RẮP TÂM BẤT LƯƠNG



Editor: Mù Tạt
——–
“Đang nhìn gì vậy?” Hoắc Cẩm Đường đột nhiên mở miệng, Vu Thần An phát hiện hắn đã tỉnh, có lẽ còn tỉnh được một lúc rồi.
Vu Thần An thử kích thích Hoắc Cẩm Đường một chút: “Nghĩ có phải anh bị rối loạn chức năng tình d*c hay không, chớ nên giấu bệnh sợ thầy.”
“Bị em phát hiện rồi.” Hoắc Cẩm Đường nói, “Thật ra bạn trai cũ của tôi đều không chịu được cái này nên mới vượt quá giới hạn…,nếu không sao tôi có thể đội nhiều nón xanh* như vậy được.”
*a.k.a bị cắm sừng.
Hoắc Cẩm Đường nói thế, dường như về mặt logic hoàn toàn không có vấn đề gì, hơn nữa giọng điệu của hắn lại nghiêm túc, Vu Thần An nghi ngờ nhìn Hoắc Cẩm Đường, tự hỏi rốt cục thì có bao nhiêu tính chân thực.
Hoắc Cẩm Đường nhịn không nổi, bật cười trước: “Em không thể nghĩ cái gì tốt hơn à? Thật sự tin?”
Hắn hoàn toàn chẳng áy náy chút nào về câu nói đùa xấu xa của mình, đứng lên nói: “Muốn đi làm.

Em có đi không?”
Vu Thần An vẫn lên xe.
Hình như tâm tình Hoắc Cẩm Đường rất tốt, thậm chí còn mở nhạc chói tai.

Đó là một bài hát tiếng Anh, cũng chẳng hiểu vì sao rõ ràng nhịp điệu ca khúc ấy khá chậm mà lời nhạc lại hàm chứa sự châm biếm: “Just remember, you cheated on me first…”*
*‘Hãy nhớ rằng, em đã lừa tôi trước
Hoắc Cẩm Đường cũng đang nghe, hơn nữa hắn còn không chịu ngậm miệng, không thể không phát biểu ý kiến: “Có chút hợp với tình hình nhỉ.”
“Vậy anh muốn lừa tôi tái hợp đúng không?” Vu Thần An hơi bực mình, “Anh thật sự…rất ấu trĩ.”

“Sao có thể chứ?” Hoắc Cẩm Đường nói, “Lừa em tôi cũng chẳng thể có cảm giác thành tựu đâu.

Đã nói với em rồi mà em không tin, chẳng lẽ tôi không thể nắm giữ một tình yêu chân thành ư?”
Hoắc Cẩm Đường nói ra lời này, chỉ số không đáng tin cậy của hắn trong mắt Vu Thần An tăng lên rất nhiều.
“Hơn nữa,” Phía trước là đèn đỏ, Hoắc Cẩm Đường giẫm mạnh lên chân phanh, nghiêng người sang nói bên tai Vu Thần An, “Tôi biết em thích tôi.”
Não Vu Thần An tạm ngưng hoạt động.
——
Hoắc Cẩm Đường cũng không để ý nữa, hắn bắt đầu nhận điện thoại, rất nhiều cuộc điện thoại về công việc nhưng Hoắc Cẩm Đường lựa chọn ‘công khai’.

Khi hắn nói chuyện làm ăn, rõ ràng chẳng phải kiểu ăn nói đưa đẩy mà có vẻ rất đứng đắn và nghiêm túc, thậm chí người ở đầu dây bên kia còn có chút sợ hãi, Hoắc Cẩm Đường còn có thể nói: “Chuyện vặt vãnh này cũng làm không xong, muốn tôi giải quyết khó khăn cho cậu? Vậy được thôi tiền lương của cậu đưa cho tôi.”
Vu Thần An nghĩ, hình như thật sự giống với dáng vẻ của Hoắc tổng.
Hoắc Cẩm Đường lại vô cùng nhuần nhuyễn chuyển trọng tâm lên người Vu Thần An: “Sao tôi lại cảm thấy em gầy đi nhỉ, lúc ôm thấy toàn xương, cộm hết cả người.”
Vu Thần An còn chưa trả lời thì Hoắc Cẩm Đường đã tự nói: “Aiz, muốn ăn sườn xào chua ngọt ghê.”
Vu Thần An: “…”
“Trưa nay ăn cái này vậy.” Hoắc Cẩm Đường quyết định, “Em cũng nhớ phải ăn nhiều một chút đấy, mau xuống đi.”
Đến công ty rồi, Hoắc Cẩm Đường cũng rất cẩn thận mà dừng xe dưới hầm.

Vu Thần An xuống xe đi vài bước, không nhịn được quay đầu lại nhìn, Hoắc Cẩm Đường vẫn chưa đi, thậm chí còn đang nhìn cậu.

