QUA SÔNG HÁI SEN

Triệt Liên nhìn thanh niên hiện nét háo hức trước mặt, mí mắt phải khẽ giật, tuy rằng trên mặt vẫn là nụ cười thường ngày, nhưng trong lòng lại thở dài một hơi.

Sau một giấc ngủ dài ba mươi tám năm ở núi Đại Ninh, hắn tĩnh tu nghỉ dưỡng thêm hai năm rồi vội vàng chạy tới Giang Châu tìm cố tri, vừa bị mật pháp Đoạt tướng tầng sáu phản phệ khiến kinh mạch đau nhức khôn cùng, nhưng không muốn dùng bộ dạng già nua để gặp mặt sư phụ. Vô tình gặp thiếu niên vừa đẹp lại đáng yêu, trong lòng không tránh khỏi u mê làm ra chuyện hối hận thì đã muộn rồi.

Hắn không lo tiểu công tử nhà giàu này sẽ sai người tới trả thù, sợ nhất là lần đầu y nếm được cảm giác vui thú giường chiếu, từ đó thương nhớ mình. Mà nhìn vè mặt hiện tại của thiếu niên này xem, hắn có lẽ đã đụng vào ổ kiến phỏng tay mất rồi.

Hắn vô lực, chắp hai tay hành lễ, giả vờ không nhìn thấy sự háo hức trong mắt thiếu niên: “Đúng là hữu duyên, đây đúng là phúc của bần tăng. Không biết thi chủ đang đi đâu?”

Việt Minh Khê nào nhìn ra được sự đau đầu của tăng nhân trước mặt, hưng trí bừng bừng nói: “Ta hả? Đương nhiên là về nhà rồi. Đây là ngọn núi của Việt gia trang chúng ta, ta họ Việt tên Minh Khê, là thiếu chủ chỗ này.”

Triệt Liên nhướng mày, hơi ngạc nhiên. Việt Minh Khê vẫn còn đang phấn khích, chợt nhật ra sự gặp mặt này của y và tăng nhân này hơi là lạ. Con đường núi này dẫn đến thẳng gia trang nhà y, mà núi của Việt gia dựng rất nhiều cấm chế, tuyệt đối không phải là nơi mà người bình thường có thể lạc đường lên núi được.

“Nhắc mớ nhớ, người đẹp này, ngươi đến gia trang của chúng ta làm gì? Chẳng lẽ người quen của người là khách trong gia trang nhà ta?” Việt Minh Khê hơi tò mò tiến lại gần, khẳng khái nói, “Nếu đã vậy, chi bằng ngươi đi cùng ta, tuy cấn chế của Việt gia trang chúng ta không làm khó được người giỏi như ngươi, nhưng vẫn sẽ trì hoãn ít việc.”

Triệt Liên hiểu rõ, đứng dậy lịch sự gật đầu xa cách, “Vậy phiền thí chủ dẫn đường.”

Nhìn bóng lưng xa xa của tăng nhân đang bước trên đường núi, Việt Minh Khê thần người, rồi lập tức đuổi theo nói:

“Này này! Người đẹp, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết tên ngươi là gì!”

……

Việt gia trang ở Giang Châu tuy không thể gọi là thế gia võ học có lịch sử lâu đồi, trong những năm chiến loạn tránh đời có thể xây dựng gia trang cũng vỏn vẹn hơn bốn mươi năm, nhưng cũng có chút danh tiếng uy thế trên giang hồ.  Hiện trang chủ Việt Thiên Hà là phú thương nổi tiếng gần xa nhờ tài võ nghệ siêu phàm và lòng nhân ái, thường từ thiện, nên đương nhiên rất được ngưỡng mộ. Tình cảm vợ chồng hắn sâu đậm, chưa tằng nạp thêm thiếp thất, dưới gối chỉ có một đứa con trai Việt Minh Khê, thường xem như châu báu mà nâng niu, chiều chuộng. Nhưng cũng chính vì thế mà hắn dạy dỗ y rất nghiêm khắc, vì để đứa con trai yêu quý đi du lịch nên đưa y đên Nho Đạo Trúc Gian Phái nổi tiếng để tu hành kiếm thuật, đã hơn nửa năm.

Việt phu nhân đang ngồi trong phòng thêu hoa mộtc phù dung[1], nghe gia đinh bẩm thiếu chủ đã về, trong lòng vừa mừng vừa lo, kim thêu lập tức đâm vào ngón tay cái. Nàng sợ con trai ở Trúc Gian Phái mới nửa năm đã về, chắc chắn đã phạm sai môn quy. Vui vì đã nửa năm không gặp, nàng nhớ nhung khôn nguôi, cũng không thèm để y, vội đứng dậy ra trước cửa đón cậu quý tử của mình.

“Nương, con về rồi!”

Tình cảm giữa Việt Minh Khê và mẫu thân rất khắng khít, lần đầu tiên xa nhà lâu, trong lòng vô cùng ấm ứng, không nói nhiều đã vội ném phịch túi xuống nhào vào lòng Việt phu nhân. Việt phu nhân thấy con trai yêu quý của mình lại gầy đi nhiêu, nên hiểu ra đôi điều, sau người đến Kiếm đường báo cho trang chủ. Lúc này mới dẫn con trai ngồi xuống, nghe y kể những chuyện đã xảy ra trong nửa năm qua.

Việt Minh Khê vốn muốn tố cáo hết thảy, uống ực một ngụm nước đã nhắc tới đủ loại chuyện trong Trúc Gian Phái, nói các trưởng lão thường ngày hung dữ cỡ nào, đệ tử nhập môn châm chọc khiêu khích hắn ra sao, cuối cùng bọn chúng tìm cớ trục xuất y ra khỏi núi U Tranh, thêm mắm dăm muối vào câu chuyện, rồi nhỏ vài giọt nước mắt, bày ra dáng vẻ khiến người ta xót xa.

Việt phu nhân lòng đau như thắt, lúc này hùa theo con trai mắng té tát Trúc Gian phái  nho môn kiếm thánh, lại sai nha hoàn chuẩn bị nước tắm và điểm tâm cùng trà con trai thích nhất, lúc này mới để ý vị khách đang khoác áo tăng trước cửa.

“Nương, vị này là…” Việt Minh Khê khựng lại, nhanh chóng quên chuyện muốn tố cáo tiếp, châm chước nói, “Con bị mấy tên lão già đuổi vội quá, bỏ rất nhiều bạc ở núi U Tranh, người đẹp…ấy, vị đại sư này đã giúp con, mới may mắn góp đủ tiền đi đường. Hắn đến sơn trang của chúng ta tìm người.”

Việt phu nhân vốn tin Phật, thấy có Tuệ Tăng đến cửa lại càng cung kính, vội vàng chắp tay cảm ơn, “Ngã Phật từ bi, Con trai trên đường đã làm phiền, Việt gia trang cảm kích vô cùng, ngày sau nhất đinh sẽ đến quý tự thắp nhang dâng hương, góp chút công đức. Không biết đại sư tìm ai? Nếu là đệ tử trong Kiếm Đường hoặc môn khách trong trang, thiếp thân sẽ sai người đi gọi đến/ ”

Triệt Liên hành lễ với nàng, nói: “Đa tạ Việt phu nhân. Bần tăng không biết tục danh của người nọ, chỉ biết pháp danh là Già Ngọc, thường gọi là Già Ngọc pháp sư.”

“Vậy không khó, Già Ngọc…” Việt phu nhân đang muốn sai người đi gọi, bỗng kinh ngạc, miệng lắp bắp lặp lại, “Thích Già Ngọc? Già Ngọc pháp sư, đó không phải là… Chẳng phải là…”

Thấy thần sắc hoảng hốt của mẫu thân, Việt Minh Khê đứng bên cạnh cũng thấy kỳ lạ. Nếu y nhớ không lần, thì pháp sư Già Ngọc trong lời đồn kia alf người duy nhất đại thành mất pháp đoạt tướng sau Vọng Hi chân nhân, cũng chính là một diễm tăng khó phân chính tà, đã mai danh ẩn tích trong giang hồ gần năm mươi năm, sao có thể giấu mình trong Việt gia trang nhà y? Nhưng nhìn dáng vẻ nói không nên chữ của mẫu thân e là pháp sư Già Ngọc này không những có liên quan đến Việt gia trang mà còn có quan hệ không nhỏ với bọn họ.

Thấy bầu không khi ngưng trệ lạnh lẽo, bỗng một bóng người xe gió xông vào, chính là trang chủ của Việt gia trang được gia đình báo tin, chạy tới định dạy dỗ con trai bất hiếu. Việt Thiên Hà vừa bước qua ngưỡng cửa đã thấy tên con trai không nên thân nhà mình đang suy tư ngồi tại chỗ nhai đồ, lại nghĩ tới thư từ của chưởng môn Trúc gian phái phê bình đủ việc ngang bướng cả nửa năm này, tức nổ phổi, rồi vì phu nhân vuốt đôi câu mềm lòng, liếc mắt nhìn vị tăng nhân xa lạ bên cạnh.

Thấy phu quân đến, Việt phu nhân như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vnafg đứng dậy đến bên cạnh hắn thì thầm vài câu, lúc này mới từ từ hạ lửa giận trong lòng hắn và đôi mày kiếm đang nhíu chặt.

Hắn suy tư một hồi, chắp tay nói với tăng nhân trước mặt, “Đại sư, Việt mỗ đã nghe chuyết kinh[2] nói ngài đang tìm người, nhưng từ khi gia phụ đã quy tiên tới nay được bôn mươi năm, từ đó về sau không hỏi chuyện trong Đại Ninh Tự, chẳng hay đại sư lần này đến tìm là vì chuyện gì?”

Việt Thiên Hà nói chân thành, cảm thấy tăng nhân trước mặt hơi lạ, đang nghĩ cách đuổi khéo hắn, nào ngờ thấy hắn thản nhiên cởi nón trên đầu, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần bị che lấp.

“Nhờ trang chủ đi thông báo cho lệnh tôn, đệ tử Đại Ninh Tự Triệt Liên đến thăm. Việt trang chủ sẽ biết nguyên nhân thôi.”

Sau khi biết được thân phận người tới, Việt Thiên Hà giật mình, mà tên nhãi con nhà nhà mình đứng bên cạnh đã bị dọa sợ mất mật.

Chuyện gì thế này, sao chưa từng có ai nói với y rằng ông nội y chính là pháp sư Già Ngọc? Nếu chỉ đến thăm, vậy diễm tăng phóng lãng trước mặt lên núi với y, mấy ngày trước còn mây mưa ở Vu sơn, là yêu tăng Triệt Liên nổi tiếng trong dang hồ sao?

Nghe đồn lúc triều đình còn nội loạn triền miên, trụ trì Bồ Phong Tự là đại sư Vô Ưu ôm hai bé trai từ ngôi làng hoang vu sau chiến tranh, sau này là đại đệ tử Triệt Liên, nhị đệ tử Triệt Hải. Hai người sinh ra mà dáng vẻ ưa nhìn, Triệt Hải nho nhã tuấn tú, tấm lòng từ bi, Triệt Linh xinh đẹp tà mị, khinh thường thanh quy Phật môn, thiền tâm không thuần.

Nhưng mặc dù tiếng tăm và nhân duyên của Triệt Hải hơn Triệt Liên rất nhiều, như Vô Ưu đại sư cực kỳ thiên vị đại đệ tử, trao truyền vị trí trụ trì đời kế tiếp cho Triệt Liên trong sự khó hiểu của chúng tăng.

Vô Ưu đại sư đã được hai trăm tuổi, nhìn thấy sự huyền diệu của sinh mệnh trong nằm mộng, nói cho chúng tăng biết mình sẽ sớm về nơi cõi tịnh. Ba năm sau, các cao tăng khắp bắc nam đều đến đưa tang, mới biết trụ trì kế nhiệm lại là nhị đệ tử Triệt Hải, tức Tinh Trần thượng nhân, của Bồ Phong tự trong võ lâm đương thời.

