QUANG ÂM CHI NGOẠI

Cánh tay trắng như tuyết của Thiên Đạo tản ra mùi hương kỳ dị, tựa như

một khúc thịt vô cùng mỹ vị thơm ngon.

Hứa Thanh nhìn qua bàn tay, liếm liếm bờ môi, nhanh chóng nhìn về phía

đội trưởng.

Trong mắt đội trưởng tràn ngập điên cuồng, động tác vô cùng thành thạo,

giờ phút này, theo tứ chi ôm lấy cánh tay Thiên Đạo, miệng lớn chợt hạ xuống,

trực tiếp cắn vào trên cánh tay Thiên Đạo, dùng toàn lực hung hăng cắn một cái.

Có lẽ bởi vì bản thân là phụ thân của Thiên Đạo, lại thêm công đức lúc

trước, khiến cho đội trưởng hình như thật sự cắn xuống được thứ gì đó, sau khi

dùng sức cưỡng ép nuốt xuống, thần sắc lộ ra vẻ điên cuồng cười ha hả.

"Đáng....."

Nhưng không đợi y nói xong, trong lúc Thanh Thu và Ninh Viêm trợn mắt

há hốc mồm, giọng của đội trưởng đột biến, hóa thành tiếng kêu rên.

Giống như ăn phải thức ăn không cách nào tiêu hoá vậy, bụng của đội

trưởng lập tức phồng lên, phanh một cái …trực tiếp nổ tung.

Trong lúc máu thịt văng khắp nơi, khí tức Thiên Đạo vô cùng nồng đậm từ

lỗ thủng trên bụng y tuôn ra bên ngoài, có thể nhìn thấy một khối da màu vàng.

Ánh mắt đội trưởng trợn to, buông hai tay ra muốn che đi lỗ thủng, nhưng

vẫn đã chậm, lực lượng tan vỡ không hề đình chỉ, giờ phút này nhanh chóng

ảnh hưởng tới khắp toàn thân của y.

Trong chớp mắt, hai tay đội trưởng tan nát, nửa người dưới ầm ầm nổ tung,

ruột cũng được, hai chân cũng thế, hoàn toàn tan vỡ tứ tán, hóa thành vô số thịt

nát.

Máu tươi đầy trời, nửa người trên của đội trưởng cũng không thể may mắn

thoát khỏi, bị ảnh hướng đến và tương tự nổ tung.

Bụng chia năm xẻ bảy, ngực trực tiếp tan nát, lục phủ ngũ tạng văng khắp

nơi và nhanh chóng tiêu tán, cuối cùng máu thịt mơ hồ, chỉ có cái đầu người

cứng nhất vẫn còn.

Cũng không biết đầu của đội trưởng đã phát triển thế nào, thế mà vẫn miễn

cưỡng bảo trì nguyên vẹn, tiếng kêu rên trong miệng vẫn rất rõ ràng, giờ phút

này thậm chí còn lao thẳng xuống đống huyết nhục phía dưới của mình, mở cái

miệng rộng, cắn vào mẩu da màu vàng kia.

Lần này không nuốt xuống mà ngậm vào trong miệng, trong mắt lần nữa lộ

ra vẻ điên cuồng, cố gắng hất đầu mình treo ở trên nhánh cây, cũng vào trong

lúc này, ra sức bổ sung nốt lời nói lúc nãy.

"... giá!!"

Thanh Thu hít vào một hơi, Ninh Viêm ngây ngốc tại chỗ, gã đã thấy qua

người tìm chết, nhưng người tìm chết như vị trước mắt này thì quả thực hiếm

thấy, so sánh với nhau, gã cảm thấy mình lúc trước bị cắn mấy cái cũng không

coi vào đâu.

Mà Thiên Đạo cũng phát hiện mình bị cắn, cánh tay hơi dừng lại, sau đó

dùng ánh mắt khó hiểu từ trong khe hở nhìn xuống, hình như không biết cái đầu

người kia đang định làm gì.

Mà tay của nó không có chút vết thương, hiển nhiên thứ đội trưởng cắn

xuống, chỉ là một mảnh da mỏng mà thôi.

Sau khi suy nghĩ không có kết quả, Thiên Đạo tiếp tục bắt lấy cây Thập

Tràng, giơ lên nhét vào trong bụng của mình.

Mắt thấy một màn này, Hứa Thanh lập tức bỏ ý niệm vọt lên cắn một cái

trong đầu, cùng lúc đó, tiếng cuồng tiếu của đội trưởng vang vọng bốn phương.

"Ha ha, rốt cuộc ta cũng ăn được Thiên Đạo!"

"Té thôi, té thôi."

"Tiểu sư đệ, ta cũng không biết chúng ta riêng phần mình sẽ bị truyền tống

tới đâu, dù sao phạm vi đại khái không sai, mọi người... Dựa theo thiên

mệnh!"

Đội trưởng cười to, mi tâm lập lòe ánh sáng màu vàng, khuếch tán ra phía

ngoài hóa thành từng đạo phù văn màu vàng, số lượng ngay lập tức đến hơn

mười vạn, bao phủ bốn phương, hợp thành bốn cái truyền tống trận thật lớn.

Bốn cái truyền tống trận này đều hơi mờ, phạm vi ngàn trượng, tràn ngập

khí tức Thiên Đạo.

Hiển nhiên khối da đội trưởng gặm được kia, vào thời khắc này đã có tác

dụng.

Một khắc bốn tòa trận pháp hình thành, bên trong liền dâng lên một cỗ lực

lượng truyền tống kinh thiên động địa, sau đó liền hóa thành bốn đạo ánh sáng,

một trong hai đạo nồng đậm nhất bao phủ bản thân đội trưởng, đạo còn lại bay

về phía Hứa Thanh.

Hai đạo khác thì hướng về phía Ninh Viêm và Thanh Thu.

Mắt thấy như thế, Hứa Thanh biết mình không cần đi đạp đội trưởng vào.

Rất nhanh, trong lúc Thanh Thu và Ninh Viêm thở hổn hển, thiên địa biến

sắc, gió giục mây vần, bốn tiếng nổ vang kinh thiên động địa vang vọng, truyền

tống đã mở ra!

Trong chốc lát, thân ảnh mọi người trên thân cây Thập Tràng bỗng nhiên tan

biến.

Mà sau khi bọn họ biến mất, cánh tay duỗi ra từ khe hở trên bầu trời cũng

không dừng lại chút nào, vẫn túm lấy cây Thập Tràng tiếp tục kéo lên để dung

hợp, rất nhanh, liền nhét nốt thân cây hơn ba nghìn trượng cùng với vô số rễ cây

còn dư lại, đưa vào bên trong khe hở.

Khi một đám rễ cây cuối cùng tiêu tán trên bầu trời, khe hở kia cũng chậm

rãi khép lại, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.

Hết thảy khôi phục lại bình thuờng.

Chỉ là... Mặt đất đã trở thành một mảnh bừa bộn.

Cây Chân Tiên Thập Tràng sừng sững qua vô tận năm tháng, bây giờ đã

không còn nữa.

Trên mặt đất chỉ có một cái hố sâu cực lớn cùng với từng cái khe rãnh từ hố

sâu lan tràn ra phía ngoài, tựa như mạng nhện, khiến cho toàn bộ người nhìn

thấy đều phải giật mình.

Về phần ba mươi sáu vương quốc, bây giờ thành trì cũng đều sụp xuống hơn

phân nửa, toàn bộ Thánh Lan tộc trong đó đã sớm bị một màn như vậy chấn

động, lúc này tâm thần vẫn còn đang vù vù ầm ầm như trước.

Quốc chủ Thiên Đính Quốc đứng trên mặt đất nhìn lên bầu trời xa xa, trong

đầu có vô tận gợn sóng, hô hấp cũng trở nên dồn dập, tay phải khi thì nắm chặt

lúc thì buông ra, hiển nhiên nội tâm cũng đang vùng vẫy.

Chu Hành Vu bên cạnh cũng vô cùng chấn động, trầm mặc, nhưng Lâm

Viễn Đông đứng ở phía sau gã bỗng nhiên lớn tiếng hét lên.

"Thần tử uy vũ!"

Chu Hành Vu muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng,

về phần Quốc chủ Thiên Đính Quốc, giờ phút này tay phải của gã hoàn toàn

buông ra, trong mắt lộ ra quyết đoán, chắp tay cúi đầu về phía bầu trời.

"Cung kính Thần tử!"

Theo Quốc chủ Thiên Đính Quốc mở miệng, một đám tu sĩ Thiên Đính

Quốc sau lưng, toàn bộ cùng cúi đầu về phía bầu trời.

Cuối cùng Chu Hành Vu cũng phải cúi đầu.

Mà đúng lúc này, bầu trời khôi phục như thường đột nhiên lần nữa xuất hiện

biến hóa, chỉ thấy trên không trung bỗng nhiên xuất hiện một biển ánh sáng vô

tận, khuếch tán vô hạn về khắp bát phương, bên trong mây mù huyễn hóa ra

một bóng người mặc Đế bào cực lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc