[QUYỂN 2] XUYÊN NHANH - NỮ ĐẶC CÔNG TOÀN NĂNG!

Edit: Ngọc

----

Vị Vu tiên sinh này Đỗ Mạn cũng đã nghe người ta nói qua.

Mặc dù trong nhà có tiền, các phương diện khác cũng không tệ, nhưng thực tế hắn là một người cha đơn thân đã ly hôn.

Gả con gái qua nhà người ta làm mẹ kế, đừng nói Đỗ Mạn sủng ái Diệp Thiều Hoa, cho dù không sủng ái bà cũng sẽ không đem con gái gả đến kiểu gia đình thế này.

"Tất nhiên không được, quên đi." Đỗ Mạn cuối cùng hạ quyết tâm.

Chuyện đến bước này rồi, hai vợ chồng bà sẽ nuôi con gái út.

Bà Lý nghe được lời nói của Đỗ Mạn, tay cầm chén trà dừng một chút, bà liếc nhìn Đỗ Mạn,"Nói thế nào thì Vu tiên sinh cũng là một người thành công. Quản lý cấp cao của công ty không phải là việc mà người bình thường có thể làm được. công ty đã sắp xếp một công việc cho con bé, vì là người quen nên tôi mới giới thiệu cho cô, người khác không được thế này đâu."


"Vậy chuyện tốt này để cho người khác đi." Đỗ Mạn đứng lên, cười như cũ, vô cùng giản dị: "Cháu gái bà chẳng hạn!"

Bà Lý sắc mặt lập tức thay đổi, "Không đồng ý coi thì thôi, chỉ là cái đứa mọt gạo này của nhà cô, đưa cho những gia đình khác, người khác đều khinh thường. Còn nói con gái của mình có thể được cử đến đại học B làm nghiên cứu sinh, tôi nhổ vào! Con này chắc là bị đuổi chứ gì?"

Bà Lý nhìn cháu gái như hoa như ngọc của mình, lại nhìn bộ dạng của Diệp Thiều Hoa, bắt đầu mắng chửi.

Diệp Thiều Hoa có thể so với cháu gái bà ta à? Cái qq gì vậy?

"23 tuổi rồi mà suốt ngày chui rúc trong nhà, còn đòi hỏi." Bà Lý xì một tiếng đầy mỉa mai: "Ở giá cả đời cho người ta chê cười luôn đi."

Con dâu bà Lý an ủi bà ta mấy câu.

"Nhà họ Diệp này, chỉ có Tư Niên là tốt nhất." Con dâu bà Lý bĩu môi: "Chắc bởi vì Diệp Thiều Hoa nên Tư Niên đến bây giờ vẫn chưa thể gả đi. Không biết đời này Tư Niên đã tạo cái nghiệp gì, mới có thể có một đứa em mang đến tai họa cho con bé như vậy."


Không thì tách hai chị em này ra đi, Diệp Thành và Đỗ Mạn này đúng là có mắt như mù mà, sủng đứa không nên sủng.

Đáng đời già rồi mà còn bị đau ốm, bệnh tật, tiếp tục thế này chắc chắn sau này không làm được cái gì.

Họ chờ xem hai vợ chồng này có thể sống yên ổn đến lúc nào.

Bà Lý ở chỗ này rất nổi tiếng.

Chuyện Đỗ Mạn đắc tội bà ta, bà ta cũng ghi tạc trong lòng.

Ngày thứ hai, cư xá huyên náo, ngay cả một người 40 tuổi cũng không nguyện ý muốn lấy Diệp Thiều Hoa, tất cả mọi người thổn thức một tiếng.

"Xem đi, con gái út nhà họ Diệp thích trèo cao." Bà Lý nhổ hạt dưa, vô cùng trào phúng nói: "Người ta thích hoàng thân quốc thích, sao có thể thích Vu tiên sinh được."

Mọi người cười cười nói nói, thời điểm nhìn thấy Diệp Thành và Đỗ Mạn đi ra, họ bày ra bộ dạng như đang xem náo nhiệt.


"Nghe nói con gái nhỏ của ông sau này muốn gả cho hoàng thân quốc thích?" Có người nhịn không được giễu cợt một câu.

