác, chợt im lặng. Y suy nghĩ tỉ mỉ, hình như đại mỹ nhân không đồng ý với mình điều gì cả. Lúc trước tỏ tình trong khách điếm chủ chỉ đáp một câu bâng quơ, không tỏ rõ ý từ chối, y hoàn toàn không dám chắc Triệt Liên sẽ hoàn tục vì y.

Y nhìn Không Phạm muốn nói lại thôi, lòng Việt Minh Khê bỗng trùng xuống. Không Phạm chống cằm, hiểu rõ tâm tư của y, nói: “Ta khuyên thiếu chủ sớm bỏ ý nghĩ này đi. Sư huynh tuyệt tình tuyệt ái trong nhân gian, như Tu La vậy, trong lòng ngoài trừ báo thù e là không còn suy nghĩ nào khác. Kiếp này quyết ý không yêu ai hết. Theo ta thấy, thay vì cố gắng cảm hóa hắn, ngươi cầu thân với ta còn thiết thực hơn.”

Việt Minh Khê rầu rĩ nói: “Nói cứ như nếu ta thích ngươi, thì ngươi sẽ hoàn tục làm phu nhân ta vậy…”

Không Phạm trả lời: “Nếu thiếu chủ không thử, sao biết là được hay không? Dù sao ta xuất gia sau. Không thể so với sự chấp niệm với Phật môn như sư huynh, có lẽ nếu ngươi thích ta, ta sẽ nhân cơ hội này hoàn tục xuống núi, làm đôi uyên ương hiệp lữ du ngoại giang hồ.”

Nói xong liền kề sát mặt Việt Minh Khê, phả hơi thở nóng rực lượng quanh vành tai thiếu niên, trong lời nói mang theo sự mê hoặc yêu mị của diễm tăng Đại Ninh tự: “Nếu sự yêu thích của ngươi với sư huynh chỉ xuất phát từ chuyện cá nước thân mật, thì thử với ta xe, lỡ đâu ta hợp với ngươi hơn sư huynh, thì thiếu chủ cũng không cần phiền nhiễu trong lòng nữa.”

Vừa dứt lời, hắn thấy ánh mắt thiêu niên này lóe lên, dường như hơi động tâm. Nhưng đang lúc hắn nhếch lên nụ cười đắc thắng, đôi môi chuẩn bị chạm tới y, lại bị hai ngón tay ngăn lại.

“Cám ơn Ân công sư phụ, Minh Khê tất nhiên cảm kích tâm ý này.” Việt Minh Khê chặn môi hắn lại, nghiêm túc suy tư một hồi, ngẩng đầu nói, “Chỉ là nếu ta đã thích đại mỹ nhân thì không có ý định thân mật với bất kỳ mỹ nhân nào khác. Tiếc là hai ta gặp nhau quá muộn, định sẵn vô duyên vô phận.”

Không Phạm nghe xong không tức giận, giơ tay chạm nhẹ vào cánh môi bị Việt Minh Khê đặt lên, trong lòng gợn sóng, hồi lâu nhẹ giọng nói:

“Như vậy, nếu như mỹ nhân thiếu chủ si mê trước là ta, thì cho dù ngày sau nhìn sư huynh có yêu thích hơn, cũng không động lòng sao?”

Hắn hỏi câu này mang vài phần trách móc lạnh lùng, tuy giọng nói trầm hơn Triệt Liên, nhưng lại đầy vẻ trêu ghẹo. Mà tâm tư của Việt Minh Khê không đặt trong ý này, mau miệng đáp: “Không sai, là ý này.”

“……”

Không Phạm không nghĩ tới thiếu niên này lại từ chối thẳng thắn đến thế, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, không giống như đang an ủi mình, im lặng một lúc lâu rồi nói: “Lời này của thiếu chủ rất khéo, không biết nếu sư huynh hỏi ngươi thì ngươi sẽ trả lời thế nào.”

“Nếu đại mỹ nhân hỏi ta, ta cũng sẽ trả lời y vậy.” Việt Minh Khê hoàn toàn không cảm thấy lời nói vừa rồi của mình không thỏa, thản nhiên nói, “Quả thật ta không phải không có khả năng thích ân công sư phụ, nhưng mà trong chuyện tình cảm ta quan trọng ai là người đến trước. Nếu ta đã thích đại mỹ nhân, thì sẽ không cho phép mình rung động với mỹ nhân khác, chỉ thế mà thôi.”

Không Phạm nghe xong, trong lòng trùng xuống, nhìn chú mục vào thiếu niên với ánh mắt sáng ngời, cuối cùng nở nụ cười tự giễu. Hắn suy nghĩ một hồi, định mở miệng nói, nhưng liếc thấy chúng tăng Đại Ninh tự thọ trai xong đã rời khởi Thương Hải Cư. Triệt Liên cũng đứng trước sân nhìn bọn họ, hắn đứng dậy phủi bụi trên tăng y, vỗ vỗ bả vai y nói:

“Đi thôi, sư huynh đang chờ chúng ta.”

