[QUYỂN 2] XUYÊN NHANH - NỮ ĐẶC CÔNG TOÀN NĂNG!

Edit: Ngọc

-----

"Tuyết Nhi, không phải em thích uống Bloody Mary sao?" Giọng nói Lâm Hoa có chút cưng chiều vang lên, "Có khá nhiều người, anh đi xếp hàng giúp em."

Hắn đi ngang qua chỗ Diệp Thiều Hoa, không thèm liếc mắt nhìn.

Lâm Hoa năm đó ở đại học chính là nam thần, bên cạnh hắn Tô Tuyết cũng là hoa khôi ngành ngôn ngữ Anh.

Cô gái mặc trên người bộ váy xinh đẹp màu xanh nhạt, mái tóc xoăn nhìn rất lười biếng.

Hai người đứng chung một chỗ, nhìn xứng đôi vô cùng.

Tô Tuyết liếc mắt nhìn Diệp Thiều Hoa, rất ngọt ngào gọi một tiếng: "Diệp học tỷ, nghe nói mẹ chị tìm người xem mắt cho chị."

Sau đó nhìn chai xì dầu trên tay Diệp Thiều Hoa, sự châm chọc nơi đáy mắt Tô Tuyết càng rõ ràng hơn.

"Tuyết Nhi, làm sao cậu biết được?" Cô gái vừa gọi tên Diệp Thiếu Hoa ngạc nhiên hỏi.


"Lần trước quản lý của bố mình hẹn gặp chị ấy", Tô Tuyết cười nói. "Có thể cậu chưa biết, quản lý Vu đã làm việc dưới quyền của bố mình hơn mười năm. Mình gọi ông ấy là chú." . "

"À . . ." Một đám người ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Diệp Thiều Hoa.

Kéo dài chữ À.

"Nghe nói Diệp tài nữ muốn vào đại học A, sao bạn học tôi nói ở đại học A không nhìn thấy cô?" Một người nhịn không được mở miệng.

Chuyện của Diệp Thiều Hoa bọn họ ít nhiều cũng nghe nói qua.

Nghe nói sau đó cô không ra khỏi nhà cũng không đi làm sau đại học, vội vàng cầm lấy bằng chứng chỉ về nhà, ăn bám gia đình.

Mặc dù không nói gì thêm, nhưng ánh mắt những người này bây giờ nhìn Diệp Thiều Hoa lộ ra thần sắc cao cao tại thượng.

Những kiểu người như Diệp Thiều Hoa, chính là đề tài bàn tán sau những buổi trà chiều của họ.


Diệp Thiều Hoa nâng đỡ kính mắt trên sống mũi, liếc nhìn bọn họ, muốn đi vòng.

Mấy người kia giờ mới nhận ra cô còn đeo kính, không khỏi liếc mắt nhìn.

Lúc này, một người quản lý trong quán bar cũng kịp đuổi ra.

"Diệp tiểu thư, Diệp tiểu thư, cô chờ một chút. " Quản lý quán bar thở hồng hộc đuổi tới, sau đó cung kính đưa cho Diệp Thiều Hoa một chai rượu, "Tiên sinh nói ba cô thích uống rượu, hắn vừa vặn có một bình rượu quý."

Một đám người nhìn sang bên này.

Quản lý chính của quán bar hơi hơi khom người, thần sắc kính cẩn.

"Quản lý Từ?" Đám người Tô Tuyết khiếp sợ nhìn về phía quản lý Từ.

Quản lý Từ trông thấy Diệp Thiều Hoa nhận bình rượu, mới thở dài một hơi, "Diệp tiểu thư cô đi thong thả."

Có thể ở Bắc Kinh mở ra quán bar như thế này, thân phận người sau lưng Dạ Sắc có ít người biết rõ, trên cơ bản không ai dám đến Dạ Sắc gây chuyện.


Quản lý chính của Dạ Sắc cũng không phải bình thường người có thể đắc tội, chí ít đám người Tô Tuyết nhìn thấy hắn đều nịnh bợ.

