QUỶ SỰ VÔ TẬN

Sự tĩnh lặng trong trấn Hòa Bình bị phá vỡ, mặt kính bên ngoài duy trì an bình bị nghiền nát, lộ ra mặt trái màu đen. Trong ngày mưa tầm tã, tiếng kêu thảm thiết thay nhau nổi lên.

“Ngoéo ngoéo tay, ngoéo tay bỏ ngoéo, nếu ai lừa gạt, sẽ nuốt ngàn kim, chặt ngón út.”, “Lizzie Borden cầm rìu, chém ba cô bốn mươi nhát. Khi cô nhận ra mình đang làm gì, cô chém mẹ mình bốn mươi mốt nhát.”, “Buổi sáng qua đi, buổi tối qua đi, không la không khóc… Đi vào dễ, đi ra khó… Trong hang động, đen như mực…”

Đồng dao vang lên liên tiếp khắp hang cùng ngõ hẻm trong trấn Hòa Bình, dường như đi một đoạn sẽ nghe thấy một bài đồng dao, mà mỗi một bài đồng dao xuất hiện đều đại biểu cho một sinh mạng đang bị thu hoạch.

Nhóm người của Đổng Dũng Phong đi theo phía sau Dương Nguyên Nhất và Ngô Úy, cầm trong tay gậy gộc cuốc xẻng, căng thẳng hỏi: “Bây giờ nên làm gì?”

Dương Nguyên Nhất: “Tới cổng trấn tìm xe.”

Dị văn cường đại ngoài dự liệu, bản thể của nó mất tích, có vô số hình thể, cho dù giết chết hình thể này cũng không có tác dụng gì. Sáu con rối còn lại bị bọn họ mang theo bên mình, để phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Mọi người xuyên qua đường lớn hẻm nhỏ, bên tai đều là tiếng người dân hoảng sợ, kêu thảm thiết thê lương, tâm tình và bước chân của bọn họ dường như rất nặng nề.

Ngô Úy ở phía trước dẫn đường bỗng nhiên dừng lại, Dương Nguyên Nhất ở phía sau bước lên, phát hiện phía trước có một người phụ nữ mặc váy đang dùng rìu của cô ta chém một người dân trong trấn thành hai đoạn. Cô ta vừa chém vừa ngâm khẽ: “Lizzie Borden cầm rìu, chém ba cô bốn mươi nhát.” Cô ta dừng lại một chút rồi ngẩng đầu hát: “Khi cô nhận ra mình đang làm gì, cô chém mẹ mình bốn mươi mốt nhát.”.

Cô ta không có ngũ quan, nhưng thân hình cao lớn, dựng đứng rìu có thể đến eo cô ta. Rìu bị kéo lê đi trước, mài nhẵn đá xanh trên đường, từ từ tới gần. Lizzie Borden phát hiện rất nhiều con mồi, vì vậy cô ta vui vẻ đi tới.

Ngô Úy nói: “Mọi người đi trước, tôi cầm chân cô ta.”

Dương Nguyên Nhất không chút do dự: “Anh cẩn thận chút.” Cậu quay đầu nói với những người khác: “Đi.” Cậu nhanh chóng xuyên qua hẻm nhỏ bên cạnh, mọi người ở phía sau liền theo sát.

Dường như Lizzie Borden phát hiện bọn họ ôm con rối trong lòng, đột nhiên rống giận, vung rìu vội vàng xông lại. Một tiếng ‘leng keng’ vang lên, Ngô Úy chặn trước mặt cô ta, vết thương trên bụng bị toác miệng, máu chảy xuống, mà hắn thì lù lù bất động.

Dương Nguyên Nhất liếc sang thấy cảnh này, bước chân không ngừng, chạy trốn nhanh hơn. Lúc đi qua mấy con phố sắp đến cổng trấn, phát hiện sương mù dày đặc và mưa dầm đã bao phủ toàn bộ trấn Hòa Bình. Sương mù dày đặc làm bọn họ mất phương hướng, chỉ nghe thấy tiếng ca từ bốn phương tám hướng truyền tới. Yên tĩnh lại quái dị làm mọi người vô cùng hoảng hốt.

Tưởng Thành Thiên nóng nảy hỏi: “Không nhìn thấy giờ, làm sao bây  giờ?”

Dương Nguyên Nhất: “Mọi người nắm tay nhau, đừng đi lạc. Tôi còn nhớ đường, sắp tới rồi.”

Bởi vì từ đầu tới cuối cậu luôn giữ thái độ bình tĩnh khiến cho bảy người phía sau xem cậu như đá thư giãn, vì vậy vội vã nắm tay nhau, làm xong thì phát hiện thiếu một người. Ba người Đổng Dũng Phong bao gồm bốn học sinh, tổng cộng là năm nam hai nữ, thiếu một nữ sinh.

“Lúc nãy Tiếu Tiếu vẫn ở cạnh tôi, tôi nhớ bên cạnh có bóng người. Sao lại đột nhiên mất tích?” Một nữ sinh khác vẫn luôn đứng cùng nữ sinh bị mất tích la lên đầy hoảng loạn: “Nếu như không phải cậu ấy, người bên cạnh tôi là ai?”

Dương Nguyên Nhất phát hiện mất tích Tiếu Tiếu ôm con rối, bây giờ cô ấy có gặp bất trắc hay không thì không rõ lắm, nhưng không thể giữ lại những con rối này. Cậu nói: “Tạm thời tôi đưa mọi người đến cổng trấn tìm xe, bây giờ vẫn chưa biết trong sương mù dày đặc này cất giấu thứ gì, mọi người chú ý quan sát.”

Nói xong tiếp tục đi về phía trước, đi khoảng chừng năm mươi mét, cuối cùng cũng đến cổng trấn. Xe van bị hư hại vẫn yên tĩnh đỗ trên mảnh đất trống ở cổng trấn, Dương Nguyên Nhất bảo mọi người lên xe, sau đó lấy đi con rối trên người bọn họ. Lúc đang định đóng cửa xe, thoáng nhìn sang thấy Tưởng Thành Thiên đột nhiên trợn to mắt đầy hoảng sợ nhìn phía sau cậu.

Một trận gió kéo tới sau lưng, Dương Nguyên Nhất theo phản xạ đập baton vào giữa một vật thể. Vật thể kia bay ra ngoài đập vào mặt tường, lắc lư đầu, tay chân chấm đất bò ra. Trong đường kính ba mét, sương mù không có tác dụng che đậy, bởi vậy mọi người thấy rõ trên mặt thiếu nữ đang bò tới đầy máu tươi và thịt vụn.

Đổng Dũng Phong run rẩy nói: “Thực Nhân Cơ?!”

Dương Nguyên Nhất nhanh tay đóng cửa lại, mặt lạnh nhạt nhìn Thực Nhân Cơ rồi ném sáu con rối xuống đất, nhấc chân đạp xuống. Ánh mắt của cậu luôn nhìn chằm chằm Thực Nhân Cơ trước mắt, khi cậu giẫm xuống cô ta cũng không chú ý tới, chờ tới lúc phát hiện ra thì ca dao ngọt ngào đột nhiên biến âm, trở thành tức giận gầm nhẹ.

Thực Nhân Cơ nhào tới, trực tiếp bị đánh trúng bụng bay ra ngoài. Sức chiến đấu của cô ta không cao, nhưng thắng ở chỗ đánh kiểu gì cũng không chết, sau khi bị đá ra còn có thể dùng tốc độ cực nhanh nhào tới dây dưa, cực kỳ khó chơi. Dương Nguyên Nhất tranh thủ cô ta còn đang ở trong sương mù dày đặc, vội đập cửa sổ xe rồi nói: “Lái xe rời khỏi cổng trấn trước đã.”

Nghe vậy, người trong xe lập tức bật đèn xe đạp chân ga, lui xe ra vài mét rồi quay ngược đầu xe vội rời đi. Bởi vì không nhìn thấy khu vực gần nhất nên không phát hiện con rối, bánh xe trực tiếp cán qua, cán hai con rối thành hai đoạn. Dương Nguyên Nhất co rút đồng tử, sau đó bị Thực Nhân Cơ quấn lấy, đánh nhau với cô ta được mấy phút mới tìm được cơ hội thoát thân, tung người lên nóc nhà rồi nhảy xuống.

Sau khi thoát khỏi Thực Nhân Cơ, cậu liền nghe thấy ca dao ‘Yubikiri’ từ trong nhà truyền tới. Dương Nguyên Nhất sắp đứng dậy thì đột nhiên nhớ tới con rối bị cán thành hai đoạn và phản ứng của Thực Nhân Cơ.

Thực Nhân Cơ không bị chút ảnh hưởng nào, nói cách khác, con rối không thể làm dị văn ‘Oán linh’ bị tổn thương. ‘Nó’ gạt mọi người, nhưng ‘nó’ lại thực sự kiêng kỵ chính điện nhà thờ tổ, tất nhiên bên trong ẩn giấu thứ khác làm ‘nó’ kiêng kỵ.

Da của cô bé bị giết thật sự bị chế thành con rối sao?

Không kịp nghĩ nhiều, Dương Nguyên Nhất mở cửa sổ, lộ ra khe hở nhìn tình hình bên trong phòng. Lúc này trong phòng có ba người, hai đứa trẻ một người lớn. Người lớn ngồi trên ghế, trên người bị trói bằng một sợi dây, không thể nhúc nhích. Thất khiếu*chảy máu, cổ đầy chấm đỏ, mỗi chấm đỏ rỉ một chút máu. Hai đứa trẻ đang thay phiên nhau đâm vào cổ của dân trấn, người kia đã trợn trắng mắt từ lâu, trút hơi thở qua đời.

(Thất khiếu: hai mắt, 2 lỗ tai, 2 lỗ mũi, miệng)

Một tiếng ‘răng rắc’ vang lên, đầu của người kia bị đứt lìa rơi xuống đất lăn ba bốn vòng. Hai đứa trẻ dừng động tác, bỗng nhiên quay đầu nhìn thẳng khe hở trên cửa sổ. Ngoài cửa sổ không một bóng người, hai đứa trẻ nghi ngờ bước tới kiểm tra.

“Hình như có người”, “Không có, không thấy.”, “Tôi muốn leo lên nhìn thử”, “Tôi không muốn nhìn, tự đi đi.”

Hai đứa trẻ bất đồng ý kiến, xảy ra tranh cãi, Dương Nguyên Nhất nhân cơ hội này trốn đi, trên đường gặp phải Ngô Úy. Ngô Úy ngoại trừ bụng bị thương thì không còn vết thương nào nữa, về phần Lizzie Borden cầm rìu đã bị chém thành hai, nửa người trên và nửa người dưới bị chia cắt ở hai nơi. Nửa người trên còn cầm rìu bò lê bò lết, nửa người dưới thỉnh thoảng co quắp hai cái.

Dương Nguyên Nhất dìu Ngô Úy: “Có thể đi được không?”

Ngô Úy đè bụng đang chảy máu không ngừng: “Không sao. Những người khác đâu?”

Dương Nguyên Nhất: “Ở trên xe, chúng ta về nhà thờ tổ một chuyến. Da trên người con rối không phải của cô bé năm đó bị giết, hạn chế hành động của dị văn ‘Oán linh’ là vật khác trong nhà thờ tổ.”

Ngô Úy: “Ừ.”

Hai người vội vàng chạy về nhà thờ tổ, gặp được cả nhà trưởng trấn ở cửa chính. Ở xa xa đã thấy Chu Mạo Tài đẩy Chu Cầm ra ngoài, Chu Cầm bị bất ngờ thét lên. Dương Nguyên Nhất nhíu mày, dùng tốc độ nhanh hơn chạy tới mới phát hiện có bảy đứa trẻ đang đứng ở nơi khuất tầm mắt.

Trong đó ba đứa cầm lần lượt dao nhỏ, kéo và móc sắt, bốn đứa khác đang giữ tay chân của Chu Cầm. Đứa nhỏ cầm dao đang định cắt cổ Chu Cầm, một thanh baton phá không mà đến đập trúng gáy nó. Gáy của đứa nhỏ lõm xuống, nhưng nó không cảm thấy đau đớn gì, lạnh lùng quay đầu nhìn trực diện Dương Nguyên Nhất.

Sáu đứa trẻ còn lại đều quay đầu, sau đó buông Chu Cầm ra. Chu Cầm dùng cả tay chân bò về phía Dương Nguyên Nhất, mà Chu Mạo Tài lại vội la lên: “Giết bọn chúng đi! Giết chết đám du khách này đi!”

Bảy đứa trẻ cùng quay đầu lại, ánh mắt âm trầm nhìn Chu Mạo Tài. Chu Mạo Tài sợ đến mức run lên, vội vã chen chúc với trưởng trấn, Chu Từ Thị và ba đứa trẻ vào nhà thờ tổ. Mà lúc bước lên bậc thang kia, Chu Mạo Tài đạp hụt trẹo chân, té lăn trên đất, khi hắn nhe răng trợn mắt đứng lên thì phát hiện trên đỉnh đầu có một đứa trẻ đang mỉm cười nhìn hắn.

Chu Mạo Tài hồi hộp, chợt cảm thấy không tốt, vô thức cầu cứu, nhưng còn chưa kịp la lên thì phát hiện cha già cùng vợ con đã vội vàng đóng cửa lại. Mà Dương Nguyên Nhất, Ngô Úy và Chu Cầm được cứu cũng đã vào nhà thờ tổ bằng cửa hông. Giờ phút này, không ai có thể cứu hắn.

Khi tay chân bị túm lấy, Chu Mạo Tài liều mạng giãy giụa nhưng vẫn bị cắt cổ rất dứt khoát, phanh bụng, máu tươi phun ra, nóng hổi đến lạ lùng.

Vừa đóng cửa lại, Dương Nguyên Nhất vô thức nắm tay lại, trống không. Cậu nhíu mày, lúc nãy ném baton ra ngoài chưa kịp nhặt, mong rằng lát nữa có thể tìm thấy.

Lúc này trời đã hoàn toàn tối, thấm thoát đã chạy cả ngày. Mưa dầm liên miên, nghiêng về chiều hướng không ngừng đổ mưa. Trưởng trấn, Chu Từ Thị và ba đứa trẻ lạnh lùng nhìn Dương Nguyên Nhất và Ngô Úy, mà Chu Cầm thì xoay mặt sang chỗ khác, không muốn đến bên cạnh người thân thấy chết không cứu.

Vào lúc này mắt phải của Dương Nguyên Nhất giật liên hồi, cậu đè mí mắt, xoay người nhìn bên ngoài khe cửa, phát hiện tất cả ‘người’ xuất hiện trong đồng dao khủng bố đều tụ tập ở ngoài nhà thờ tổ, bao gồm Lizzie Borden đã bị chém thành hai. Đồng thời, mắt trái của cậu bắt đầu giật.

Chu Cầm đột nhiên hỏi: “Hai người có nghe thấy tiếng gì không?” Cô chỉ tay về phía chính điện nhà thờ tổ: “Âm thanh từ bên trong truyền ra, ‘xoẹt xoẹt’, ‘xoẹt xoẹt’ —— hai người không nghe thấy sao?”

Nghe vậy, Dương Nguyên Nhất dỏng tai lắm nghe, dường như có thể nghe thấy âm thanh, đứt quãng, vô cùng kỳ quái. “Tôi đi xem.”

Ngô Úy cũng đi theo: “Cùng đi.”

Dương Nguyên Nhất gật đầu, hai người một trước một sau đi về phía chính điện. Trong chính điện không có đèn dầu, đen như mực, càng tới gần, âm thanh kia càng rõ ràng. Hai người đứng trước cửa, phát hiện âm thanh từ phía sau điện thờ truyền tới, vì vậy vòng qua điện thờ thấy một bóng người đang đào cái gì đó.

Ngô Úy không chút suy nghĩ liền ra tay, Dương Nguyên Nhất nhìn một lát rồi bỗng dưng phản ứng la to: “Ngô Úy, khoan đã!”

Một cái xẻng sắt bay qua đầu Ngô Úy cắm vào vách tường, đèn pin di động chiếu sáng trong bóng đêm, bóng người trước mặt rõ ràng là Ngụy Diên Khanh.

Dương Nguyên Nhất thở dài: “Sếp.”

Ngụy Diên Khanh quan sát Dương Nguyên Nhất, xác nhận cậu không bị thương rồi mới lên tiếng: “Tôi tới trễ.”

Dương Nguyên Nhất cười cười: “Vừa đúng lúc. Sếp đang đào gì vậy?”

Ngụy Diên Khanh: “Da người.”

Dương Nguyên Nhất biến sắc: “Chôn dưới lòng đất phía sau điện thờ?!” Cậu bước lên, phát hiện một cái quan tài nhỏ màu đen được chôn bên dưới, trên nắp quan tài vương vãi bùn đất.

Ngụy Diên Khanh nhổ xẻng ra cạy nắp quan tài, quả nhiên bên trong chứa một tấm da người hoàn chỉnh.

Dương Nguyên Nhất ngồi xổm xuống nhìn tấm da người này, sau đó cậu ngẩng đầu hỏi: “Sao sếp biết da người bị giấu ở chỗ này?”

Ngụy Diên Khanh: “Tôi đã đến trấn Hòa Bình.”

Dương Nguyên Nhất: “Ừ?” Trấn Hòa Bình nào?

Ngụy Diên Khanh: “Trấn Hòa Bình tách ra sau này, Vương Tiểu Hồng tra được năm đó trấn Hòa Bình tách ra, phát hiện hai bên đều ẩn chứa một bí mật. Trấn Hòa Bình kia có một số người già biết bí mật năm đó, tôi hỏi được từ chỗ bọn họ.”

Năm đó một số người của trấn Hòa Bình thấy hơi tiền nổi máu tham giết chết người mẹ kia, nuôi bé gái thêm năm năm rồi cũng giết. Sau khi giết còn lột da cô bé, chôn dưới lòng đất của nhà thờ tổ mặc người giẫm đạp. Những người còn lại của trấn Hòa Bình đa số là người họ khác, vốn đã bị tẩy chay, hơn nữa thực sự không chấp nhận cách làm của bọn họ nên phẫn nộ rời khỏi trấn, đến nơi khác thành lập chỗ cư ngụ mới.

Ngụy Diên Khanh: “Sau khi mọi người đi được hai ngày, tôi cũng xuất phát. Gặp trúng ngày mưa dầm, đi nhầm đường, đến một trấn Hòa Bình khác. Tôi quyết định ở nơi đó điều tra chuyện năm xưa, bao gồm dị văn được sinh ra ở đây.” Mắt anh híp lại, không chút dao động tình cảm: “Một con dị văn ‘Oán linh’.”

Dương Nguyên Nhất nhíu mày: “Rất khó đối phó. Nó có rất nhiều hình thể.”

Ngụy Diên Khanh: “Quả thực dị văn ‘Oán linh’ khó đối phó, nhưng bắt nó rất dễ.”

Nói xong, anh cầm tấm da người trong quan tài đi ra cửa, được ba bốn bước thì quay đầu lại nói với Dương Nguyên Nhất: “Đuổi theo.”

Dương Nguyên Nhất chớp mắt mấy cái: “Vâng.”

Ngô Úy ôm bụng: Từ đầu tới cuối bị làm lơ.

Trưởng trấn già nua nhìn chằm chằm da người trong tay Ngụy Diên Khanh với vẻ rất sợ hãi, dùng giọng khàn khàn quát to: “Mày làm cái gì? Trả về! Trả da người về chỗ cũ! Nếu như bị ‘Oán linh’ lấy được, nó sẽ giết mọi người trong trấn Hòa Bình.”

Ánh mắt đen nhánh của Ngụy Diên Khanh dừng trên người trưởng trấn, lặng lẽ, làm người khác cảm thấy rất sợ hãi. Trưởng trấn hoảng hốt, há mồm thở dốc, càng lúc càng run rẩy, con mắt đảo một vòng rồi trực tiếp hôn mê. Mà Chu Từ Thị và ba đứa nhỏ thấy ông ta ngất đi thì vội vàng né tránh, dường như sợ bị liên lụy.

Dương Nguyên Nhất liếc một cái rồi dời mắt đi, nhìn sang Ngụy Diên Khanh gần trong gang tấc. Mắt phải của cậu đã không giật nữa, trái lại mắt trái lại giật vô cùng vui sướng. Cậu giơ tay lên, ngón tay khẽ đè mí mắt, ngước mắt thấy Ngụy Diên Khanh đẩy chốt, mở cửa chính, dị văn vốn tụ tập bên ngoài bây giờ chỉ còn lại một con.

Maria nhuốm máu mặc đầm xòe, ôm con rối bị thất lạc trong lòng, mặt bị che lấp, mắt nhìn đăm đăm da người trong tay Ngụy Diên Khanh: “Trả lại cho tôi!”

Ngụy Diên Khanh lạnh lùng nhìn cô gái mặc đầm xòe, tay trái cầm bật lửa đốt da người trong tay, một câu cũng không thèm nói. Cô gái mặc đầm xòe tru lên như phát điên, bứt tóc cào mặt xông tới.

Dương Nguyên Nhất hơi khom lưng, làm một tư thế xuất phát, nhanh như chớp nhảy tới trước mặt Ngụy Diên Khanh, giơ chân đá vào bụng của cô gái kia. Cô gái rơi mạnh xuống đất, lại theo quán tính văng ra xa vài mét.

Cậu nhướng mày: “Một cú cũng không chịu nổi?”

Ngụy Diên Khanh ném xuống đất mảnh da người chỉ lại một chút xíu: “Năm đó cô bé qua đời truyền ra đồng dao khủng bố, lợi dụng dân chúng chột dạ và sợ hãi quỷ thần sinh ra dị văn ‘Oán linh’, đồng thời những người có tật giật mình lột da cô bé chôn ở phía sau điện thờ, trở thành công cụ kiềm chế ‘Oán linh.”

Sau khi dị văn xuất hiện thì bắt đầu giết người. Dân trong trấn rải tro người bị giết xung quanh chính điện, cho rằng làm như vậy có thể áp chế ‘Oán linh’. Đương nhiên, quả thực thứ kia trở thành công cụ kiềm chế ‘Oán linh’ ở một mức độ nào đó, nhưng ‘nó’ vẫn có thể giết người.

Dương Nguyên Nhất nhặt baton bị vứt trên đất, đi về phía ‘Oán linh’, từ trên cao nhìn xuống ‘nó’. ‘Nó’ rúc người, giả vờ đáng thương cầu xin: “Anh ơi, xin anh tha cho em.”

Trên đầm xòe của ‘nó’ dính đầy nước bẩn, mặt bị trầy rất nhiều chỗ, cả người thê thảm, thoạt nhìn rất đáng thương.

Suy nghĩ xong, baton trong tay hạ xuống, đánh gãy tay chân dị văn hạn chế hành động của nó. “Cho dù tội nghiệp hơn nữa thì mi cũng không phải cô bé năm đó chết oan, mi chỉ là dị văn, quái vật.”

Ngụy Diên Khanh đứng phía sau đưa dịch tẩy rửa và hạt thủy tinh, Dương Nguyên Nhất nhận lấy, cất dị văn ‘Oán linh’ vào hạt thủy tinh, toàn bộ quá trình dù không nói chuyện nhưng lại vô cùng ăn ý.

Ngẩng đầu lên vẫn thấy mưa rơi, cả trấn Hòa Bình đã bị máu nhuộm đỏ. Dương Nguyên Nhất chớp mắt mấy cái, nước mưa lọt vào mắt có hơi xót. Qua không bao lâu, có một bàn tay che trước mắt cậu, cậu chỉ cần nhìn về phía trước là có thể thấy Ngụy Diên Khanh.

Gương mặt vô cùng quen thuộc.

Dương Nguyên Nhất nỉ non: “Ngụy Lan Đình?”

Ngụy Diên Khanh im lặng không nói, rũ mắt: “Đi trú mưa thôi.”

Dương Nguyên Nhất đứng im, Ngụy Diên Khanh cũng đứng im. Dương Nguyên Nhất kỳ quái hỏi: “Sếp, vì sao anh không trú mưa?”

Ngụy Diên Khanh: “Tôi chờ em.”

Dương Nguyên Nhất: “Vì sao?”

Ngụy Diên Khanh dùng tay kia nhéo tai cậu, mỉm cười: “Ngày mai mưa tạnh, tối nay đi rửa mặt trước đã, sáng sớm mai sẽ đi.”

Dương Nguyên Nhất im lặng nhìn anh: “Sếp, anh đang đánh trống lảng sao?”

Nụ cười của Ngụy Diên Khanh cứng đơ: “Nói bậy.”

“Được rồi.” Dương Nguyên Nhất chống tay trái đứng dậy, đưa lưng về phía Ngụy Diên Khanh, cất tiếng với vẻ bình tĩnh: “Sếp, có chuyện này tôi muốn xác nhận với anh.”

Nước mưa làm ướt tóc Dương Nguyên Nhất, giọt nước theo sợi tóc chảy vào cần cổ trắng nõn, điều này làm Ngụy Diên Khanh hơi mất tập trung: “Ừ?”

“Sếp, anh có rảnh không?”

Ngụy Diên Khanh im lặng một lúc: “Tìm chỗ rửa mặt trước đã.”

Dương Nguyên Nhất hơi nghiêng đầu, xuyên ra màn mưa trắng xóa nhìn khuôn mặt bình thường của Ngụy Diên Khanh. Giờ phút này, trong mắt cậu, người đàn ông này lộ ra mị lực khó diễn tả được. Khuôn mặt bình thường và đôi mắt yêu dị, dần dần chồng lên gương mặt trước kia ốm yếu như yêu tinh.

“Trong trấn chết nhiều người như vậy, sếp lại bảo tôi tìm chỗ rửa mặt, hình như không hợp lẽ thường cho lắm.” Cậu híp mắt, môi nhếch lên đầy ý cười.

Trong tim trong mắt Ngụy Diên Khanh đều là Dương Nguyên Nhất, bởi vậy mất tập trung trả lời: “Có vài người cho dù sống sót, cũng phải trả nợ những gì còn thiếu.”

Dương Nguyên Nhất bước về phía trước: “Sếp cũng tin nhân quả?”

Ngụy Diên Khanh: “Nhân quả không phải không có lý. Nhân chính là bản thân làm ra, dẫn đến một kết quả khác, bản thân phải tự ăn sạch. Không liên quan đến chuyện tin hay không, chẳng qua là nguyên tắc thiếu nợ trả tiền thôi.”

“Nói cũng đúng, tôi vô cùng tán thành.” Dương Nguyên Nhất mỉm cười, nhưng không mắt không hề có tí gì vui vẻ: “Tự mình làm ra, dù thế nào cũng phải quỳ xuống ăn sạch.”

Ấn đường của Ngụy Diên Khanh giật giật, trong lòng xuất hiện dự cảm bất thường. Nhưng rất nhanh, dự cảm mơ hồ bị đánh tan bởi vì Dương Nguyên Nhất khẩy cổ áo, lộ ra cần cổ trắng nõn dính đầy bọt nước và xương quai xanh tinh tế.

Ánh mắt Ngụy Diên Khanh tối sầm, miệng đắng lưỡi khô, đột nhiên muốn hôn lên để giải khát.

Đi một đoạn đường, yên tĩnh một lúc, khi đi qua ngã rẽ đường tắt thì Dương Nguyên Nhất bỗng dưng gọi: “Anh Ngụy.”

Ngụy Diên Khanh chỉ chuyên tâm nhìn chằm chằm cần cổ, trong đầu đang nghĩ đến cảnh tượng cấm trẻ em nhất thời không nghe kỹ, đáp lời: “Ừ?”

Một lúc sau, Dương Nguyên Nhất khẽ cười.

“A.”

Ngụy Diên Khanh giật mình, hỏng bét! Nói hớ rồi!

Ngô Úy ở xa xa đi theo sau, bỗng nhiên hắt hơi một cái, cảm thấy hơi lạnh. Đường đường là dị văn mà lại nhảy mũi —— chỉ có thể nói thời tiết thật sự lạnh.

***

Sếp Ngụy: Nguyên Nguyên sắc dụ.

Editor: Mừng 2019 với việc sếp Ngụy bị lật mặt =]] 

Bình luận

Truyện đang đọc