……

Khi Việt Minh Khê đi theo chúng tăng Chùa Đại Ninh đến Diễn Võ Đường tráng lệ của Minh Kính sơn trang, các môn phái luận võ đã gần xong, các hiệp sĩ ngồi vây quanh dưới sân có người vui có người buồn, nhưng ai nấy đều hưng phấn bừng bừng.

Trúc Gian phái đánh bại Tùng Gian phái cũng là phái bên Nho kiếm. Chưởng môn Thi Minh Phủ hoàn toàn quên hết nguy cơ vừa rồi ở Nghị sự đường, lúc này đang dương dương tự đắc ngẩng mặt lên trời cười lớn. Nào ngờ khắc sau vừa gặp đám yêu tăng đang từ tốn đi vào, khóe miệng cứng đờ trên khuôn mặt đắc thắng.

Võ đường trước còn náo nhiệt bỗng trở nên lặng ngắt như tờ. “Cao trang chủ, thứ lỗi chúng ta đến muộn.” Không Phạm bước tới trước mặt Cao Tư Viễn đang ngồi trên khán đài, liếc mắt nhìn sàn võ nói, “Màn tỷ thí của Phật môn vẫn chưa bắt đầu phải không?”

Cao Tư Viễn lau mồ hôi lấm tấm trên trán, nói: “Đúng vậy, kính mời các vị sư phụ ngồi một lát, đợi vòng tỷ thí trên đài kết thúc, có thể để đệ tự hai phái lên đài.”

Không Phạm hiểu ý cười, ánh mắt liếc nhìn Bồ Phong tự ngồi yên lặng cách đó không xa, hắn tự mình chọn một chỗ vắng vẻ ngồi xuống. VIệt Minh Khê tự nhiên ngồi cạnh Triệt Liên dẫn đầu, quần áo màu trà điểm giữa đám trang phục đen trông cực kỷ nổi bật rực rỡ.

Lúc này Cao Tư Viễn mới để ý tới thiếu chủ Việt gia trang cũng ngồi cùng đám yêu tăng không rõ danh tính này, hắn hơi ngạc nhiên, muốn mở miệng gọi, đã thấy người đẹp nhất trong dám yêu tăng đi ngang qua trước mặt hai người, che khuất tầm mắt hắn. Cao Tư Viễn trước đó vội vàng rời đi, cũng không biết thân phận của Triệt Liên, nhưng thấy thiếu chủ kia tựa như cũng không gặp nguy hiểm gì, chỉ có thể cười trừ. đưa mắt nhìn màn luận võ trên đài.

Ngược lại, Việt Minh Khê buồn chán phát hiện Cao Tư Viễn đang nhìn mình, giơ tay chào hỏi: “Cao bá, đã lâu không gặp!”

Cao Tư Viễn gật đầu, định gọi y qua bên chỗ mình hỏi vài câu thì trận tỷ thí đã chấm dứt. Đệ tử Bồ Phong Tự đang ngồi yên chợt đứng dâyh, nhỏ giọng bàn luận.

“Sư phụ, trận này để ai đánh thì hay?”

“A Di Đà Phật…” Lão tăng Đại Ninh tự đức cao vọng trọng nhìn về phía Triệt Liên, lông mày dài xám trắng rũ xuống, nói với đại đệ tử bên cạnh, “Huyền Chiếu, ngươi cứ đi thử đi. ”

Việt Minh Khê biết bọn họ phái đại đệ tử thủ tịch. Tên đại hòa thượng Huyền Chiếu kia lưng hùm vai gấu, lực đánh võ mạnh, vừa nhìn đã biết là võ tăng đạo hạnh cực kỳ cao thâm, lại nhìn đám diễm tăng xinh đẹp xuất chúng bên cạnh như cành liễu trước gió bên cạnh mình, càm thấy cuộc tỷ thí này khó ăn rồi đây.

Bên này Triệt Liên thấy đại đệ tử của bọn họ đã lên đài, đưa mắt ra hiệu cho Không Phạm. Không Phạm cầm Hổ Phách Niệm Châu đứng lên, nhấc chân bước lên phía trước, lại bị một hòa thượng trẻ tuổi tái nhợt gầy yếu phía sau ngăn lại.

“Hạng làm biếng này không cần sư phụ phải lên đài” Dứt lời chắp hai tay, đi tới trước đài hành lễ với Huyền Chiếu nói, “Tiểu tăng Đạo Giác, nguyện luận bàn với sư đệ đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc