QUANG ÂM CHI NGOẠI

“Nhưng tổng giáo của ta từng có một đoạn lưu ảnh, ghi chép hình thái dệt

hồn của Trần Đạo Tắc.”

Nói xong, hắn như vô tình nhìn Hứa Thanh.

Hứa Thanh nhìn hắn, vẻ mặt như thường, thản nhiên mở miệng.

“Mộc Nam đạo hữu, có thể cho ta xem lưu ảnh này không?”

Mộc Nam nghe vậy, thì vui vẻ cười.

“Đây là bí mật của giáo ta, người khác thì không thể, nhưng Hứa tôn muốn

xem, tất nhiên là được.”

Nói xong, Mộc Nam lấy ra một thẻ ngọc, buông lỏng, để nó trôi về phía

Hứa Thanh.

Hứa Thanh cầm lấy, tập trung nhìn, trong nháy mắt một cảnh tượng hiện ra

trong đầu. Trong đó có một tu sĩ trung niên mặc đạo bào, trong lúc phất tay ra

sau, tràn ra lượng lớn dị chất, hoà vào cơ thể, sau đó bản thân hắn thay đổi, hình

thái hóa từ hình người thành sinh vật thần tính dữ tợn.

Nhìn cảnh tượng này, mặt ngoài Hứa Thanh tỏ ra bình thường, nhưng trong

lòng lại nổi sóng.

Vì hình thái này rất giống hình thái thần linh của hắn!

Mà trong khi lòng Hứa Thanh dao động, đột nhiên, từng tiếng chuông vang

lên, vang khắp Hoàng Đô, tiếng vang nặng nề hơn cả tiếng sấm, còn là chín

tiếng.

Người trong bữa tiệc ngẩn ra, sau đó thay đổi sắc mặt, thậm chí có người

còn đứng lên.

“Chín tiếng Hoàng chung, đây là xảy ra chuyện lớn gì rồi!”

Biểu cảm Hứa Thanh cũng nghiêm trọng. Cảm giác bất an đến từ điềm báo

của Thiên đạo trước đó, hiện giờ ngày càng mãnh liệt trong tâm thần hắn. Cùng

lúc này, ngoài đại điện của Tam công chúa, có tiếng rít kinh người vang lên.

Giây tiếp theo, một đội thị vệ Hoàng cung thân mặc kim giáp, xông vào lao

đến, xuất hiện trong bữa tiệc.

Sát khí đằng đằng tràn ngập bữa tiệc, ai nấy đều đang nghi ngoặc. Tu sĩ kim

giáp thủ lĩnh nhìn Hứa Thanh với ánh mắt lạnh băng, khom người bái một bái,

sau đó đứng thẳng, lạnh lùng nói.

“Hoàng triệu Hứa tôn, tức khắc vào cung yết kiến!”

Bên trong đại điện chim phượng lập tức yên tĩnh lại.

Từng ánh mắt đồng thời dừng trên người Hứa Thanh, An Hải công chúa

cũng biến sắc.

Thật sự là đại chung Hoàng Đô vang lên chín tiếng đã là cực hạn. Điều này

đại biểu có chuyện lớn xuất hiện, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, mà lúc này, thị

vệ của Nhân Hoàng lập tức tới đây triệu Hứa Thanh vào cung.

Trông như là mời, nhưng nhìn biểu cảm nghiêm trọng của thị vệ kim giáp,

có thể thấy rõ sự khắc nghiệt.

Quan trọng nhất là nếu bị cuốn vào vòng xoáy này, suy tư theo hướng cực

đoan, chỉ hơi bất cẩn thì chính là đại họa sát thân.

Dù cho bối cảnh của Hứa Thanh khiếp người, sở hữu một nửa đại vực,

nhưng nếu dính tới chuyện này, chuyện liên quan tới mệnh mạch Nhân tộc, vậy

thì theo phán đoán của Nhân Hoàng, cái nào nặng cái nào nhẹ, không cần phải

nhiều lời.

Cho nên biểu cảm của An Hải công chúa liên tục thay đổi, trước tiên là chần

chờ, nhưng rất nhanh, trong mắt nàng lộ ra vẻ quyết đoán. Nàng đứng lên, mở

miệng.

“Làm càn!”

An Hải công chúa vừa dứt lời, thị vệ kim giáp không động đậy, vẫn nhìn

Hứa Thanh như cũ, nhưng một người trong số đó lại đi ra một bước, bái kiến

An Hải công chúa.

“Công chúa điện hạ, đây là Hoàng mệnh.”

“Đã xảy ra chuyện gì, lại cần Hứa tôn vào cung giờ này?” An Hải công chúa

nhíu mày, nhìn thị vệ nói. Nàng muốn giúp Hứa Thanh thám thính nguyên do,

đây là chuyện duy nhất nàng có thể làm cho Hứa Thanh.

Nếu biết được nguyên do trước, sẽ tiện cho Hứa Thanh sắp xếp và xử lý.

Thị vệ đó chần chờ, nhìn xung quanh, rồi nhìn biểu cảm nghiêm khắc của

An Hải công chúa, hắn tiến lên vài bước, truyền âm.

Câu nói mà người ngoài không nghe thấy nhưng lại khiến An Hải công chúa

chao đảo, thở dồn dập, sắc mặt lại thay đổi, sau đó nàng nhìn về phía Hứa

Thanh với vẻ phức tạp, im lặng.

Hứa Thanh nhìn mọi thứ, đáy lòng đang nghĩ rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn

đề. Tuy không nghĩ ra ngay trong tức khắc được, nhưng biểu cảm của hắn

không vì vậy mà sinh ra chút thay đổi này. Giờ phút này hắn thong dong đứng

lên, đi về phía trước, tới chỗ thị vệ kim giáp.

Những thị vệ kim giáp đó, chia ra ở trước sau Hứa Thanh, nhìn như hộ tống,

nhưng cũng như áp giải, đi ra ngoài đại điện.

Khi sắp bước ra đại điện, An Hải công chúa cắn răng, đôi môi khẽ nhúc

nhích, truyền âm cho Hứa Thanh.

“Thị vệ mới nói cho ta, hắn cũng không hiểu nhiều, chỉ biết… Tạo Vật cung

phong tỏa, nghi do mất trộm!”

Bước chân Hứa Thanh dừng lại, hắn xoay người chắp tay, rồi đi ra đại điện,

hướng về Hoàng cung.

Ban đêm Hoàng Đô vẫn mưa to, sấm kêu vang rền, bình thường tới thời

gian này, thời tiết ngày, người ra ngoài sẽ rất ít, nhưng tối nay lại khác.

Hứa Thanh thấy trong đêm mưa có lượng lớn thị vệ đang vội vã đi về phía

trước, phân tán có mục đích. Người bình thường rất khó nhìn ra, nhưng Hứa

Thanh xuất thân từ Bộ Hung Ti, hắn dần nhìn ra một ít manh mối.

“Hình như là lấy phong tỏa làm chủ mà khuếch tán ra.”

“Phong tỏa Hoàng Đô?”

Hứa Thanh trầm ngâm, nhớ lại truyền âm của An Hải công chúa, trong lòng

suy tư. Người hắn nghĩ đến đầu tiên chính là đại sư huynh.

Dù sao với sự hiểu biết của hắn, khả năng đối phương đến Tạo Vật cung

trộm đồ là không nhỏ, tuy như thế rất không lý trí. Hơn nữa nếu là đội trưởng sẽ

không lộ dấu vết lớn như vậy, để vụ án còn truy xét đến chỗ mình.

Cho nên sau khi ý tưởng này hiện trong đầu Hứa Thanh đã bị hắn loại bỏ.

“Vậy thì, sau khi loại bỏ khả năng này, Tạo Vật cung mất gì mà khiến Nhân

Hoàng triệu mình ngay lập tức?”

Hứa Thanh suy tư, hắn nghĩ tới Thự Quang Chi Dương, đây là thứ duy nhất

trên người hắn liên quan tới Tạo Vật cung.

Dù sao hắn cũng có Thự Quang Chi Dương.

Nhưng hắn đã giải thích rõ ràng chuyện này trong Hoàng cung, cho nên dù

liên quan cũng không nên bị triệu kiến.

“Vậy thì, là người bên cạnh ta bị liên lụy?”

Rất nhiều phương hướng, Hứa Thanh trầm ngâm, vì thiếu manh mối chuẩn

xác, nên không tìm được đáp án đúng.

Mà đoạn đường cũng nhanh chóng rút ngắn trong lúc Hứa Thanh suy nghĩ,

rất nhanh, từng tia chớp trượt xuống. Đoàn người bọn họ đi tới cầu Thải Hồng,

Hoàng cung ở phía xa bỗng nhiên rõ ràng dưới ánh sáng của từng tia chớp.

Bình luận

Truyện đang đọc