Sau khi Lâm Hoa gọi một ly Bloody Mary trở về, liền thấy cảnh này.

Diệp Thiều Hoa cầm chai rượu, tiện tay bỏ chai xì dầu vào trong túi, sau đó chậm rãi đi về, còn gọi một chiếc xe.

Phía sau, là vẻ mặt một đám người như gặp quỷ.

**

Diệp Thiều Hoa không có đem chuyện phát sinh tối hôm đó để ở trong lòng.

"Rượu này con lấy ở đâu?" Diệp Thành nhìn chai rượu trong tay Diệp Thiều Hoa với ký hiệu kỳ quái, không khỏi hỏi.

"Lúc mua xì dầu thuận tiện mua, đang giảm giá, " Diệp Thiều Hoa thô lỗ đem bình rượu bảy chữ số để trên bàn, "Lúc đầu rất nặng, không muốn cầm, nhưng nhớ tới ba rất thích uống, nên mang về."

Nghe được Diệp Thiều Hoa nói như vậy, Diệp Thành cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái.
Chỉ là nghĩ đến việc Diệp Thiều Hoa có thể nghĩ đến mình rất cao hứng.

Hắn quyết định thời điểm đến nhà họ Bạch, sẽ mang theo bình rượu quý giá mà con gái đưa cho hắn.

Hai ngày này hắn đều đang lo lắng cho Diệp Tư Niên, bây giờ được Diệp Thiều Hoa nguyện ý chủ động nói chuyện làm cho hắn vô cùng vui vẻ, tạm thời xua tan đi sự lo lắng về Diệp Tư Niên.

Rất nhanh đến ngày Bạch tướng quân mời.

Nhà bọn hắn ở đại viện quân đội, một đường đi tới phòng bị nghiêm ngặt.

Bởi vì mở tiệc chiêu đãi là ân nhân và chiến hữu cũ, Bạch tướng quân rất xem trọng.

Bạch phu nhân nhìn thấy Diệp Thành như không hiểu lễ nghi, mặc dù trên mặt không biểu hiện, nhưng giọng nói và động tác lại có một ít ghét bỏ.

"Đây là rượu Diệp Thiều Hoa đặc biệt mua cho tôi, " Diệp Thành tự hào, nhấn mạnh một lần, "Đây là tiền chính con bé kiếm ra."
Hắn nâng cốc để lên bàn.

Bạch phu nhân nhíu mày nhìn bình rượu giá rẻ kia.

Mà lúc này đây, di động của Diệp Thiều Hoa để trên bàn vang lên.

Lúc đầu cô nghĩ trực tiếp nhấn tắt là xong.

Nhưng nhìn đến dãy số trên điện thoại di động dãy, tay cô dừng một chút, sau đó nói một tiếng, đi ra ngoài nghe điện thoại.

Diệp Thành cười nói: “Đó chắc là bạn trên mạng của con bé, đứa nhỏ đó, gần đây kết bạn rất nhiều trên mạng.”

"Con gái, vẫn nên giao lưu ít với người qua mạng." Bạch phu nhân có chút ghét bỏ lễ nghi bàn ăn của Diệp Thiều Hoa.

Suy nghĩ đến bạn bè của Diệp Tư Niên, là người của quân đội, địa vị vang dội cực kỳ.

So với bạn bè của Diệp Thiều Hoa, Bạch phu nhân không biết Diệp Thành và Đỗ Mạn vì sao lại bất công với Diệp Tư Niên.

"Jim và Bunche đều nhận được bản thiết kế của cô, " Đây là một giọng nói trầm thấp, thanh lãnh, xen lẫn một tia tình tứ, "Diệp tiểu thư, cô sẽ không phải coi trọng cái này, xem nhẹ cái kia đi?"
Vừa nói, hắn khẽ cười một tiếng.

Diệp Thiều Hoa liếc mắt, "Vân tiên sinh, anh chờ một lúc tôi gửi tin nhắn cho?"

