Hứa Thanh im lặng, ngẩng đầu nhìn về phía mục đích của mình, nơi Sơn Xi
đang ở.
Để đến đó, còn cần thời gian bốn ngày nữa.
“Những người này kéo dài thời gian như thế, chứng tỏ vị Tịch Đông Tử kia,
khả năng cao đã cách không xa.”
“Bốn ngày trong lương lai này... Hẳn là khó mà thuận lợi. Hơn nữa, tung
tích của ta đã bị khóa chặt, cho dù có thành công tiến vào nơi ở của Sơn Xi, từ
nay về sau vẫn sẽ tồn tại mầm họa lớn như cũ, không có ý nghĩa gì nhiều.”
“Cho nên, nhất định phải nghĩ một biện pháp đối phó vị Tịch Đông Tử này,
và hoàn toàn tránh đi dò xét.”
“Nếu không cứ tiếp tục như thế, từ đầu đến cuối khó mà giải quyết vấn đề.”
Hứa Thanh trầm ngâm. Hắn biết rõ, có một số việc cần phải chuẩn bị sớm,
chỉ có như vậy mới có thể nắm bắt cơ hội nghịch chuyển vào thời khắc sống
còn.
Thế là sau khi suy tư, ánh mắt hắn từ dịch chuyển khỏi phương hướng nơi ở
của Sơn Xi, nhìn về phía biên giới Cửu Lê cấm mình đã từng đi ngang qua.
Nơi đó, là tuyệt địa của Sơn Hải đại vực, chỉ cách chỗ mình một ngày đi
đường.
Ngóng nhìn Cửu Lê cấm, Hứa Thanh im lặng một lát, trong mắt lộ ra sự quả
quyết.
“Về sức chiến đấu, ta rất có thể không bằng Tịch Đông Tử, nhưng nếu so về
sinh tồn...”
Hứa Thanh cảm thụ thủy tinh màu tím một chút, đáy lòng an ổn, thân thể lóe
lên, thay đổi phương hướng, mau chóng chạy đến Cửu Lê cấm.
Hứa Thanh phán đoán không sai. Hai canh giờ sau khi hắn rời đi, ở phía xa
trên bầu trời, một vệt trường hồng rít gào lao tới với khí thế bễ nghễ bát
phương, chớp mắt đã đến vị trí của Hứa Thanh trước đó, rồi trường hồng tiêu
tán, hóa thành một bóng dáng.
Đó chính là Tịch Đông Tử.
Hắn đứng trên rừng mưa, nhìn chỗ những tu sĩ tộc Ách Ti kia tử vong, sau
đó nhắm mắt cảm giác.
“Phương hướng Cửu Lê?”
Tịch Đông Tử nhàn nhạt mở miệng.
“Cũng không ngốc, nhưng mà... Muốn trốn thoát từ trong tay ta, khả năng
rất nhỏ.”
Nét mặt Tịch Đông Tử lạnh lùng. Hắn bước đi từng một bước, âm thanh phá
không bỗng vang lên. Bóng dáng hắn như có thể khóa chặt tung tích của Hứa
Thanh, truy kích theo quỹ tích Hứa Thanh đi tới.
Cứ như vậy, hai người, một người xông, một kẻ đuổi, ba canh giờ sau, Hứa
Thanh ở phía trước, hơi thay đổi nét mặt, rồi bỗng nhiên quay đầu.
Nơi chân trời ánh mắt hắn nhìn đến, mây mù nổ tung, hư vô sôi trào, một
mảnh huyết quang càn quét bát phương kết nối thiên địa, dời núi lấp biển, ầm
ầm lao tới chỗ hắn.
Trong biển máu, có thể thấy được một bóng dáng màu đen đang lạnh lùng
nhìn về phía Hứa Thanh.
Không trung tràn ngập biển máu, che đậy màn trời, làm toàn bộ bầu trời một
mảnh huyết sắc.
Từ xa nhìn lại, giống như tận thế giáng lâm, thiên địa biến sắc.
Mà giữa biển máu cuồn cuộn, bóng dáng áo đen nằm trong đó, cao cao tại
thượng, tràn ra khí thế khí thôn sơn hà bễ nghễ bát phương.
So sánh với hắn, về khí thế, Hứa Thanh trong rừng mưa rõ ràng không bằng,
đồng thời áp lực cực lớn cũng bốc lên trong lòng Hứa Thanh.
Mỗi một tấc máu thịt toàn thân hắn đều đang rung động, nguy cơ sinh tử
mãnh liệt cấp tốc truyền tới từ Thiên đạo.
Mạnh, mạnh vô cùng!
Đây là thiên kiêu mạnh nhất Hứa Thanh gặp phải cho đến nay.
Cho dù là Thác Thạch Sơn hay Phàm Thế Song, đều chưa từng làm Hứa
Thanh có cảm giác rõ ràng như vậy. Người trước hắn có thể chiến một trận,
người sau hắn có năng lực sàn sàn nhau, nhưng đối mặt Tịch Đông Tử này, Hứa
Thanh rất rõ ràng… Mình không phải là đối thủ của hắn.
Cho nên thân thể hắn bỗng nhiên lùi lại, tu vi toàn thân vận chuyển, vô số
sợi hồn bùng nổ từ trong thân thể, nháy mắt hình thành hình thái thần linh thứ
tư.
Hoàn thành trong chớp mắt, lần nữa rút lui.
“Dù cũng cơ linh, nhưng nhìn thấy ta, ngươi đã mất đi tư cách sống sót.”
Trên bầu trời, Tịch Đông Tử thản nhiên mở miệng, tay phải nâng lên, cách
không nhấn một cái về phía Hứa Thanh.
Dưới một cái nhấn này, biển máu che đậy màn trời xung quanh lập tức nổi
sóng cuộn trào, toàn diện quay cuồng, phát triển ra phạm vi ngàn dặm, giống
như là biển cả chân chính, càn quét về phía Hứa Thanh.
Những nơi đi qua, hư vô vỡ vụn, thiên địa nổ vang. Lấy Hứa Thanh làm
trung tâm, rừng mưa trong phạm vi ngàn dặm đều đang rung động, hết thảy
thảm thực vật đều ánh ra huyết sắc, tất cả nước bùn đều biến thành bùn máu.
Trong ngàn dặm tất cả sinh mệnh, đều kêu rên trong khoảnh khắc này, mặc
kệ là hình thái gì, hung thú cũng thế, quỷ dị cũng vậy, đều biến thành máu loãng
trong nháy mắt, từng sợi bay lên không, liên kết lại với biển máu đã đến.
Nhìn từ xa, đếm không hết máu loãng bay lên không, giống như biến nơi
này thành một lồng giam máu tươi.
Bên trong biển máu này, càng ẩn giấu rất nhiều huyết ảnh. Bọn chúng tham
lam nhìn Hứa Thanh, phát ra âm thanh bén nhọn, đánh tới từ bát phương. Vừa
ra tay, khí thế đã kinh thiên động địa, phong tỏa hết thảy phạm vi.
Cảm giác nguy cơ sinh tử, vào thời khắc này, bùng nổ càng mãnh liệt trong
thân thể Hứa Thanh. Sắc mặt hắn âm trầm, cảm giác mình đường lui đã bị chặn,
hắn dứt khoát không lùi lại nữa. Lúc xoay người, hình thái thần linh thứ tư của
Hứa Thanh khuếch tán Thần nguyên, dị chất tăng vọt, làm mờ tứ phương.
Cùng lúc đó, âm thanh giống như tiếng thì thầm của Thần linh truyền ra từ
trong miệng Hứa Thanh.
“Huyết!”
Một chữ này lập tức vang vọng thiên địa, biển máu đến trấn áp trên không
trung chấn động mạnh một cái, máu loãng đang bay lên không trong rừng mưa
cũng dừng lại, bắt đầu vặn vẹo.
Một lực kéo to lớn, theo quyền hành Huyết của Hứa Thanh triển khai, bất
chợt đến, dẫn dắt mảnh biển máu này, muốn hình thành một vòng xoáy thuộc về
Hứa Thanh.
Một khi hình thành, mảnh biển máu này sẽ bị Hứa Thanh khống chế.
“Quyền hành không tệ, như vậy cực hạn của ngươi ở đâu đây.”
Giữa không trung, nét mặt Tịch Đông Tử như thường. Sau khi bình tĩnh mở
miệng, hắn nâng tay phải, vung lên một lần nữa, biển máu lập tức lại bùng nổ.
Tất cả huyết ảnh trong đó cùng nhau gào thét, rồi tự hòa tan.