Một trong những câu chuyện được lưu truyền rộng rãi nhất trong giang hồ đó là trước khi nhập tịch, Vô Ưu đại sư cuối cùng nhận ra nên việc giao Bồ Phong Tự cho Triện Liên là sai lần, nên mới để nhị đệ tử Triệt Hải kế nhiệm trụ trì. Cũng vì thế mà Triệt Liên iim hận trong lòng, không chỉ trước khi thiên mệnh của sư phụ kịp chấm dứt đã đầu độc ông, mà còn đốt cháy cả Tàng Kinh Các, cướp Phật Tàng Bách Quyển. Lại làm sư đệ Triệt Hải trọng thương, chặt đứt tay trái của hắn, khiến người ta tức giận, căm phẫn.

Sau đó yêu tăng Triệt Liên biến mất không tăm tích, có người nói hắn đã chết vì tẩu hỏa nhập ma, cũng có người nói hắn đến Đại Ninh Tự làm môn hạ của Già Ngọc pháp sư. Dù sao từ năm đó, Già Ngọc pháp sư không còn xuất hiện trong giang hồ nữa, Đại Ninh Tự bắt đầu lên cao như diều gặp gió trong võ lâm, chẳc nhờ những mật pháp Phật tàng kia.

Bây giờ, xem ra đám người trong võ lâm kia đoán trúng một trong hai điều, Triệt Liên quả thật có chút vướng bận với Già Ngọc pháp sư, càng không biết tại sao Đại Ninh Tự năm đó lại nổi tiếng đến vậy, còn vị Thích Già Ngọc kia hoàn tục cưới vợ, xây dựng Việt gia trang trên đỉnh núi Giang Châu này, trở thành ông nội của Việt Minh Khê.

Nhưng mà…

Việt Minh Khê nhìn Triệt Liên trước mặt vẫn đang chờ cha y trả lời, trong lòng cảm thấy vô vị.

“Hóa ra là Thuần Khê thượng nhân, là vãn bối có mắt không tròng.” Việt Thiên Hà do dự hồi lâu, cung kính hành lễ. Vị Thuần Khê thượnng nhân này tuy nhận ân tình của Già Ngọc pháp sư, hai người có quan hệ sư đồ, nhưng thực ra hắn lớn tuổi hơn Gia Ngọc pháp sư rất nhiều, xứng đáng làm ông nội của Việt Thiên Ha. Việt trang chủ sống gần bốn mưới cái tuế nguyệt, tung hoành ngang dọc khắp võ lâm,  đã sớm thành tinh, nhưng vẫn khiêm nhường cung kích trước mặt vị nhân vật nguy hiểm số một võ lâm này, xưng mình là vãn bối.

“Nhưng mà tiếc rằng…cha đã qua đời từ hai mươi năm trước, trước khi lâm chung cũng không để lại câu nói liên quan đến ngài, tiếc công cho thượng nhân đã lặn lội dường xa tới đây, vô duyên gặp mặt.”

Triệt Liên nghe xong chỉ mỉm cười, vẫn không để trong lòng: “Việt trang chủ chớ nói chuyên cười, ta là đệ tử thân truyền sao không biết ông ta còn sống hay đã chết được? Ngươi không muốn để ta gặp, thì ta tự mình đi tìm.”

Nói xong tháo chuỗi Xá Lợi Tử không rõ chất liệu và màu sắc trên cổ tay, đặt trong lòng bàn tay niệm chú. Noài cửa sổ trời đã vào đêm, Việt Minh Khê cảm nhận rõ luồng gió không rõ từ đâu thổi đến, cánh tay nổi da gà, đòng thời nhìn thấy xá lợi tử trong suốt thoát đứt khỏi sợi tơ tằm, chỉ về một phương hướng mơ hồ trong lòng bàn tay hắn, rung lên, y như tiếng khói nơi suối vàng.

Triệt Liên chợt hiểu nắm chặt, bỏ người Việt gia rồi lao thẳng ra ngoài cửa.

Việt Minh Khê thấy bước chân hắn ổn định, y đã tự quyết trong lòng, không khỏi cảm thấy bối rối, nhấc chân muốn đuổi theo. Ông nội y đã qua đời rất lâu, trước khi y được sinh ra, chuyện này không có gì phải nghi ngờ. Mà theo vẻ mặt kích động hiện tại cảu cha mẹ, chuyện này hình như có điểm đáng ngờ.

Chẳng lẽ ông nội thật sự chưa chết sao, cha mẹ y vẫn còn giấu y điều gì khác sao?

“…… Thượng nhân quả thật làm khó vãn bối. Việt gia trang ta mặc dù không thể sánh với Đại Ninh tự trong võ lâm, nhưng cũng không phải là nói để người ta ra ra vào vào tùy ý. “Thấy Triệt Liên đã bước ra cửa, bỏ qua lời cảnh cáo phía sau hắn. Trong lòng Việt Thiên Hà căng thẳng, cầm kiếm đuổi theo, quát với gia đinh canh giữ ngoài cửa, “Ngăn hắn lại!”

Gia đinh Việt gia trang đều được huấn luyện trong Kiém đường, ai nấy đều có võ nghệ phi phàm, nghe vậy liền đồng loạt xông lên, rút kiếm bên hông chĩa vào vị khách không mời này.

Việt Minh Khê vốn còn muốn đuổi theo, nhưng nhìn thấy những gương mặt quen thuộc xung quanh, biết điều trở về bên cạnh Việt phu nhân. Những gia đinh này lớn lên cùng y, y cực kỳ hiểu rõ võ công của bọn họ. Nhìn tu vi trước mắt của thiếu trang chủ y xem, đánh một người thì còn tạm, đánh hai người thì còn miễn cưỡng qua được, ba người trở lên thì ngã xuống đất giả chết chứ đừng nói dến đám người này cộng thêm một người tạm xem là cha y.

Y liếc mắt trộm nhìn Triệt Liên, thầm nghĩ đây là cơ hội tốt để thăm dò tu vi của hắn, cũng không thèm lên tiếng khuyên nhủ, chỉ lẳng lặng trốn phía sau Việt phu nhân chờ hắn xuất chiêu.

Nhưng bất ngờ hơn, Triệt Liên dường như không có ý định điếp chiêu, bước chậm lại đón lưỡi kiếm của bọn họ đang lao về phía mình. Đám gia đinh thấy thế muốn tấn công, nhưng sau một khắc mặt mũi đã trắng bợt, nháo nhào lùi về phía sau, hai chân không ngừng run rẩy trong giáo đêm, giống như đang phải chịu áp lực vô hình.

Việt Minh Khê nhìn từ xa ngạc nhiên, Triệt Liên không hề có bất kỳ vũ khí nào trong tay, thứ đè áp bọn họ không phải kiếm khí, mà là sát khí do người đạt tới cảnh giới võ đạo phóng ra.

“Việt Thiên Hà, ngươi là người thông minh.” Triệt Liên đi tới trước mặt Việt Thiên Hà, bình tĩnh nói, “Sống muốn gặp người, chết phải thấy xác. Ta chỉ xem như ông ta đang giả chết, không chịu tuân thủ lời hứa. Nợ ta, thì con cháu Việt gia lão phải trả thay.”

Tuy rằng Việt Thiên Hà không bị ảnh hưởng bởi sát khí, nhưng đôi mày anh tuấn nhíu chặt, xem ra đã hiểu rõ cảnh giới của yêu tăng trước mặt. Sát khi này không tàn báo, phần là do hắn là tăng nhân, nhưng mang theo áp lực vô hình khiến người ta tránh không được, chỉ muốn chạy trối chết.

Hắn không biết sự khiêu chiến đường đột của mình có nắm chắc vài phần thắng hay không những bây giờ nếu ép hắn đánh nhau với mình không phải là hành động khôn ngoan. Ngay cả hắn cũng chả có thiện cảm gì với Triệt Liên, cũng không muốn cho hắn nhìn thấy dung mạo hiện giờ của cha mình, nhưng lúc này vì để tránh tai họa khôn lường cho Việt gia trang, hắn giơ tay vẫy lui chúng gia đinh.

