QUÂN ĐOÀN DỊ NĂNG



Trợ lý Danh đang miên man trong hồi ức thì chợt nghe tiếng gõ bàn.

Là Đặng Lâm từ bên ngoài trở về tự lúc nào.
"Xuống làm vài ly không?" Đặng Lâm cười nói.
Trợ lý Danh cũng cười.

Anh biết Đặng Lâm quan tâm mình, nghĩ rằng mình đang lo về ca cấy ghép mấy hôm nữa cho nên mới rủ mình đi uống.

Anh không từ chối, bởi bây giờ anh thực sự cần chất cồn để tê liệt dòng suy nghĩ của bản thân.
Hai người xuống quầy bar bên dưới, gọi hai ly Dry Martini.

Dry Martini là một loại rượu khá nặng, pha chế từ Gin và Dry Vermouth cũng như không thêm bất kì một loại nước ép trái cây nào.
Đây không phải thức uống ưa thích của Đặng Lâm, anh thích một ly whisky phục vụ theo kiểu neat hoặc on the rocks chứ không phải chỉ là cocktail nặng đô.

Nhưng chắc chắn là thứ trợ lý Danh sẽ uống mỗi khi phiền não.
Trợ lý Danh nhìn hai quả ô-liu trong ly cocktail đăm chiêu suy nghĩ.

Thực lòng mà nói anh vốn muốn gọi một lít rượu đế hoặc là táo mèo, cũng có thể là chuối hột.

Nhưng mà tại chỗ không có sẵn.

Trợ lý Danh tính toán, lần sau có thể thêm một ít các loại rượu bản địa cất dưới hầm, lúc cần cũng có cái mà uống.

Đặng Lâm nhìn khuôn mặt biến hoá của trợ lý Danh, nhịn không được nói.
“Anh lại đang nghĩ đến rượu đế và táo mèo à?”
Trợ lý Danh không phủ nhận, còn gật đầu nói thêm.
“Chuối hột nữa.”
Đặng Lâm đang nhấp một ngụm cocktail suýt sặc, bartender đứng sau quầy lau ly suýt làm rơi vỡ.

Tưởng tượng trong quầy bar sang trọng trưng một vò rượu đế, một vò chuối hột lại một vò táo mèo.

Hình ảnh khá là…vi diệu.

Đặng Lâm không tưởng tượng nổi, run rẩy cười, sau đó lại khép hờ mắt nhấp một ngụm rượu rồi cười nói.
“Cũng hay.

Quảng bá văn hoá nước ta.”
Bartender đang lắc một ly rượu, suýt làm rơi bình.


Không biết ý tưởng kì quái của mấy người này từ đâu mà ra.

Cũng hy vọng quán mình đừng có nảy ra ý tưởng kì quái như mấy người này.
Cậu bartender này là người mới làm, lần đầu gặp trợ lý Danh và Đặng Lâm nên không biết hai người là ai.

Nếu cậu ta biết hai người này một người là chủ, một người là trợ lý của chủ không biết cậu ta có biểu cảm thế nào.
Đùa vui hai câu, Đặng Lâm mới nói vào việc chính.
“Anh lo chuyện phẫu thuật?”
“Ừm.

Khá lo lắng.

Sếp cũng biết, tôi không phải lần đầu làm phẫu thuật.

Hai lần trước đã thất bại rồi.” Trợ lý Danh nhàn nhạt nói.
“Đó đều là phương pháp cũ.

Lần này chúng ta thử phương pháp tiên tiến nhất.”
“Dù là tiên tiến nhất thì sao? Độ tuổi lý tưởng nhất cũng qua rồi.” Trợ lý Danh tự giễu một tiếng.
Thông thường những đứa trẻ thực hiện phương pháp phẫu thuật cấy ghép dị năng phải trong độ tuổi lý tưởng là dưới hai mươi.

Từ đó xác suất thành công sẽ thu được mức cao nhất tuỳ theo tố chất.

Trên hai mươi tuổi khả năng thành công càng lúc càng thấp đi.
Từ ba mươi tuổi trở đi thì không thể thực hiện cấy ghép được nữa.

Lúc đó cơ thể đã ổn định sinh hoá, không thể can thiệp được.

Hiện nay rất nhiều nhà khoa học cũng đang nghiên cứu việc cấy ghép sau ba mươi tuổi, nhưng chưa một ai thành công hay có thành tựu tương đối đáng tham khảo.
Đặng Lâm hiểu điều mà trợ lý Danh lo lắng, nhưng quan điểm của anh rất rõ ràng, dù chỉ có một phần trăm cơ hội cũng không bỏ qua.

Vậy nên anh mới muốn sắp xếp cho trợ lý Danh lên bàn phẫu thuật.
Mà trợ lý Danh cũng hiểu suy nghĩ của Đặng Lâm, cho nên mới không phản đối quyết định này.

Tuy vậy, lo lắng thì vẫn lo lắng.

Anh sợ tiến sỹ Mai và Đặng Lâm sẽ thất vọng.

Còn bản thân anh đã chẳng đặt hy vọng gì ở chính mình nữa rồi.
Từ năm tám tuổi bị đào đi tất cả gen A trong người, Hoàng Danh năm đó đã sụp đổ.


Sau khi lấy đi gen A của anh, bọn họ đem anh vứt về phân gia không chút đoái hoài.

Người của phân gia lại chán ghét không quan tâm, cho nên Hoàng Danh năm đó thoi thóp trên gác xép của bọn họ chỉ ước mình có thể chết đi.

Nhưng anh chết không được.

Chẳng biết tin tức từ đâu ra, đám trẻ con phân gia cũng biết chuyện anh chẳng còn gen A nữa.

Có nghĩa là cuộc đời sau này anh chỉ là một kẻ phế vật bình thường.

Bọn chúng lôi anh đang bẹp dí từ gác xép xuống mà trêu đùa.

Trêu đùa xong lại vứt ngoài sân không thèm quản.

Dường như ông trời cũng ghét bỏ anh cho nên xả một trận mưa lớn.

Hoàng Danh nằm đó, ước gì mình chết đi.
Nhưng anh chết không được.
Trước mắt anh lúc đó xuất hiện một đôi giày thể thao cho trẻ em đắt tiền, mà mưa trên đầu bỗng dừng lại.

Hoàng Danh ngẩn đầu, trông thấy một đứa trẻ có lẽ hơn mình mấy tuổi đang cầm ô, đôi mày nhỏ nhíu lại nhìn mình hỏi.
“Sao anh lại nằm đây?”
Gì đây? Ông anh này nghĩ mình lớn hơn ổng hả? Hoàng Danh nghĩ vậy, nhưng lời thốt ra miệng lại khác.
“Tôi không dậy nổi.”
“Anh bị ốm à?” Đứa nhóc ngồi xổm lấy tay sờ trán Hoàng Danh.

“Hình như hơi nóng thật này.

Anh tên gì? Tôi gọi người đến đưa anh bệnh viện.”
Hoàng Danh lắc đầu.
“Tôi là Hoàng Danh, Ma Hoàng Danh.

Tôi không đi bệnh viện đâu.

Họ sẽ không cho tôi đi.”
“Hử? Anh là người của cái nhà này hả? Sao họ không cho anh đi bệnh viện?”
Đứa nhỏ vừa hỏi xong, Hoàng Danh chưa trả lời thì trong cổ họng xộc lên một vị ngòn ngọt.


Sau đó là một dòng máu trào ra từ khoé môi.
Đứa nhóc ngây người.

Hoàng Danh cũng ngây người.

Đứa nhóc không nói lời nào, vội quay người đi vào trong.

Một lát sau đứa nhóc trở ra cùng với một đứa nhóc khác có vẻ lớn hơn một chút nữa và hai người lớn.

Hoàng Danh mơ hồ không nghe rõ bọn họ trao đổi thế nào.

Chỉ biết một lát sau có người ôm anh lên, bọc vào một cái áo khoác khô ráo ấm áp đưa lên xe.

