[QUYỂN 2] XUYÊN NHANH - NỮ ĐẶC CÔNG TOÀN NĂNG!

????: ??ọ?.

????: ????.

Cô liếc mắt đã thấy ánh mắt Diệp Tư Niên rất khác, thay đổi rồi.

Đổi thành đặc công số ba ở thế giới này, vừa chết bởi thuốc nổ.

Nghĩ tới đây, Diệp Thiều Hoa có chút nghiền ngẫm nhéo nhéo ngón tay, không biết đặc công số ba này thực lực như thế nào?

Hừm...

Mà Diệp Tư Niên đứng ở ngoài cửa đánh giá cặp cha mẹ bất công này và cả đứa em gái vô dụng kia, trong mắt hiện lên một tia trào phúng, không ngờ rằng cô ta không những sống sót, mà còn gặp phải loại cha mẹ cực phẩm này.

Như vậy cũng tốt, về sau cô ta không cần quản người nhà của thân thể này.

Nghĩ như vậy, Diệp Tư Niên bày ra sắc mặt lạnh lùng.

Nhìn ba người cực kỳ bình thường này.

Người như vậy trước kia cô ta một tay cũng có thể bóp chết, cho nên cô ta cũng không cần chú ý quá nhiều đến ba người này.


Nếu như lúc này, cô ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn Diệp Thiều Hoa, nói không chừng có thể phát hiện đáy mắt Diệp Thiều Hoa có một tia biểu lộ hứng thú tuyệt đối không thuộc về người bình thường.

"Con hôm nay muốn nghỉ ngơi một ngày, về sau sẽ không đến trường học nữa." Diệp Tư Niên thản nhiên nói.

Diệp Thành sững sờ, lo lắng hỏi: "Không đến học trường học, vậy chuyện học tập của con làm sao bây giờ?"

Diệp Tư Niên nghe thế, biểu lộ càng thêm giễu cợt: "Vì sao nó có thể không đi học, đi làm mà vẫn có thể cả ngày ở nhà, còn con thì không được?" Bất công cũng không thể đến mức vậy được!

Chưa từng nghe Diệp Tư Niên nói qua câu này, Diệp Thành trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người, cũng không biết biểu đạt ra làm sao.

Nói thật, vợ chồng hai người xác thực rất yêu thương Diệp Thiều Hoa.


Lúc đó hai chị em một đứa học lớp Một và một đứa học lớp Hai.

Cũng là thời điểm Diệp Thành về hưu, vì trị liệu chân của hắn, trong nhà hao phí rất nhiều tiền của, học phí hai chị em cũng không đủ.

Sau đó, Diệp Thiều Hoa từ bỏ trường học tốt nhất, đến trường trung học cơ sở số 14 học, trường kém nhất ở địa phương. Ở đó không phải đóng học phí. Nhà trường cũng thưởng cho 20.000 nhân dân tệ, số tiền này chỉ đủ cho học phí của Diệp Tư Niên, và chi phí sinh hoạt cho hai người họ.

Cũng chính bởi vì lí do này, thành tích Diệp Thiều Hoa so ra kém hơn cả học sinh tiểu học.

Cho nên Đỗ Mạn và Diệp Thành đều cho rằng lúc trước Diệp Thiều Hoa trở nên trầm cảm là do cô ở trường số 14 kia, là bọn họ sai, cũng ý thức được nên thiên vị Diệp Thiều Hoa thêm một chút.


Nhìn thấy Diệp Thành không còn lời gì để nói, Diệp Tư Niên châm chọc cười một tiếng, đi thẳng vào gian phòng của mình.

Bắt đầu liên hệ người trong tổ đặc công của mình.

Đỗ Mạn gõ cửa nhiều lần, cô ta đều không đi ra.

"Thiều Hoa, bà Lý định tìm con, nói vị Vu tiên sinh lần trước xem mắt kia đã liên lạc lại." Đỗ Mạn đậy nắp thức ăn cẩn thận cho Diệp Tư Niên, mới quay về phía Diệp Thiều Hoa nói: "Đợi một lúc nữa con đi theo mẹ đi xuống lầu nói chuyện với bà Lý một chút."

Hai người Diệp Thành và Đỗ Mạn đối với chuyện này hết sức quan tâm.

Diệp Thiều Hoa như bây giờ cũng không phải biện pháp tốt, đặc biệt là sau khi học trung học cơ sở con bé càng tự kỷ.

Cả hai mong rằng cô sẽ đỡ hơn khi kết hôn.

Nghe thế, Diệp Thiều Hoa bất động thanh sắc gật đầu: "Vâng, vậy ăn xong chúng ta đi."
Đỗ Mạn vốn đang nghĩ làm như thế nào mới lấy được cớ để Diệp Thiều Hoa đi, nghe được câu này, bà vui đến phát khóc.

"Con chờ một chút, mẹ chuẩn bị cho con một bộ quần áo." Vừa nói, bà đi vào phòng của mình lấy ra hai bộ quần áo mới, một bộ hết 200 tệ mà bà mua trên đường trở về, một bộ cho Diệp Thiều Hoa, một bộ chuẩn bị thứ tối sáu mang cho Diệp Tư Niên: "Con mau thử xem."

Bà đưa cho Diệp Thiều Hoa là một bộ váy màu vàng nhạt.

Diệp Thiều Hoa mặc xong, hai vợ chồng khen cô rất đẹp.

Trên thực tế, Diệp Thiều Hoa thay đổi, quả thực nhìn rất xinh đẹp.

"Con còn đeo cái kính mắt kia làm gì?" Đỗ Mạn nói rồi định tháo chiếc kính gọng đen che nửa khuôn mặt ra “Người bên ngoài nói xấu chết đi được, nếu tháo sẽ trông đẹp hơn."

"Không . . ." Diệp Thiều Hoa lui về sau một bước.
Đỗ Mạn còn muốn đưa tay, lại bị Diệp Thành ngăn cản.

Hắn nhỏ giọng nhìn về phía Đỗ Mạn nói: "Con gái vất vả lắm mới đồng ý đi ra ngoài, bà đừng làm khó con bé."

Nghe được lời nói của Diệp Thành, Đỗ Mạn không vùng vẫy nữa. Con gái bà cuối cùng cũng sẵn sàng chấp nhận tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Bây giờ không nên lo lắng về những điều nhỏ nhặt này nữa, sau này có thể thay đổi chúng từ từ.

Nhà của bà Lý ở tầng một, lối vào sân có cửa riêng, hàng ngày có rất nhiều người ra vào, đa số đều muốn kết giao với bà Lý.

Những ngày lễ Tết Dương lịch, rất nhiều người đến nhờ bà cụ Lý, bà cũng mai mối thành công.

"Bà Lý, Thiều Hoa nhà bọn cháu đến rồi." Đỗ Mạn xách mấy túi trái cây tươi gõ gõ cửa.

Con dâu bà Lý trợn trắng mắt nhìn Diệp Thiều Hoa phía sau Đỗ Mạn: "Ồ, đại tiểu thư cuối cùng cũng đồng ý rồi hả? Vào đi."
Những người hàng xóm đều không thích sự bất công của hai vợ chồng Đỗ Mạn.

Bất công với con gái lớn coi như xong, con gái lớn đến bạn trai còn không có, liền vội vã tìm đối tượng cho con gái nhỏ, thực sự là....

"Bà Lý." Đỗ Mạn khiêm tốn nhìn Bà Lý, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Thiều Hoa: "Thiều Hoa, chào bà."

Diệp Thiều Hoa đi theo sau lưng Đỗ Mạn, cúi thấp đầu xuống, cũng không lộ mặt, chậm rãi nói: "Cháu chào bà."

Giọng nói này lọt vào tai, so với giọng nói khàn khàn lúc trước êm tai hơn rất nhiều.

Bà Lý nhìn Diệp Thiều Hoa liếc mắt, sau đó hất cái cằm: "Hai người ngồi đi. Tiểu Đỗ, lần trước tôi đã nói với cô về Vu tiên sinh, cô cảm thấy thế nào? Hắn tốt nghiệp đại học A, trình độ học vấn tốt hơn nhiều so với Thiều Hoa nhà mấy người, bây giờ đang quản lý một cái xí nghiệp, lương một năm 20 vạn, con gái của cô gả đi tuyệt đối sẽ không bị thiệt thòi."
Vừa nói, bà bưng ly trà trong tay lên, khóe miệng nở nụ cười nhạt.

Nghe được lời nói của bà Lý, mặt Đỗ Mạn hơi biến sắc: "Vị Vu tiên sinh kia hiện tại đã ba mươi chín tuổi rồi, cháu thấy cái người tên Hàn...."

Nghe được lời nói của Đỗ Mạn, bà Lý có chút giễu cợt liếc mắt nhìn hai người Đỗ Mạn: "Cô nói Hàn tiên sinh à, người ta là nam thần đường đường chính chính, bao nhiêu cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đứng xếp hàng, hắn sẽ để ý Thiều Hoa nhà các ngươi ư?"

"Được lắm, Vu tiên sinh ba mươi chín tuổi cô cũng thấy già? Sao cô không nhìn một chút bộ dạng Thiều Hoa nhà mấy người, người bình thường còn dám đòi hỏi sao? Cưới một đứa vô dụng về nhà để nuôi ư? Có người để ý con gái nhà các ngươi cũng có phúc rồi đấy, tôi đã nói với cô rồi tiểu Đỗ, nếu như bỏ qua lần này, lần tiếp theo không biết lúc nào mới có thể tìm được, cô cần phải hiểu rõ điều này."
----

Tui sắp edit full thế giới rồi, đợi tầm 3,4 ngày nữa sẽ up full thế giới lên truyenwiki1.com!

Bình luận

Truyện đang đọc