QUỶ SỰ VÔ TẬN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vương Tiểu Hồng đè cửa ngăn tủ: "Có người tới."

Dương Nguyên Nhất dán mặt vào cửa tủ, từ khe hở cửa nhìn ra bên ngoài, Liệt Phùng Nữ đột nhiên bổ nhào vào khe hở cái tủ, tiếp xúc gần với nó thực sự không dễ chịu, vì thế cậu lui về phía sau, tránh xa Liệt Phùng Nữ.

Liệt Phùng Nữ phát hiện mình không thể chen vào khe hở tủ quần áo, vì thế ý đồ dùng móng tay nhét vào khe hở không ngừng bươi móc. Vương Tiểu Hồng lục lọi trong túi một lúc lâu, lấy ra con Ballistic Knife* cách khe hở đâm vào mu bàn tay Liệt Phùng Nữ. Tay Liệt Phùng Nữ bị đau, phát ra tiếng gầm nhẹ.

(Balistic Knife: là dao găm vô cùng nguy hiểm, cơ chế hoạt động giống như súng hơi. Trên chuôi dao có một nút bấm hoặc công tắc cho phép người sử dụng phóng phần lưỡi dao đi xa khoảng 5m bằng lò xo ẩn trong chuôi dao, và lưỡi dao sẽ bay với tốc độ 63km/h. Tuy nhiên do lò xo sẽ yếu dần theo thời gian, các nhà sản xuất loại dao này còn phát minh ra loại phóng bằng khí nén hoặc thậm chí là một liều thuốc nổ, đẩy lưỡi dao bay nhanh và xa hơn)

Người ngoài cửa nghe được âm thanh lập tức gõ cửa liên hồi: "Bên trong là ai? Mau ra đây!"

Dương Nguyên Nhất: "Hẳn là người trông coi Bất Câu Lâu."

Vương Tiểu Hồng: "Không thể để hắn vào, Liệt Phùng Nữ sẽ giết hắn."

Dương Nguyên Nhất: "Đừng lên tiếng."

Hai người im lặng, mà sau khi Liệt Phùng Nữ nhận thấy không có biện pháp lôi hai người ra khỏi tủ, nó có chút không cam lòng quanh quẩn một lúc, cho đến khi nó bị âm thanh ngoài cửa hấp dẫn. Nó thở chậm lại, từ từ quay đầu nhìn chằm chằm cửa, tứ chi chạm đất nhanh chóng đi tới cửa, bám lên mái nhà, ánh mắt đỏ như máu tham lam nhìn chằm chằm cửa.

Lão bá dựa mặt vào nơi ẩm thấp, dùng mũi ngửi ngửi lập tức buồn nôn. Ông nôn khan vài cái rồi ngẩng đầu, lập tức thấy dưới một đầu tóc đen rậm rạp là tròng mắt màu đỏ, miệng kinh khủng xấu xí, đang nhe răng cười với ông.

Đây rõ ràng là dáng vẻ của ác quỷ!

"Quỷ, quỷ ——" Lão bá trông coi Bất Câu Lâu hốt hoảng đến mức bò ra ngoài, chân trước vừa mới bước ra khỏi cửa, mắt cá chân sau đã bị Liệt Phùng Nữ túm lấy.

Mắt thấy sẽ bị kéo vào trong khe hở, nửa đầu ngón chân vào trong vách tường, Dương Nguyên Nhất đá văng cửa tủ, giơ súy côn trong tay đánh trúng tay Liệt Phùng Nữ. Vương Tiểu Hồng thì nhân cơ hội dùng Ballistic Knife đâm vào trong khe hở, máu đen từ trong khe hở chảy ra, dọc theo mặt tường chảy xuống chân tường.

Trong vách tường truyền đến tiếng rống giận của Liệt Phùng Nữ, cuối cùng nó đành miễn cưỡng buông tha người trông coi, trốn vào vô số khe hở giám thị hai người, tìm kiếm cơ hội kéo bọn họ vào vách tường.

Mắt phải của Dương Nguyên Nhất còn đang nảy lên không ngừng, cậu nâng người trông coi dậy, nói với Vương Tiểu Hồng: "Rời khỏi nơi này trước, chú ý đừng dựa vào tường." Lão bá trông coi bị dọa đến mềm chân không đi được, dường như là bị hai người họ nửa kéo nửa tha rời khỏi Bất Câu Lâu.

Mà lúc xuống cầu thang còn bị Liệt Phùng Nữ đánh lén mấy lần, cầu thang một bên dựa tường, phàm là có khe hở đều phải cẩn thận một chút.. Khó khăn lắm mới an toàn rời khỏi Bất Câu Lâu, lão bá trông coi lại không chịu rời đi.

Vương Tiểu Hồng không hiểu nổi: "Bên trong có giấu quái vật, ông không sợ bị kéo vào trong vách tường, xương cốt cả người bị bẻ gẫy dập nát, chết trong đau đớn sao?"

Lão bá mở nửa mắt, trên thực tế đã không thấy rõ người. Ông run run rẩy rẩy nói rằng: "Tôi sợ quỷ, sợ quái vật, nhưng tôi đã bước nửa bước vào quan tài rồi, cũng sẽ không sợ chết. Tôi trông coi Bất Câu Lâu, không thể tự tiện rời đi, sẽ vi phạm quy củ."

Mắt phải của Dương Nguyên Nhất đã không nảy nữa, chỉ hỏi: "Quy củ còn quan trọng hơn mạng?"

Lão bá: "Vậy phải xem là quy củ gì. Quy củ Thẩm gia, là quy củ của Thiên Công Từ, quy củ Thiên Công Từ chính là ý chỉ của trời, ý chỉ của thần linh." Ông xoay người đi về phía Bất Câu Lâu, vừa đi vừa dò đường, nói lải nhải: "Ông trời phù hộ Thẩm gia, không có quái vật xuất hiện.Tôi ở trong này nhìn bốn mươi mấy năm, không phải sống rất tốt sao."

Bốn mươi mấy năm? Dương Nguyên Nhất ngước mắt nhìn: "Lúc nãy ông bị dọa sợ tới mức mềm chân."

Lão bá xấu hổ: "Già rồi không sợ hãi, nhất thời không phản ứng kịp... Đúng rồi, các người là ai?" Không đợi Dương Nguyên Nhất giải thích, ông liền phất tay với bọn họ: "Bỏ đi, coi như tôi chưa thấy các cậu. Nếu là trước kia, các cậu sẽ bị đánh côn thê thảm."

Dương Nguyên Nhất: "Ông trông coi Bất Câu Lâu bốn mươi mấy năm?"

Lão bá đóng cửa được một nửa, nghe vậy nhân tiện nói: "Có thể xem là như vậy. Phải nói hiện tại ở Thẩm gia, ngoại trừ người cô sống lâu nhất của Thẩm tiên sinh ra, cũng chỉ còn lại có tôi nhớ rõ Thẩm gia năm đó. Ngay cả Thẩm tiên sinh đều không nhớ rõ, nhưng nghe nói mấy ngày trước cô của Thẩm tiên sinh mất tích, bây giờ chỉ còn lại tôi là nhớ rõ." Ngữ khí cực kỳ thổn thức.

Dương Nguyên Nhất: "Vậy ông biết dị văn Liệt Phùng Nữ sao?"

Sắc mặt lão bá đột nhiên biến đổi: "Đó là chuyện bậy bạ."

Ông cuống quýt đóng cửa lại, Dương Nguyên Nhất nhanh tay dùng súy côn chặn cửa, tự thuật: "Người trông coi Bất Câu Lâu bốn mươi mấy năm, nên biết bốn mươi mấy năm trước và hai mươi mấy năm trước chết rất nhiều người Thẩm gia, cũng biết tin đồn Liệt Phùng Nữ đột nhiên xuất hiện, còn biết hình phạt xây tường của Thẩm trang Thiên Công Từ. Vậy ông có biết liên quan giữa những chuyện này không?"

"Không có liên quan, tôi không biết." Lão bá một mực phủ nhận, muốn dùng lực mạnh đóng cửa lại.

Dương Nguyên Nhất tới gần, lạnh lùng chất vấn: "Ông trông coi bốn mươi mấy năm, chứng kiến Thiên Công Từ của Thẩm gia huy hoàng cùng sa sút, người Thẩm gia dường như là chết gần hết, chuyện trọng đại như vậy ông lại không biết? Rốt cuộc ông đang giấu diếm cái gì? Hình phạt xây tường cùng Liệt Phùng Nữ có quan hệ gì?"

Lão bá một tay đẩy mạnh Dương Nguyên Nhất, sau đó đóng cửa lại đồng thời đuổi bọn họ đi: "Rời khỏi Thẩm gia! Rời khỏi Thiên Công Từ!"

Vương Tiểu Hồng nhấc chân rục rịch: "Phá cửa không?"

Sau khi Dương Nguyên Nhất thu súy côn lại, đè bả vai cùng cổ tay xuống rồi nói: "Không cần, trở về chỉnh lý sẽ rõ ràng." Nói xong xoay người rời đi.

"Hả?" Vương Tiểu Hồng theo sau: "Cứ như vậy mà về hả? Ông ta sẽ không bị Liệt Phùng Nữ giết?"

Dương Nguyên Nhất lắc đầu: "Anh có nhìn qua, lầu một thường xuyên có người ra vào, cho nên hàng năm đều sẽ tu sửa. Trên cơ bản vách tường không có khe hở, lão bá trông coi bốn mươi mấy năm vẫn sống sót, đủ để giải thích lầu một an toàn. Chỉ cần ông ta không đặt chân lên tầng năm."

Liệt Phùng Nữ xuất hiện tại bốn mươi năm trước và hai mươi năm trước, lão bá đều may mắn không gặp được, bởi vậy còn sống.

Vương Tiểu Hồng: "Anh tìm được gia phả?"

Dương Nguyên Nhất gật đầu: "Chụp lại rồi."

Vương Tiểu Hồng vỗ đùi: "Mẹ kiếp! Có đi tìm Thẩm Tiểu Nguyệt không? Cô ta lừa chúng ta! Còn muốn chúng ta chết, nữ nhân này hoàn toàn không điên."

"Điên hay không cũng không ảnh hưởng chúng ta kiểm chứng chân tướng, hiện tại phải làm rõ quan hệ của Thẩm gia và Liệt Phùng Nữ." Bước chân Dương Nguyên Nhất vội vàng, dần dần biến mất khỏi Thiên Công Từ kín cổng cao tường.

Ở khúc quanh, Thẩm Tiểu Nguyệt bước ra, sắc mặt lạnh như băng. Cô nhìn phương hướng hai người Dương Nguyên Nhất biến mất, sau đó nhìn về phía đèn Trường Minh Bất Câu Lâu, thì thào: "Thẩm trang Thiên Công Từ, đèn Trường Minh bất diệt."

Sau khi lão bá trông coi Bất Câu Lâu do dự một hồi, liền cầm một ly đèn bước lên cầu thang, đứng ở cửa phòng đóng kín lầu năm. Sau khi đứng một hồi, thở dài xoay người rời đi, mới đi mấy bước thì nghe được tiếng cửa từ từ mở ở sau lưng.

Lão bá run rẩy quay đầu lại thì nhìn thấy phía sau cửa là một mặt tường xám trắng. Trên mặt tường có vô số lỗ thủng, khe hở, máu tươi từ trong lỗ thủng, trong khe chảy ra, chậm rãi nhuộm đỏ mặt tường chính diện. Ngay cái khe ở chính giữa vỡ ra bằng mắt thường có thể thấy, một cái tay mang theo thi ban xanh trắng đột nhiên vươn ra bám vào vách tường, xé mở cái khe.

Trong mắt lão bá đều là hoảng sợ vặn vẹo đến tận cùng, ảnh ngược một màn kinh khủng nhất được chứng kiến trong đời.

...

Dương Nguyên Nhất đưa ảnh chụp cho Vương Tiểu Hồng xem, hai người đồng thời nhìn suy tư.

"Ghi chép bốn mươi năm trước của tộc hệ Thẩm gia, anh điều tra được Thẩm gia rất ít đàn ông, hơn nữa phần lớn đều chết sớm. Bốn mươi năm trước gia chủ Thẩm gia là bà nội của Thẩm tiên sinh, bà ta sinh hạ ba nam bốn nữ. Hai nam chết sớm, bốn nữ gả ra ngoài. Dưới gối chỉ còn sót lại một đứa con trai là Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh này còn có bảy chị em gái, trong đó có một người chết vào bốn mươi năm trước, sáu người chết lúc hai mươi năm trước."

Vương Tiểu Hồng: "Có ghi chép nguyên nhân cái chết không?"

Dương Nguyên Nhất: "Bệnh nặng tái phát."

Vương Tiểu Hồng: "Tất cả đều như vậy?"

Dương Nguyên Nhất lắc đầu: "Không phải. Trong đó có một người chết vì... Hình phạt xây tường. Thời gian chết là bốn mươi năm trước, không có tên, đứng hàng thứ ba, chị ba của Thẩm tiên sinh."

Vương Tiểu Hồng thì thào: "Toàn trúng hết. Người Thẩm gia sẽ không điên loạn như thế chứ?"

"Ngu muội, phong kiến, ngoan cố hơn nữa hình phạt bạo lực máu tanh, khó đảm bảo sẽ không." Dương Nguyên Nhất nghiêng về xác suất người Thẩm gia quả thực điên loạn, từ thái độ ích kỷ, ngoan cố, bảo thủ của Thẩm Tiểu Nguyệt và lão bá trông coi là hiểu được phần nào.

Vương Tiểu Hồng nhíu mày: "Nếu đoán chính xác, Liệt Phùng Nữ này xuất hiện thật sự vì báo thù? Không đúng, dị văn không phải người cũng không phải quỷ hồn, nó chính là quái vật. Là quái vật sinh ra từ dị văn khủng bố được truyền miệng và lưu truyền, trừ phi còn có thiết lập khác mà chúng ta không biết."

Dương Nguyên Nhất tò mò hỏi: "Thiết lập gì?"

Vương Tiểu Hồng: "Nguyên nhân sinh ra dị văn đến từ chính mọi người sợ hãi kinh hoàng cùng tưởng tượng, cho nên khi dị văn hoàn thành thì đồng thời sẽ giao cho thiết lập nào đó. Ví dụ như sự kiện xe buýt chuyến cuối cùng số 375, chiếc xe buýt chính là một dị văn, mà quái vật trong xe buýt chỉ có thể dựa theo thiết lập của dị văn trong đêm khuya dụ dỗ mọi người lên xe buýt. Chúng nó không thể rời khỏi xe bus cũng không thể hành hung vào ban ngày, nếu hành khách vượt quá hoặc ít hơn sáu người cũng không thể hành hung, bởi vì trong dị văn chỉ có sáu người bình thường. Dị văn không thể không tuân theo thiết lập."

Dương Nguyên Nhất: "Giả thiết đặt ra của Liệt Phùng Nữ, báo thù là hạng nhất, như vậy cách hai mươi năm nó xuất hiện một lần giết chết người Thẩm gia đã có thể giải thích. Nhưng nó có ý đồ giết chúng ta, Thẩm Tiểu Nguyệt đưa chúng ta đến trước mặt Liệt Phùng Nữ thay cho cô ta và Thẩm tiên sinh, chẳng lẽ cũng thuộc thiết lập?"

Vương Tiểu Hồng: "Dị văn thích máu, lấy sợ hãi của con người làm thức ăn. Thiết lập của dị văn Liệt Phùng Nữ là giết chết người Thẩm gia để báo thù, nhưng hẳn còn có một thiết lập khác, chính là chỉ cần cho Liệt Phùng Nữ ăn no, cô ta có thể tránh làm thức ăn của nó."

"Nghe như là vì tạo một con đường sống cho Thẩm gia." Dương Nguyên Nhất phóng to ảnh chụp trên điện thoại: "Thẩm Tam... Thẩm tiên sinh và Thẩm Tiểu Nguyệt, đại khái đã hiểu."

Vương Tiểu Hồng: "Anh Nguyên, anh biết rồi?"

Dương Nguyên Nhất gật đầu: "Ngày mai tìm Thẩm tiên sinh xác định một chuyện." Cậu cất di động, ngẩng đầu nói: "Ngủ đi."

Vương Tiểu Hồng gật đầu, sau đó nhìn đến cái giường lớn duy nhất trong phòng, im lặng một hồi. Trong đầu hiện lên ảnh chụp trên bài vị tiên phu của Dương Nguyên Nhất cùng với ông sếp khủng bố u sầu, dục vọng cầu sinh làm hắn lâm vào do dự.

Dương Nguyên Nhất: "Còn chưa ngủ?"

Vương Tiểu Hồng nghĩ thầm rằng sếp không ở đây hẳn không biết, huống hồ tâm thẳng nam vô tư trong sạch, hoàn toàn không cần ngủ trên sàn nhà. Nhưng hắn chỉ mới bước được mấy bước đã nhận được tin nhắc nhở của sếp lớn khủng bố: [ Ngủ trên sàn nhà! ]

Trong mắt Vương Tiểu Hồng lộ vẻ hoảng sợ, sếp thật biến thái! Ngài ấy sao biết tình huống trước mắt là một phòng một giường?

Khi Dương Nguyên Nhất nằm trên giường, trả lời tin nhắn của Ngụy Duyên Khanh: [ Ngủ ngon. ]

***

Tác giả có lời muốn nói:

Ngụy Duyên Khanh: Tôi không chỗ nào không có mặt.

Dương Nguyên Nhất: Giữ liên lạc.

***

Editor có lời muốn nói:

Sự kiện chuyến xe buýt số 375 là sự kiện có thực, Cà sẽ nói rõ trong một chương riêng, theo dõi ở mục lục nha:v

***

Ballistic Knife

Bình luận

Truyện đang đọc