QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hứa Thanh bình tĩnh nhìn Ngôn Ngôn, mặc dù lúc trước đối phương trợ

giúp Bộ Hung ti cũng có chỗ khác người, nhưng hắn cũng không có để trong

lòng chút việc này.

Nhưng hôm nay Ngôn Ngôn mang theo người này đến, Hứa Thanh cảm

thấy có chút ý tứ. Thương thế của Hoàng Nhất Khôn rõ ràng có chỗ bị trọng

kiếm đánh vào, mà miệng vết thương trên bàn tay còn có dấu răng, có thể nghĩ

đến tối nay đối phương hẳn là đã đi thách thức ngọn núi thứ bảy.

Mà tiếng nổ mạnh phía ngoài lúc trước hắn cũng nghe thấy, nghĩ tới liền biết

có người ném Hoàng Nhất Khôn này tới cho hắn. Người này vừa đi tới ngọn núi

thứ bảy, quay lại liền chỉ còn hai ngón tay, điều này cũng chỉ có một giải thích.

Hứa Thanh đã đoán ra đáp án.

Nhưng bởi vì suy đoán ra đáp án, Hứa Thanh cũng cảm thấy đám điện hạ

ngọn núi thứ bảy sẽ không đến mức ném Hoàng Nhất Khôn dính độc tới chỗ

của hắn.

Cái này là không cần thiết.

Mà độc trên người của Hoàng Nhất Khôn, ở ngay trên tóc.

Loại độc này Hứa Thanh đã từng tiếp xúc qua, chính là loại độc làm cho

người ta hấp dẫn các tồn tại đặc thù lúc trước của tên thiếu chủ Nhân Ngư tộc.

Nhưng độc trên người Hoàng Nhất Khôn rõ ràng có cấp độ cao hơn, đặc

tính cũng mãnh liệt hơn, chỉ cần là người ở cạnh gã trong vòng ba trượng liền

có thể bị nhiễm.

Vả lại còn rất khó bị phát hiện, Hứa Thanh phát hiện ra được là bởi vì trước

đó tiểu hắc trùng bỗng nhiên dị động cho nên hắn đã lập tức dò xét, tuy trong

thời gian ngắn hắn cũng không cách nào phán đoán chuẩn xác được hiệu dụng

cụ thể của loại độc này, nhưng với tạo nghệ dược thảo của hắn, thì đại khái đoán

ra loại độc này ngoài tác dụng hấp dẫn còn dùng để khóa chặt và theo dõi đối

phương.

Nếu như thế, vậy đến cùng là ai hạ loại độc này, trước mắt thì Ngôn Ngôn là

người có hiềm nghi lớn nhất.

Dù Ngôn Ngôn lúc trước luôn luôn biểu lộ ra bộ dạng bị hàng phục, lại có

một loạt các lời đồn đại về nàng, nhưng Hứa Thanh cảm thấy người thiếu nữ

mặc hắc y có bộ dạng hung tàn và động một chút liền động thủ giết người lúc

trước, không phải là người chỉ đơn giản như vậy liền có thể bị người khác chấn

nhiếp khuất phục đến trình độ như bây giờ.

Cho nên trong lòng Hứa Thanh không hề tin tưởng chút nào đối với toàn bộ

cử động của Ngôn Ngôn.

"Hứa Thanh ca ca, tại sao ngươi không nói chuyện vậy?" Ngôn Ngôn cắn

môi dưới máu lại càng chảy thêm ra, khiến cho khuôn mặt kiều diễm cũng tăng

thêm vài phần yêu dị.

Hứa Thanh thần sắc như thường tay phải đột nhiên giơ lên, một phát bắt

được cổ Ngôn Ngôn, dùng lực cực lớn khiến cho cổ trắng như tuyết của Ngôn

Ngôn lập tức xuất hiện dấu hiệu máu ứ đọng.

Sau khi kéo đến trước mặt của mình, hắn mở miệng nói từng chữ từng chữ.

"Ta không giết ngươi, không phải bởi vì ngươi có một vị nãi nãi tốt, mà là

do ngươi chưa chạm đến điểm mấu chốt của ta, nhưng nếu như ngươi cứ mãi

làm như vậy sẽ chạm đến điểm mấu chốt của ta đấy."

Toàn thân Ngôn Ngôn chấn động, Tiểu Chương Ngư trên tay vừa muốn tản

khí tức ra nhưng Ngôn Ngôn lại nhanh chóng truyền ra thần niệm.

"Tiểu Bì, không được càn rỡ."

Nói xong, rõ ràng nàng bị Hứa Thanh bóp cổ nhưng lại dùng sức cúi đầu,

dùng đầu lưỡi nhiễm máu liếm liếm bàn tay của Hứa Thanh.

Hứa Thanh nhướng mày dùng sức hất lên, ném Ngôn Ngôn tới trên vách

tường bên cạnh, oanh một tiếng, Ngôn Ngôn ngã xuống từ bên vách tường,

khóe miệng tràn ra máu tươi nhưng trong đôi mắt nhìn về Hứa Thanh lại tràn

đầy vẻ mê ly.

"Đúng rồi, chính là như vậy, Hứa Thanh ca ca, đây mới là bộ dạng khiến

cho ta thích, trước đó ngươi thay đổi khiến cho ta còn thấy có chút không thích

lắm, một khi ta không thích ta sẽ chơi chết ngươi, đương nhiên ta biết ngươi có

thể phát hiện ra, nhưng ta lại càng thích hành động của ngươi sau khi phát hiện

ra hơn."

Hoàng Nhất Khôn nằm ở bên cạnh nhìn thấy một màn thế này, lại càng run

rẩy mãnh liệt hơn.

Ngôn Ngôn này, đầu óc có vấn đề.

Chuyện này Hứa Thanh cũng đã nhìn ra từ trước, lúc này lại nhìn ánh mắt

mê ly cùng với đủ loại hành động vừa rồi của đối phương, hắn lại càng thêm

xác định.

Thế cho nên sau khi lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngôn Ngôn, Hứa Thanh chú ý

đến hai ngón tay còn lại của Hoàng Nhất Khôn đang run rẩy.

Thân thể Hoàng Nhất Khôn run lên, đau buồn trong lòng trào dâng, gã biết

tiếp theo sẽ phát sinh cái gì.

Nhưng xuất thủ không phải Hứa Thanh, Ngôn Ngôn bên đó nhanh chóng bò

tới rồi trực tiếp dùng sức tách ra, rặc rặc hai tiếng, liền tách hai ngón tay của

Hoàng Nhất Khôn và vẻ mặt nịnh nọt đưa tới cho Hứa Thanh.

Hoàng Nhất Khôn bi ai, nhưng gã phát hiện hình như mình đã thích ứng loại

cảm giác này, bây giờ bỗng thấy không còn đau đớn giống như lúc đầu nữa.

Hứa Thanh tiếp nhận, lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngôn Ngôn

Bị ánh mắt của Hứa Thanh nhìn, Ngôn Ngôn biết rõ ý tứ của Hứa Thanh

nên vội vàng lui về phía sau một chút, cách một trượng nhìn tới Hứa Thanh, giơ

ngón tay của mình lên đặt vào trong miệng cắn một cái, máu tươi lập tức tràn ra,

nàng run rẩy giơ lên rồi vươn tay tới phía Hứa Thanh, trong mắt lộ ra một tia

chờ mong.

"Hứa Thanh ca ca, ngươi ăn một miếng được không?"

"Không có hứng thú." Hứa Thanh đáp lại với thái độ lãnh đạm, hắn vung tay

phải và thân thể Hoàng Nhất Khôn lập tức bị cuốn lên rồi bị ném vào trong

phòng giam một bên, nhẫn trữ vật của gã cũng bị Hứa Thanh thu vào.

Tư Mã Lăng cũng không bị giam trong chỗ này, cho nên thiên kiêu bị giam

ở đây cũng chỉ có một mình Hoàng Nhất Khôn.

Nếu như đối phương lén lén lút lút, lại còn làm trái với quy định cấm đi vào

ban đêm, tất nhiên phải bị giam giữ một thời gian.

Làm xong những thứ này thì Hứa Thanh cúi đầu, tiếp tục đắm chìm trên

việc nghiên cứu tiểu hắc trùng, hắn muốn khiến cho nhóm tiểu hắc trùng sống

sót này có thể thăng hoa về chất.

Ngôn Ngôn im lặng như con vịt ngồi xuống ở chỗ kia, đưa ngón quay về đặt

vào miệng, vừa hút vừa nhìn qua Hứa Thanh, trên mặt chậm rãi hiện ra nụ cười

vui vẻ dạt dào.

Nhưng những người trong này đều không biết, lúc này trong một tòa lâu

trên đỉnh núi ngọn núi thứ bay, ánh mắt của Thất gia có thể xuyên thấu qua hết

thảy mọi ngăn cách, nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng xảy ra ở trong nhà giam.

Lão tận mắt nhìn thấy từng hành động của Ngôn Ngôn, cũng nhìn thấy biểu

hiện của Hứa Thanh, trên mặt cũng chậm rãi nở ra nụ cười, trong mắt hiện lên

vẻ tán thưởng.

"Lão Tứ quả thực không tệ, có phong phạm năm đó của ta."

Tôi tớ ở bên nghe vậy liền cúi đầu, không nói chuyện nhưng đáy lòng thì

đang lẩm bẩm, thầm nghĩ phong phạm của ngài bây giờ…hình như còn không

bằng tiểu hài tử.

Dẫu sao hiện tại trong tông môn, rõ ràng rất nhiều nữ đệ tử có thiện cảm với

tiểu hài tử, nhưng Thất gia thì sao...Nhi nữ của lão tổ, cũng chính là Phó Phong

Chủ của Thất Huyết Đồng....đã trở về mấy ngày rồi, nhưng từ sau khi quay về

cũng không tới gặp Thất gia dù chỉ một lần.

Có thể nghĩ, hai người đạo lữ này mâu thuẫn cực sâu khó có thể hóa giải,

vậy phong phạm của Thất gia là dạng gì đây?

Bình luận

Truyện đang đọc