Diệp Thành chịu đựng cơn thịnh nộ, đẩy xe nhỏ rời đi.

Cùng lúc đó, trong phòng, Diệp Thiều Hoa mở máy vi tính ra.

Cô không như nguyên chủ muốn viết tiểu thuyết, mà trực tiếp tìm vào diễn đàn có có nhiều thiên tài IT nhất thế giới, đăng ký tài khoản trong đó.

Y: Thiết kế laser vô hình, ai cần không?

[ Trùm Mafia ] Jim: tên chuột chũi Vân Nặc này, một ngày nào đó tui sẽ cho nổ tung trụ sở của hắn!

[ FBI ] Bunche: Làm ơn đừng thách thức luật pháp trước mặt tôi. Cậu có tin, tôi dẫn người đến phá rối chỗ ở của cậu hay không?

[ Tổ đặc công ] Tuyên Mặc: Sao đầu lĩnh của FBI lại ở trong đây? Kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá đi à!

[Hacker mạnh nhất Mafia] Nolan: Y?

[Trùm Mafia] Jim: Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
[Hacker mạnh nhất Mafia] Nolan: Y hả, đợi đấy! Tại sao không thể tìm thấy IP ảo của người này?

[ FBI ] Bunche: Cái thế giới này vẫn còn có ngươi không thể tìm thấy IP? Cậu không phải rất trâu bò đến mức nói xấu FBI trên internet sao?

Nolan không để ý tới hắn, chỉ nhắn tin riêng cho lão đại —— [ Lão đại, cái ngươi tên Y này mau thu nạp vào TA của chúng ta đi, không thể để Bunche phát hiện, bằng không thì về sau chúng ta sẽ không có năng lực đối kháng FBI đâu. ]

Nolan được công nhận là hacker mạnh nhất, nghe anh ta nói, Jim hơi sốc.

Anh không vội liên lạc với nhóm mà mở chat riêng với Y.

Thời điểm Diệp Thiều Hoa vào cái nhóm giao lưu này, đầu tiên là muốn biết thực lực của đặc công thế giới này, nhóm này cũng khá vui vẻ.

Có chút giống . . .

Nghĩ tới đây, đôi mắt cô tối đi một chút.
[ Kí chủ, em vừa mới cảm giác được cảm xúc của chị chấn động rất rõ ràng, chị nghĩ tới chuyện gì đấy? ]

Diệp Thiều Hoa lấy lại tinh thần, ngữ khí rất nhạt, "Nhiều chuyện."

Sau khi nói xong, cô trả lời Jim một chữ liền tắt giao diện nói chuyện phiếm đi.

Cùng lúc đó, một bản vẽ thiết kế có thể sẽ ảnh hưởng đến cấu trúc của thế giới vài trăm năm sau bị lan truyền ra ngoài.

Chờ hai tháng sau, tấm ảnh bị người ta xem thường này đã chế tạo ra vũ khí siêu cường, làm cho "Y" tấp nập xuất hiện ở trong miệng các đại thần thế giới này.

Diệp Thiều Hoa không ngờ rằng một bức ảnh sẽ mang đến nhiều thay đổi và chấn động hơn cô nghĩ.

Diệp Thiều Hoa liếc nhìn rồi tắt trang máy tính, chủ yếu là cô nghe thấy có người lẻn vào phòng chị gái bên cạnh.

Chắc là bạn bè ở tổ đặc công trước kia của chị gái này.
Nghĩ đến đây, cô đẩy chiếc kính trên sống mũi xuống, cầm lấy cốc của mình, bắt đầu đi ra ngoài lấy nước.

Diệp Tư Niên cảm thấy nhà họ Diệp đều là những người bình thường, đặc biệt là Diệp Thiều Hoa, một đứa mọt sách, bởi vậy cô ta chưa bao giờ để đối phương vào mắt.

Cho nên, thấy cô đi ra cô ta cũng không có ý tránh né.

Diệp Tư Niên ngồi đối diện với một nam nhân tóc vàng mắt xanh, đôi mắt thâm thúy, rất đẹp trai.

Hai người đang nói chuyện bằng ngôn ngữ của nước F.

"Tôi không tìm thấy lão đại Tuyên Mặc, cô cũng biết mà, lão đại chưa bao giờ tuỳ tiện gặp người lạ." Người đàn ông tóc vàng lắc đầu.

Diệp Tư Niên rất thất vọng, nhưng cô ta cũng biết với thân phận là đặc vụ cấp ba của mình, cô ta căn bản không thể nhìn thấy ông chủ xuất quỷ nhập thần được.
Nam nhân nhìn thấy Diệp Thiều Hoa đi ra, hơi híp mắt lại, "Cô ta là ai?"

Nghe vậy, Diệp Tư Niên nhàn nhạt trả lời, "Một người bình thường mà thôi, mặc kệ đi."

Bọn họ cho rằng Diệp Thiều Hoa nghe không hiểu.

Diệp Thiều Hoa chỉ thấp mắt, lười nhác liếc nhìn tin tức trên điện thoại di động.

[ Y, cô có ở Trung Quốc không? Tôi cũng là người Trung Quốc, chúng ta có thể gặp rồi nói chuyện được không? 】—— Tuyên Mặc.

Thấy là người bình thường, nam nhân tóc vàng không để ý đến Diệp Thiều Hoa nữa.

"Lão đại Tuyên Mặc bảo chúng ta để mắt đến người ở Trung Quốc xem ai có đặc thù giống Y không."

Bọn họ hàng năm lăn lộn quốc tế, bình thường đều không để mắt đến mấy người tầm thường ngoài kia.

Người bọn họ tiếp xúc cũng đều không phải là nhân vật bình thường.

Đương nhiên, hai người cũng không cảm thấy Diệp Thiều Hoa có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của nước F.
Thời điểm cha, mẹ Diệp chuẩn bị trở về, nam nhân tóc vàng rời đi, để lại cho Diệp Tư Niên một vật.

Diệp Thiều Hoa đương nhiên nhìn ra được, đó là một cái súng lục đặc chất.

Hai người Diệp Thành và Đỗ Mạn vừa lúc trở về, nhưng hôm nay Diệp Thành lộ ra vẻ mặt hết sức cao hứng.

"Tư Niên, Thiều Hoa, hai đứa biết không, cha gặp được chiến hữu trước kia, " Diệp Thành nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, "Thiều Hoa, con chuẩn bị một chút, ngày mai cha dẫn con đi gặp chú Bạch một chút, cả con trai chú Bạch nữa."

Diệp Thiều Hoa biết rõ, đây cũng là một đoạn nội dung cốt truyện.

Cô giữ kính trên sống mũi, khẽ gật đầu.

Nhìn thấy bộ dạng hai cha con này, Diệp Tư Niên cười lạnh một tiếng.

"Tư Niên, ngày mai con không đến trường học, vậy chúng ta cùng đi đi, " Diệp Thành đương nhiên cũng không quên con gái lớn của mình, hắn biết bộ dáng con gái nhỏ, người nhà họ Bạch khẳng định rất chướng mắt, chỉ muốn để con gái mình có thể làm được nhiều việc hơn trong tương lai: "Hôm nay mẹ vừa mua cho hai đứa mỗi đứa một chiếc váy mới, mai hai đứa mặc nhé."
Ngày thứ hai, Diệp Thiều Hoa đeo kính đen lên, đi theo Diệp Thành và Đỗ Mạn đi gặp người nhà họ Bạch.

Diệp Tư Niên buổi sáng không có ở đây, Diệp Thành gọi điện thoại cho Diệp Tư Niên cô ta cũng không nhận.

Trong khoảng thời gian này con gái lớn cứ mất tích bí ẩn như vậy, Diệp Thành một bên lo lắng, một bên nhắn tin cho Diệp Tư Niên, để cô có thời gian trả lời tin nhắn của mình.

Tất cả con cái của nhà họ Bạch đều sống trong khu quân sự.

Trước kia Bạch tướng quân từ cơ sở nhỏ đi lên, là chiến hữu với Diệp Thành, Diệp Thành khi đó cực kỳ liều lĩnh.

Hơn nữa thực lực cũng rất mạnh.

Lúc trước Bạch tướng quân trẻ tuổi nóng tính bị viên đạn bắn trúng tim, chính là Diệp Thành cõng hắn trở về, mới nhặt được một cái mạng.

Nghe nói hổ phụ không sinh khuyển nữ*, Bạch tướng quân tin rằng con gái của Diệp Thành sẽ không tệ hơn bao nhiêu.
*Hổ phụ không sinh khuyển nữ: Đứa con kém cỏi. Do thành ngữ » Hổ phụ sinh khuyển tử « ( cha cọp sinh con chó ) — Con chó con.

Thật không nghĩ đến, phía sau Diệp Thành và Đỗ Mạn, cô gái đang cúi xuống, đeo kính gọng đen, gần như không nhìn thấy khuôn mặt của cô.

Nói thật, Bạch tướng quân có chút thất vọng.

"Thiều Hoa, chú có thể gọi như vậy được không." Đương nhiên ngay trước mặt Diệp Thành, Bạch Tướng quân không dám nói là bản thân không thích Diệp Thiều Hoa, chỉ đá một cước vào đứa con trai chuẩn bị ngủ đến nơi, "Huyền Mặc, đây là chú Diệp, dì Đỗ và Thiều Hoa, con bé nhỏ hơn con một tuổi, mau chào đi."

Bạch Huyền Mặc bộ dạng cực kỳ buồn ngủ, hắn thờ ơ ngẩng đầu nhìn Diệp Thiều Hoa, "Chú Diệp, dì Đỗ, em Thiều Hoa, xin chào."

Hắn có vẻ lười biếng. , không giống như một người lính.
Diệp Thành có chút kỳ quái.

Nhất là từ trước đến nay Bạch tướng quân vô cùng nghiêm ngặt đều không ước thúc Bạch Huyền Mặc.

Diệp Thiều Hoa chọc con cá trong bát của mình, nghe hai người tán gẫu một cách chán nản.

Bạch tướng quân vừa nói chuyện, một bên vừa chú ý Diệp Thiều Hoa.

Nữ sinh đối diện từ đầu tới đuôi cơ hồ không ngẩng đầu, thoạt nhìn bộ dạng cực kỳ nhát gan, vừa rồi Diệp Thành cũng đã nói, đối phương từ nhỏ đã cực kỳ tự bế.

Nói thật, Bạch Huyền Mặc tuổi không lớn, nhưng bạn gái cũng có khá nhiều.

Bởi vì thân phận của hắn, thường xuyên có cấp dưới đưa con gái của mình mang tới.

Bạch tướng quân nhìn qua những cô gái trẻ tuổi xuất sắc không ít, nếu trước kia có người ăn bám, vụng về như Diệp Thiều Hoa, tốt nghiệp đại học còn không ra ngoài tìm việc làm, ăn bám gia đình, đừng nói Bạch Huyền Mặc, ngay cả hắn đều sẽ không nhìn một chút.
Nhưng bây giờ Diệp Thiều Hoa là con gái Diệp Thành.

Chiến hữu cũ là ân nhân cứu mạng, con gái hắn cũng mang một chút lộc, cho nên hắn không có quá nhiều ghét bỏ.

Chỉ là nội tâm không có ý muốn cô kết hôn với Bạch Huyền Mặc nữa.

Tóm lại, rất thất vọng.

Mặc dù chiến hữu cũ hiện tại bị thương không có phong thái trước kia.

Nhưng lúc tuổi còn trẻ Diệp Thành lại là tay súng thiện xạ tài giỏi, tiếng tăm lừng lẫy.

"Lão Diệp, hôm nay vừa đúng lúc, trụ sở huấn luyện của nhà họ Bạch chứng tôi ở nơi này, Huyền Mặc cũng ở đây, nếu không anh đi theo chúng tôi một chút, để Huyền Mặc mở mang kiến thức cái gì gọi là bách phát bách trúng?" Bạch tướng quân trực tiếp không để ý đến Diệp Thiều Hoa nữa, nhìn về phía Diệp Thành.

Nghe được lời của Bạch tướng quân, Bạch Huyền Mặc mới có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Diệp Thành.
Hắn không ngờ một người như vậy lại là đồng đội cũ bách phát bách trúng của cha mình.

"Chú Diệp, để cháu mở mang kiến thức một chút?" Bạch Huyền Mặc hai mắt tỏa sáng.

Diệp Thành đã 10 năm không sờ tới súng, nghe được lời nói của hai cha con nhà họ Bạch, có chút do dự.

Nhưng nhiệt huyết của đoàn quân năm đó vẫn chưa bị dập tắt.

Đỗ Mạn nhìn ra ý nghĩ của Diệp Thành, nở nụ cười, "Lão Diệp, ông đi đi."

Vợ nói như vậy, Diệp Thành cũng không từ chối, hắn cũng xác thực . . . rất lâu không sờ qua súng.

Để cô con gái tự kỷ tiếp xúc với đám đông, Đỗ Mạn và Diệp Thành cho Diệp Thiều Hoa đi theo để nhìn ra thế giới bên ngoài.

Đương nhiên, chủ yếu nhất là, Diệp Thành hi vọng con gái có thể nhìn thấy uy phong của mình một mặt, nghĩ tới đây, hắn rất kích động.

Trụ sở huấn luyện của nhà họ Bạch rất đầy đủ, nằm dưới lòng đất của khu quân sự.
"Đây là súng lục MA4, sức giật nhỏ, cực kỳ thích hợp cho con gái dùng, " Bạch Huyền Mặc mắt nhìn phương hướng của Diệp Thành, nhanh chóng tháo một khẩu súng lục trong tay. "Cấu tạo như thế này, sau đó ghép lại. . ”

Diệp Thành đã mấy năm không sờ qua súng, ngoại trừ phát súng đầu tiên hơi quanh co, hắn chưa một lần bắn sai mục tiêu.

Lần cuối cùng còn sắp trúng hồng tâm.

Bạch tướng quân và Bạch Huyền Mặc trên mặt cũng lộ ra sự kinh ngạc rất rõ ràng.

Thời điểm nhìn đến đây, trong nháy mắt Bạch tướng quân không khỏi nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, Diệp Thiều Hoa đang nhìn Diệp Thành, bộ dáng cảm thấy rất hứng thú, căn bản cũng không nhìn Bạch Huyền Mặc giải thích cách lắp ráp và tháo rời, những gì phải chú ý trong khi bắn.

Trong mắt Bạch tướng quân hiện lên một tia đáng tiếc.
Đáng tiếc ——

Đối phương không di truyền nửa phần thiên phú của Diệp Thành.

Bạch Huyền Mặc thấy bộ dạng hứng thú củ Diệp Thiều Hoa, cũng bỏ súng lục xuống, muốn thảo luận với Diệp Thành xem đối phương trở thành tay thiện xạ như thế nào.

Đúng vào lúc này, điện thoại di động của Diệp Thành vang lên, là Diệp Tư Niên gọi tới.

"Ông còn có một đứa con gái lớn? Con bé có thời gian không, để con bé đến đây đi." Bạch tướng quân biết rõ Diệp Tư Niên là sinh viên có thành tích cao, con bé phải là một sinh viên tốt nghiệp rất giỏi và xuất sắc mới có thể vượt qua kỳ thi đầu vào của Đại học A. Bạch tướng quân chờ mong nhìn.

Diệp Tư Niên đến rất nhanh.

Cô ta hôm nay không mặc váy Đỗ Mạn mua cho mình, cô ta cho rằng đó là Đỗ Mạn mua cho Diệp Thiều Hoa, thuận tiện mua cho cô ta.
Cho nên cô ta khinh thường không mặc.

Ngược lại mặc một bộ đồ thể thao vô cùng thoải mái.

Nhìn thấy cô ta ăn mặc chỉnh tề, Bạch tướng quân hai mắt sáng ngời.

Mà Diệp Tư Niên trước trọng sinh vốn chính là một đặc công, nhìn thấy trụ sở huấn luyện nhà họ Bạch, liền biết nhà họ Bạch không đơn giản.

Khi nhìn thấy Bạch tướng quân, trên mặt càng thêm hoảng sợ.

Cô ta thật sự không nghĩ tới, Diệp Thành phổ thông này lại còn quen biết nhân vật lớn như Bạch tướng quân..