Trước lúc mất ý thức, Hoàng Danh nắm lấy bàn tay của đứa nhóc kia thều thào hỏi.
“Anh…anh tên gì?”
Trước đó anh còn không nghe rõ âm thanh xung quanh, nhưng lúc này lại nghe rõ mồn một đứa nhóc kia trả lời mình.
“Tôi là Đặng Lâm.”
Một bàn tay huơ trước mắt làm trợ lý Danh trở về với thực tại.

Kí ức năm đó hoá ra vẫn rất rõ ràng trong óc.

Bấy lâu nay trợ lý Danh cứ ngỡ những kí ức ấy đã bị phủ bụi theo thời gian.

Chẳng ngờ chỉ cần một chút liên quan cũng có thể khơi gợi lại toàn bộ sự việc như mới xảy ra ngày hôm qua.

Trợ lý Danh quay lại nhìn Đặng Lâm, cười hỏi.
“Có chuyện gì hả sếp?”
Đặng Lâm nghe giọng điệu của trợ lý Danh, biết anh đã ngà ngà say rồi.

Anh dở khóc dở cười nói.
“Anh uống tới ly thứ tư rồi đó Danh.

Ổn không?”
Tất nhiên là không ổn.

Đầu óc trợ lý Danh bắt đầu mơ hồ.

Nhưng mà anh vẫn còn nhớ mình đang âu sầu về cái gì.

Anh ngoắc tay cho bartender thêm một ly nữa.

Bartender thấy anh cũng bắt đầu say nên e ngại nhìn Đặng Lâm, người còn tỉnh táo vì chỉ uống hai ly.

Đặng Lâm xua tay, nhỏ giọng nói.
“Lên một ly Daiquiri đi.


Ít đường.”
Bartender gật đầu, bắt đầu làm một ly Daiquiri.

Daiquiri là một loại cocktail thanh mát, với vị chua của nước cốt chanh được đằm lại bằng nước đường rồi bùng lên vị cay thơm, nồng nàn của rượu Rum.
Trợ lý Danh nhìn bartender lấy ly cocktail được làm lạnh trước trong tủ mát ra, sau đó cho vào bình lắc rượu Rum, nước cốt chanh và một ít nước đường cùng đá viên.

Tiếp đó bartender đậy kín bình rồi bắt đầu lắc.

“Sếp, anh biết gì không, viện trưởng Duy nói thằng nhóc đó thức tỉnh.” Trợ lý Danh không đầu không đuôi nói.
“Thức tỉnh? Năm nay nó cũng mười sáu mười bảy tuổi rồi.

Lại thức tỉnh?” Đặng Lâm cũng ngạc nhiên không kém.
Bartender lắc xong, gạn bớt đá rồi rót hỗn hợp cocktail vào ly, thái một lát chanh trang trí rồi đẩy đến trước mặt trợ lý Danh.
Trợ lý Danh nhíu mày nói.
“Tôi không gọi cái này.”
Bartender chỉ biết cười trừ nhìn Đặng Lâm.

“Tôi gọi.

Uống đi.” Đặng Lâm thở dài nói.
Trợ lý Danh đã hình thành thói quen Đặng Lâm nói gì nghe nấy cho nên không cãi nửa lời, yên lặng uống một ngụm.

Rồi chậm rì rì nói.
“Thật ra năm mười tuổi nó suyt thức tỉnh.

Nhưng mà gen không ổn định.

Không thức tỉnh nổi.

Năm mười lăm tuổi lại chẳng có dấu hiệu thức tỉnh nào.

Tôi cứ cười thầm trong bụng rằng thứ đồ ăn cắp thì không nên cơm cháo gì…”
Trợ lý Danh nói đến đó lại uống một ngụm.

Vị chua của chanh nhanh chóng thấp vào cuống họng, rồi bùng nổ thành một vị cay.

Giống hệt tâm trạng của anh lúc này.

Vừa ghen tị vừa cay đắng khổ sở.
“Vậy mà đồ trộm cắp lại thực sự có thể thức tỉnh.

Lại thức tỉnh hệ Nguyên Tố thuộc tính Quang.

Anh nói xem, công lý có phải thực sự chỉ là diễn viên hài không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc