QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hứa Thanh hít sâu, khoanh chân ngồi xuống, hai mắt khép kín, tản thần

niệm ra dung nhập vào bên trong cấm chế của pháp bảo.

Trong nháy mắt tiếp theo, một cỗ thần niệm kinh người, không ẩn chứa bất

luận chấn động cảm xúc nào bao phủ tới trên người Hứa Thanh.

Đạo thần niệm này giống như đang xác minh thân phận cùng quyền hạn của

hắn, cuối cùng liền hóa thành tầng một phòng hộ, tràn ngập bốn phía Hứa

Thanh, sau đó liền có một giọng nói lạnh như băng vang vọng trong tâm thần

của hắn.

"Khí linh Huyết Đồng, xin ngài phân phó."

Trong mắt Hứa Thanh lộ ra một tia kinh ngạc, khuôn mặt có chút rung động.

Hắn có thể cảm nhận được, sau khi thần niệm của cổ kính thanh đồng bao

phủ toàn bộ thân thể, thân thể của hắn tựa như không còn tồn tại, không cách

nào bị cảm giác, hắn cũng chỉ có thể truyền thần niệm ra ngoài, dường như bản

thân hắn cũng đã biến thành hồn thể.

"Ta có thể làm gì?" Hứa Thanh truyền thần niệm ra hỏi.

"Thứ nhất, ngài có thể chọn dung hợp cùng với Huyết Đồng, bắt đầu biến

thần hồn thành vật dẫn, dưới trạng thái này, pháp bảo bất diệt ngài bất diệt."

"Thứ hai, ngài có thể xem xét khu vực bên trong pháp bảo, nhìn toàn bộ chỗ

ngài muốn nhìn."

"Thứ ba, bất cứ nơi nào tầm mắt có thể đạt tới, đều có thể hình thành một cỗ

hình chiếu của người chưởng bảo, thời gian tồn tại nửa canh giờ, thực lực tương

đối với bản thể của ngài."

“Thứ tư, ngài có thể dùng ý chí của mình để phát động phán định sinh tử với

bất luận sinh mệnh đơn thể nào, nhưng quyền hạn này cần có ba vị chưởng bảo

toàn bộ phê chuẩn mới có thể sử dụng."

Giọng nói lạnh như băng của khí linh vang vọng trong tâm thần Hứa Thanh.

Hứa Thanh nghe xong, đáy lòng cũng có chỗ hiểu ra, tại sao sư tôn lại kêu

mình không thể nhìn tới những cái khu vực kia, sau đó hắn liền lựa chọn dung

hợp.

Theo thần niệm truyền ra, trong nháy mắt tiếp theo linh hồn của Hứa Thanh

tản ra, vào thời khắc này hắn bỗng cảm giác mình giống như đã có lại thân thể,

mà cái thân thể này... Chính là bản thân tấm gương đồng.

Song phương hai hợp làm một, hoàn toàn dung hợp lại với nhau.

Cùng lúc đó, một loại tầm mắt trước đó chưa từng có xuất hiện ở trong cảm

giác của Hứa Thanh.

Hắn thấy được khoảnh cách tầm mắt vượt xa tầm nhìn cực hạn của mình lúc

trước, giống như lấy hắn làm trung tâm, phía bắc là Nghênh Hoàng, phía nam là

Nam Hoàng, tây sát biển sâu, đông là Thi Cấm.

Một mảnh khu vực rộng lớn, chỉ cần hắn muốn nhìn là có thể lập tức thấy

rõ.

Tâm thần Hứa Thanh dấy lên sóng lớn.

Cho đến một lúc lâu sau hắn mới bình phục một chút nỗi lòng, mà nơi đầu

tiên hắn muốn nhìn, chính là doanh địa thập hoang giả năm đó, nơi chôn xuống

Lôi đội, ngôi mộ ở trong cấm khu bên cạnh doanh địa.

Trong khi tâm niệm đang nhấp nhô, cổ kính thanh đồng trên Hải Thi tộc

truyền ra âm thanh vù vù, chậm rãi chuyển động, mặt kính nhắm ngay về phía

Nam Hoàng Châu.

Trong nháy mắt tiếp theo, khu vực doanh địa thập hoang giả quen thuộc

chiếu vào trong mắt Hứa Thanh.

Doanh địa vẫn dơ bẩn và tàn phá như cũ, chỗ ở lúc trước của Hứa Thanh

cũng đã bị người bên ngoài chiếm cứ.

Hiển nhiên theo thời gian trôi qua, uy thế do hắn chém giết tạo thành ở trong

doanh địa thập hoang giả cũng đã trở thành quá khứ, đã thành một lời đồn.

Hứa Thanh cũng không quan tâm tới những thứ này, ánh mắt của hắn

chuyển động, chuyển tới trong cấm khu, thấy được phần mộ của Lôi đội.

Chỗ đó coi như vẫn được bảo trì hoàn hảo.

Có thể nói rằng đây là một quy củ mà phần lớn thập hoang giả đều tuân thủ,

đó chính là không đụng chạm, không phá huỷ mộ của thập hoang giả đã tử

vong, bởi vì ai cũng không muốn chính mình có một ngày cũng sẽ bị đối xử như

thế.

Sau khi nhìn một lúc lâu, Hứa Thanh than nhẹ một tiếng, vào lúc đang muốn

thu hồi, bỗng có một suy nghĩ nổi lên.

"Theo như lời sư tôn nói, những địa phương không thể nhìn có cả cấm địa,

nhưng không bao hàm cấm khu." Thần niệm Hứa Thanh khẽ động, di chuyển

ánh mắt lướt qua khu thần miếu, rơi vào chỗ sâu nhất trong cấm khu.

Liếc mắt nhìn qua, tâm thần Hứa Thanh liền chấn động mãnh liệt.

Hắn có thể nhìn thấy bên trong chỗ sâu của cấm khu, có một tòa vực sâu,

bên dưới vực sâu có một thân ảnh nữ tử mơ hồ, nàng đang quỳ bái trước một

cây đàn tranh mục nát.

Hứa Thanh chưa từng nhìn thấy nữ tử này, nhưng hắn đã gặp qua đôi giày

như ẩn như hiện dưới chân nàng, đó chính là nương tử của Lôi đội xuất hiện

trong sương mù hôm ấy.

Mà phía trên là một cây đàn tranh tràn đầy dấu vết màu đen loang lổ, đã

mục nát một nửa, nhưng hôm nay nó lại đang được gẩy lên, truyền ra từng trận

từng trận tiếng ca, đồng thời xung quanh cây đàn tranh trong vực sâu, là vô số

những thi hài đang quỳ bái.

Vô tận dị chất từ trên người những thi hài ở nơi này tràn ra, nếu cẩn thận

nhìn tới liền có thể phát hiện, hết thảy đầu nguồn đều xuất phát từ cây đàn tranh

tan hoang kia.

Hứa Thanh cũng không nhìn nhiều, chỉ liếc mắt qua một cái liền thu hồi ánh

mắt.

Sau khi Trầm mặc một lát, Hứa Thanh nhìn về phía Tử Thổ, nhìn tới phần

mộ của Bách đại sư.

Liếc mắt nhìn qua, thiên địa trong mắt hắn nhanh chóng biến hóa, sau một

khắc nghĩa trang công cộng trong Tử Thổ xuất hiện ở trong mắt Hứa Thanh,

hắn cũng nhìn thấy một phần mộ tràn đầy hoa tươi.

Mộ của Bách đại sư.

Những đóa hoa tươi giống như vừa mới được đặt trong ngày, giờ phút này

vẫn chưa có héo tàn, dưới từng đóa hoa vây quanh, dường như thân ảnh Bách

đại sư lại một lần nữa xuất hiện ở trong đầu Hứa Thanh.

Hứa Thanh ngóng nhìn một hồi, cho đến khi có hai người quen xuất hiện ở

trong tầm mắt của hắn.

Một nam một nữ, chính là Trần Phi Nguyên cùng với Đình Ngọc, bọn họ

đang từ đằng xa đi tới trước phần mộ, lấy ra những bó hoa mới thay thế, sau đó

tế bái, rồi lại rời khỏi nghĩa trang.

Hứa Thanh đưa mắt nhìn bọn họ, cũng chú ý tới trong cơ thể Trần Phi

Nguyên có một con quay mặt quỷ đang cấp tốc chuyển động, ảnh hưởng tới khí

huyết của Trần Phi Nguyên, tạo thành vòng xoáy, tản ra từng trận uy áp kinh

khủng.

Một màn này, khiến cho Hứa Thanh nghĩ tới thiên phú huyết mạch tồn tại

trong cơ thể Tử Thanh thượng quốc mà Trần Phi Nguyên đã nói với hắn lúc

trước.

Đó là cộng sinh cùng với pháp bảo.

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, thu hồi ánh mắt rồi nhìn về chỗ khác, cho

đến khi nhìn qua một vòng, hắn liền đưa tầm mắt nhìn tới trên biển cấm.

Thất gia đã từng nhắc nhở, không thể nhìn biển cấm quá nhiều, vì vậy Hứa

Thanh cũng chỉ quét mắt qua.

Mà trong khi đang quét mắt nhìn qua, hắn liền nhìn thấy Hoàng Nham và

Nhị sư tỷ mới rời đi không lâu, giờ phút này Hoàng Nham đang đấm chân cho

Nhị sư tỷ ở trên boong thuyền, thần sắc mang theo vẻ hưng phấn nồng đậm.

Hứa Thanh nở một nụ cười, ánh mắt đảo qua, đang muốn thu hồi, nhưng

vào lúc này Hoàng Nham bỗng nhiên ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn lên bầu trời.

Nụ cười của Hứa Thanh lập tức cứng lại, sửng sốt một chút.

"Y có thể cảm giác được ta ư?"

Bình luận

Truyện đang đọc