"Con tên Tư Niên đúng không?" Nhìn thấy bộ dạng Diệp Tư Niên tự nhiên hào phóng như vậy, Bạch tướng quân càng thêm hài lòng, "Con bắn thử xem có bắn trúng mục tiêu không.”

Bạch tướng quân nói những yếu tố bắn súng cơ bản cho cô ta, sau đó đưa khẩu súng lục cho Diệp Tư Niên.

Diệp Tư Niên cầm súng lục.
Cô ta đương nhiên biết rõ tại trước mặt Bạch tướng quân biểu hiện càng tốt, đối với cô ta khả năng càng có lợi.

Hiện tại cô ta cần một chỗ dựa lớn.

Nghĩ tới đây, cô ta hít sâu một hơi, dùng tâm huyết cả đời trước bắt đầu bắn.

Đặc vụ phải học hỏi rất nhiều, Diệp Tư Niên trước đây chỉ là đặc vụ cấp ba, chủ yếu là nhờ vào kỹ năng chiến đấu mạnh mẽ, khả năng tổng hợp tốt, lực bắn súng trung bình.

"Ầm —— "

"Ầm —— "

"Ầm —— "

Tổng cộng mười phát, không có viên nào bắn trượt mục tiêu, hầu như tất cả đều ở vòng thứ 6 hoặc thứ 9.

Lần này, đừng nói Bạch tướng quân và Diệp Thành, ngay cả Bạch Huyền Mặc lúc đầu gần như sắp ngủ đến nơi cũng không khỏi đứng thẳng người, kinh ngạc nhìn Diệp Tư Niên.

"Lão Diệp, Tư Niên trước kia thật sự chưa từng học qua xạ kích sao?" Bạch tướng quân kích động nói.
Diệp Thành gật đầu, con gái của hắn học qua hay không hắn rõ ràng nhất, "Không có."

Bạch tướng quân con mắt sáng lên, "Lần đầu tiên cầm súng bắn trúng bia coi như xong, còn có thể bắn trúng vòng thứ 6, thứ 9, ông vậy mà không biết, con gái lớn của ông quả thật giống như ông là một tay súng thiện xạ đấy!"

Diệp Thành trước kia cũng không phát hiện, Diệp Tư Niên còn có loại thiên phú này.

Diệp Tư Niên nhìn bộ dáng Diệp Thành, không khỏi cười lạnh.

Thấy không, ông bất công với tôi, nghĩ đứa con gái này của ông không biết dùng súng , yên tâm, cô ta sẽ từng bước đòi lại những thứ tốt vốn dĩ thuộc về nguyên thân.

Đây mới là khởi đầu.

"Cha cũng chỉ quan tâm em gái thể nào thôi." Diệp Tư Niên liếc nhìn Diệp Thành.

Bạch tướng quân sửng sốt một chút, sau đó nhìn Diệp Thiều Hoa liếc mắt, dàn xếp, "Tư Niên chờ một lúc, chú Bạch mang con đến Thiên Hương lâu ăn cơm, giữa trưa con cũng không kịp đến đây ăn cơm."
Diệp Thành không nghe ra ý tứ của Diệp Tư Niên, chỉ chất phác cười: "Em gái của con xác thực sẽ không . . ."

Diệp Thiều Hoa đứng ở một bên, lúc đầu chờ Diệp Thành chuẩn bị đi, nghe được Diệp Tư Niên nhắc đến mình, cô dừng một chút, hóa ra từ lúc này Diệp Tư Niên bắt đầu mách lẻo người nhà họ Bạch..

Làm cho người nhà họ Bạch đều cho rằng Diệp Thành bất công.

Cho nên cuối cùng trơ mắt nhìn người nhà họ Diệp chết.

Nghe vài người cách đó không xa khen ngợi kết quả xuất sắc của Diệp Tư Niên lần đầu tiên cầm súng.

Diệp Thiều Hoa cáu kỉnh cầm lấy súng trong tay Bạch Huyền Mặc, không thèm nhìn hắn, đưa tay ra hướng mục tiêu ——

Phanh phanh phanh!

Mười súng.

Sau khi bắn xong, cô ném khẩu súng lục lên bệ súng rồi liếc nhìn Diệp Tư Niên, "Vòng thứ 9, rất giỏi?"

----

Bình luận

Truyện đang đọc