Bên kia điện thoại, Vân Nặc nhận được tin nhắn của Diệp Thiều Hoa.

Mấy phút đồng hồ sau, nhìn thấy Diệp Thiều Hoa cầm điện thoại vào nhà.

"Thiều Hoa, cháu vừa gọi điện thoại cho ai vậy? Là bạn qua mạng của cháu sao?" Bạch phu nhân có lệ hỏi một câu.

Diệp Thiều Hoa nhàn nhạt mở miệng, "Vâng, là một người bạn khá quan trọng."

Bạch phu nhân không tiếp tục hỏi nhiều.

Bà biết rõ Diệp Thiều Hoa là trạch nữ, kết giao với loại bạn bè khẳng định cũng là loại trạch nam trạch nữ không bước chân ra khỏi nhà.

Bà ta rất khó sinh ra sự ưa thích đối với Diệp Thiều Hoa, biết rõ tình huống của Diệp Thiều Hoa, nghe Diệp Thành nói về tiền mà cô kiếm ra được.

Sau đó bà ta hỏi một câu, phát hiện Diệp Thiều Hoa chỉ đưa cho Diệp Thành 2000 tệ, chắc hẳn kiếm lời cũng chỉ có thế thôi, đáng giá gì mà lại vui vẻ vậy chứ?
Bà ta quả thực không hiểu hai người Diệp Thành và Đỗ Mạm đang suy nghĩ gì.

Phần thưởng một nhiệm vụ của Diệp Tư Niên vượt xa Diệp Thiều Hoa. Diệp Thiều Hoa sao sánh được.

"Diệp lão đệ, tôi biết ông cực kỳ lo lắng cho Tư Niên, chờ một lúc chúng ta uống rượu xong, tôi dẫn ông đến quân khu nhà họ Vân nhìn một chút, " Bạch tướng quân nở nụ cười, "Con bé hôm nay vừa vặn nghỉ ngơi, tôi mang ông đi vào."

Nói xong hắn lại uống một ngụm rượu.

Uống vào lại uống vào, hắn chợt phát hiện có cái gì rất không đúng.

"Chờ chút . . . Rượu này?" Thấy rõ ràng nhãn hiệu rượu, Bạch tướng quân tay run một cái.

Bạch tướng quân và Diệp Thành đều là người biết thích rượu.

Có một số nhãn hiệu rượu ngon trong nhà.

Trước khi Diệp Thành mang rượu đến, hắn đã nhận ra nhãn hiệu này, nhưng hắn không quan tâm.
Tưởng là hàng giả.

Rượu vừa vào miệng đã có thể phân biệt được với rượu thường.

"Khụ, " Diệp Thiều Hoa nhìn ra Bạch tướng quân muốn nói điều gì, lập tức cầm chai rượu lên rót cho hắn một chén rượu, "Chú Bạch, chú thích là được rồi."

Bạch tướng quân suy nghĩ một chú, uống một hơi hết mấy vạn tệ.

Đau lòng cái gì chứ.

Nhưng hắn nhận được sự nhắc nhở của Diệp Thiều Hoa, không nói cái gì.

Vừa che đậy sự kinh ngạc, lại hết sức tò mò cũng hoảng sợ nhìn Diệp Thiều Hoa.

Những ngày gần đây, bởi vì Diệp Thiều Hoa chưa từng tới căn cứ kể từ sau khi bắn súng.

Bạch tướng quân vẫn cho là nhà họ Diệp giấu kĩ nhất là Diệp Tư Niên, dù sao đối phương vào quân đội nhà họ Vân.

Nhưng không nghĩ tới bây giờ Diệp Thiều Hoa tiện tay liền có thể lấy ra rượu bảy chữ số.
Cái này không phải có tiền là có thể mua được.

Nhìn thấy Diệp Thành không biết chút nào uống rượu, hắn bỗng nhiên có chút muốn biết, Diệp Thành biết rõ rượu này bảy chữ số một bình, không biết hắn còn vui vẻ uống hết hay không.

Nhưng Bạch tướng quân dù sao cũng đã gặp qua sóng to gió lớn, hắn nhìn bộ dáng bất động thanh sắc của Diệp Thiều Hoa.

Không khỏi than nhẹ một tiếng.

Không nghĩ tới có một ngày, hắn vậy mà cũng nhìn nhầm.

Cũng không biết, đứa nhỏ này đến tột cùng làm cái gì?

Chẳng lẽ là một tỷ phú ẩn danh?

Bạch phu nhân không hiểu về rượu, bà ta vẫn muốn biết chuyện của Diệp Tư Niên, vì Diệp Tư Niên mà bất bình, căn bản không có chú ý tới sự kỳ lạ của Bạch tướng quân.

Chưa uống xong, Diệp Thành còn muốn để lại rượu cho Bạch tướng quân.

Bạch tướng quân nào dám nhận loại rượu đắt tiền như vậy, lại để cho Diệp Thành xách về bằng một cái túi rất tinh xảo.
Sau đó một đoàn người chuẩn bị đến quân đội.

Quân đội nhà họ Vân không phải người nào cũng có thể vào.

Nhưng Bạch tướng quân trước đó là thủ trưởng, thủ hạ của nhà họ Vân, lại thêm tình huống hiện tại của Diệp Tư Niên, mặc dù không có khả năng mang theo hai người Diệp Thành cùng đi vào, nhưng gọi Diệp Tư Niên ra cửa lại không có vấn đề.

Bạch tướng quân đang nói chuyện với người ta.

Diệp Thiều Hoa tựa ở một bên cửa chính, cầm lấy điện thoại gửi một tin nhắn —— [ Mấy người đến cửa chính quân đội, mặc váy vàng đeo kính đen là tôi. ]

Gửi xong, cô mới chậm rãi đi tới bên cạnh Diệp Thành.

Diệp Tư Niên theo chân một đám người đi ra.

Nhìn thấy đám người Diệp Thành và Diệp Thiều Hoa, bước chân cô ta dừng một chút, mới đi tới, nhìn Diệp Thành khẽ gật đầu, "Cha, chú Bạch."
Thời điểm Diệp Thành nhìn thấy Diệp Tư Niên sững sờ trọn vẹn một phút đồng hồ.

"Tư Niên, con ở quân doanh dự bị?" Giọng Diệp Thành có chút phát run.

Đừng nói Diệp Thành, ngay cả Bạch tướng quân đều bị Diệp Tư Niên làm cho kinh ngạc một chút.

Bạch Huyền Mặc chạy ra hơi chậm, đúng lúc đi tới nghe thấy câu này, cười giải thích: "Đúng vậy, Tư Niên bây giờ là thành viên doanh dự bị, nếu thuận lợi thông qua khảo nghiệm, cô ấy sẽ vào tổ."

Không nói đến việc có thể vượt qua bài kiểm tra hay không, cho dù không thể vào một nhóm, Diệp Tư Niên cũng là người bị các quân khu lớn đoạt lấy.

Diệp Tư Niên nở nụ cười, "Anh Huyền Mặc cũng rất lợi hại."

Trên thực tế, Diệp Tư Niên trọng sinh lần này, cô ta hi vọng mình có thể đạt tới trình độ mà trước đó cô ta chưa đạt được, thành công vào một tổ, cùng mafia tạo một tổ chức.
Có thể vào một tổ, đây là mục tiêu cuối cùng của tất cả đặc công và quân nhân.

"Đừng khiêm tốn, cô mới huấn luyện đã có hiệu quả tốt như vậy rồi, " Bạch Huyền Mặc cho rằng Diệp Tư Niên thật sự là một thiên tài thích ứng với sinh hoạt quân đội, tán dương từ đáy lòng, "Nhất định có thể thành công gia nhập tổ thôi."

Nghe được câu này, Diệp Tư Niên ngoắc ngoắc môi.

Lần này không nói gì nữa.

Trên thực tế, lần này lòng tin cô ta rất lớn, không cảm thấy lời Bạch Huyền Mặc nói có cái gì không đúng.

"Hôm nay sao lại nhiều người như vậy đi ra?" Bạch tướng quân nhìn thấy hai tướng lĩnh cấp bậc sĩ quan đi ra, đang đứng tại ven đường tựa hồ như đang chờ người nào đó.

Là ai mà lại khiến cho tất cả những cấp cao ở đây phải ra mặt chứ?

Diệp Tư Niên lắc đầu, biểu thị mình không biết.
Bạch Huyền Mặc có một chút tin tức, hắn nhìn những người kia, sau đó thấp giọng nói: "Một thành viên nòng cốt của tổ sẽ đến quân đội, tôi vừa mới nhận được tin tức."

Diệp Tư Niên cũng rất chờ mong có thể nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết của tổ.

Những người này đời trước cô ta nghĩ cũng không dám nghĩ.

Không nghĩ tới đời này tuỳ tiện là có thể nhìn thấy.

Diệp Thành và Bạch tướng quân đều đang nói về cô ta, Diệp Tư Niên không khỏi nhìn về phía bị phương hướng của Diệp Thiều Hoa.

Đối phương sắc mặt vẫn như cũ không có gì thay đổi.

Cái này khiến Diệp Tư Niên có chút kỳ quái.

Nhưng cô ta cũng không nghĩ nhiều, bởi vì lúc này một chiếc xe Jeep đã đứng lại ở cửa chính quân khu.

"Cha, hai người nhanh đi đi, " Diệp Tư Niên dành thời gian liếc nhìn Diệp Thiều Hoa và Diệp Thành, "Người quân đội đã chuẩn bị tới đuổi hai người rồi. Cha không phải người của quân khu này, không thể tùy ý đứng ở đây."
"À." Diệp Thành rốt cục kịp phản ứng, đã nhiều năm không trải nghiệm qua không khí khẩn trương của quân đội.

Nhưng hắn cũng biết có nhiều thứ không thể nhìn.

"Thiều Hoa, chúng ta đi nhanh lên." Diệp Thành định kéo Diệp Thiều Hoa đi.

Nhưng Diệp Thiều Hoa không hề động đậy.

Diệp Thành sửng sốt một chút, nhìn thấy cửa xe jeep mở ra, hắn vội vã cuống cuồng nói: "Thiều Hoa, chúng ta đi mau, không sẽ rước họa vào thân đó."

Mà lúc này đây, Bạch tướng quân và Bạch Huyền Mặc đã kịp phản ứng.

Bọn họ thậm chí cũng không nghĩ tới, vì sao người quân đội không đuổi hai người Diệp Thiều Hoa hai đi.

"Hai người đi mau, " Bạch tướng quân ngăn Diệp Thiều Hoa ở phía sau, sắc mặt ngưng trọng, "Chuyện xảy ra ở quân đội, nghiêm trọng như vậy không có người nào báo cho tôi biết."

Diệp Tư Niên lúc này đã về hàng, cô ta tự tin khoe khoang mình đứng ở đội ngũ dự bị.
Một đôi giày quân đội phản chiếu ánh sáng rơi trên mặt đất.

Ngay sau đó là một bóng dáng cao lớn và nghiêm nghị.

Còn chưa đến trước mặt, ai cũng đều cảm nhận được khí tức khinh người cực độ.

Quản lý khu quân sự vô cùng nhiệt tình chào hỏi, “Đội trưởng Vân.”

Bạch Huyền Mặc cung kính tiến lên, "Đội trưởng Vân, " Sau đó nhìn Diệp Tư Niên, cảm thấy đối phương ở doanh dự bị rất đáng tiếc, "Đây là Diệp Tư Niên, cũng là . . ."

Vân Nặc đi vòng qua bọn họ, ánh mắt lãnh đạm tiếp xuyên qua đám người Bạch tướng quân, rơi vào trên người Diệp Thiều Hoa, khiêu mi, "Bộ dạng này của em là cho rằng tôi không nhìn thấy em sao."

Bình luận

Truyện đang đọc