“Thứ cho sự thất lễ vừa rồi của vãn bối.” Thấy Triệt Liên không nhúc nhích, tâm tình căng thẳng của Việt Thiên Hà dịu lại, thấy xung quanh không còn ai, mới định thần nói, “Chuyện đến nước này Việt mỗ cũng không giấu diếm nữa. Phụ thân đúng là đã ngồi tọa hóa trong nhà từ hai mươi năm trược, thi thể vẫn ngồi trấn ở Việt gia trang, chưa từng chôn cất. Xá Lợi mới vừa rồi thượng nhân tìm được, e là tinh xá gia phụ khi còn sống mà thôi.”

Hắn nói xong lại cúi đầu, chân thành nói: “Trước khi lâm chung gia phụ từng dặn dò vãn bối, tuyệt đối không thể để người ngoài quấy rầy giấc mộng của ông, hai mươi năm qua chưa ai đặt chân đến gian tịnh xá kia, để gia phụ có chốn thanh tĩnh, ngoài ra trong ngoài Việt Gia trang có kim ngân thần binh, có thể tặng cho thượng nhân để tỏ lòng hiếu thảo của vãn bối.”

Việt Minh Khê choáng váng

Tương truyền thời xưa vương công quý tộc khi ngã xuống, vì để sống lại đã lấy xương cốt của các cao tăng đắc đạo, và chôn để trấn phong thủy, để bọn họ có thể càng ngày càng hùng mạnh, phúc lộc kéo dài. Nhưng sau này số lượng cao tăng ít dần, cũng chỉ được an táng trong mấy ngôi chùa do võ lâm trông coi, cho nên chưa từng nghe nói có người làm ăn phát đạt bằng con đường này.

Ai ngờ nhà bọn họ chẳng những cung phụng cốt Phật, mà hơn nữa cao tăng kia còn là ông nội y, thậm chí là Già Ngọc pháp sư lừng dành khắp thiên hạ. Nếu việc này bị truyền rea ngoài, e rằng thi thể của ông nội y sẽ biết thành món đồ gây mưa máu gió tanh như Vọng Hi Đoạt Tướng Thư mất.

Nói vậy là Việt gia trang y những năm gần đây ngày càng phất lên có liên quan đến sự che chở của ông nội. Triệt Liên lùng sục vậy, chính là muốn bắt ngay mệnh môn của bọn họ rồi.

Triệt Liên nhíu mày nhìn Việt Thiên Hà, dường như đã tin tưởng đôi chút, một lúc lâu sau nói: “Ta không có ý làm khó Việt gia trang, chỉ là muốn biết ân sư còn sống hay đã chết, muốn tận mắt nhìn thấy.”

Việt Thiên Hà hết cách, đành phải thở dài nói: “Thượng nhân đi theo ta.”

……

Mấy người đi thằng đến tịnh xa thanh tĩnh u ẩm sau Việt gia trang. Nơi này gần nguồn nước, tụ khí ẩn gió, vừa nhìn là biết là nơi đất tấc đất vàng được lựa chọn kỹ lưỡng, trước đình bài trí cổ kính, khóa đồng nặng nề nằm yên trên cửa.

Việt Thiên Hà nói: “Đây chính là nơi gia phụ tọa hóa. Cánh cửa này đã bị thi chú khóa chặt, ngay cả người Việt gia ta cũng không mở được, chi bằng thượng nhân……”

Việt Thiên Hà còn chưa dứt lời, Triệt Liên giơ tay điểm giữa khóa đồng. Lõi khóa kêu lạch cạch, rơi xuống mặt đất sạch trơn, cánh cửa vốn đóng chặt cũng mở ra.

Bên trong cửa ánh lửa nhu hoàn, kinh sách bút mực trên thư án vẫn còn chưa khô, đàn hương trong lò tỏa khói, vẫn như hai mươi năm trước. Một bộ cốt Phật đã sớm khô  ngồi ngay ngắn trên ngách, khoanh chân rũ mi, khuôn mặt trầm tĩnh.
[1] Hoa râm bụt

[2] Chuyết kinh: vợ

Bình luận

Truyện đang đọc