Thấy Vu Thần An xoay người lại, Hoắc Cẩm Đường nhíu mày, nhấn chân ga lái xe đi.
Hắn thoạt nhìn trông vô cùng đẹp trai phóng khoáng.
Khiến Vu Thần An nhớ lại lần đầu tiên cậu gặp Hoắc Cẩm Đường.

Trước đó, những ý tưởng ngu xuẩn của Vu Thần An cũng chẳng có dự định thành hiện thực, người Trung Quốc duy nhất mà cậu quen là bạn trên mạng của cậu, gọi là tiểu Lệ.

Cậu nói nỗi phiền muộn của mình cho tiểu Lệ, cậu nói cậu cảm thấy không có ai yêu mình, và tình yêu mà cậu vốn xứng đáng đã bị cướp đi rồi.

Tiểu Lệ nói, vậy cậu hãy trả thù đi!
Thế nên về sau bị tiểu Lệ lừa tiền, Vu Thần An cũng không có ý định truy cứu, có lẽ ngay từ đầu cậu đã có suy nghĩ tồi tệ như vậy rồi, và cuối cùng bản thân phải trả cái giá thật lớn.

Nhưng đúng là cậu đã thu thập một số thông tin về Hoắc Kiến Minh, bao gồm cả đứa con độc nhất của ông ấy-Hoắc Cẩm Đường, công tử bột, người không làm việc đàng hoàng lại còn thích đi bar.
Vu Thần An in tấm ảnh ra, trong hình, dưới ánh đèn lờ mờ là một người đàn ông mặt lạnh đang lắc chai rượu, quả thực rất quyến rũ.

Chẳng trách tốc độ lan truyền trên mạng rất nhanh, còn có người hỏi liệu người này có muốn đóng quảng cáo và trở thành người nổi tiếng không.
Nhưng nó lại khác xa với những gì ngoài thực tế, khi Vu Thần An lấy tấm ảnh ra và so chiếu với người thật, cậu đột nhiên nghĩ đến một câu chuyện cổ.
Pymalion trong thần thoại Hy Lạp đã phải lòng một bức tượng, cuối cùng bức tượng sống dậy và trở thành vợ của chàng ta.
Có lẽ suy nghĩ của cậu đã thực sự được lắng nghe, cậu muốn có người yêu cậu và cậu cũng muốn yêu người ta.


Đó là lí do Hoắc Cẩm Đường xuất hiện trong cuộc sống của cậu, ngay cả khi cậu muốn từ bỏ, Hoắc Cẩm Đường cũng sẽ mạnh mẽ giữ lấy cậu, nói với cậu, không được chạy trốn.
——
Vu Thần An lên lầu, nói với người đại diện: “Tôi muốn nghỉ phép.”
Người đại diện nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”
“Tôi còn chưa có kì nghỉ nào hết á.” Vu Thần An định trình bày, nhưng nói ra lại luôn có cảm giác như đang làm nũng, “Đi làm cũng có thể nghỉ theo lịch mà, đã lâu lắm rồi tôi không được nghỉ ngơi.”
Người đại diện luôn đối xử tốt với Vu Thần An, huống hồ Vu Thần An hấu hết thời gian đều rất nghe lời, đây cũng chẳng phải yêu cầu quá đáng, “Cũng không phải là không thể, còn một khoảng thời gian nữa trước khi Li Hạ Bộ bắt đầu khai máy, vậy mấy ngày này sẽ không sắp xếp cho cậu hoạt động thương mại gì nữa, nhưng mà ít nhất những thứ đã được lên lịch thì phải hoàn thành, không thành vấn đề chứ?”
“Được.” Vu Thần An đã rất thỏa mãn.
Người đại diện vẫn không nhịn được hỏi: “Cậu nghỉ phép làm gì thế?”
Vu Thần An muốn bịa ra lời nói dối nào đấy, nhưng cậu không giỏi trong chuyện này lắm, hơn nữa cậu đang rất mơ hồ, chính là kiểu muốn có người để chia sẻ tâm tình: “Tôi muốn nói chuyện yêu đương.”
Người đại diện kinh ngạc nhưng vẫn đoán trước được: “Với Hoắc tổng à? Vậy cậu có thể leo lên cao rồi.”
Vu Thần An lại không hiểu lắm.
“Có tiền cũng chẳng sao, nhưng nhà bọn họ kinh doanh đủ loại ngành nghề, còn…” Người đại diện nói xong, lại tiếp tục: “Thôi, nói với cậu cái này làm gì chứ, cậu vẫn nên nói chuyện yêu đương thuần khiết của cậu cho tốt đi.”
Nhưng Vu Thần An không nói lời nào, người đại diện không nhịn được mà nhéo mặt cậu: “Sao lại thế này, đáp ứng rồi mà cậu vẫn không vui hở?”
“Cảm giác như tất cả mọi người đều đối xử với tôi như thể tôi là trẻ con ấy.”, Vu Thần An nói, “Tôi thấy mình có chút ngu ngốc.”
“Cái này gọi là khí chất sạch sẽ.” Người đại diện nói, “Rất hiếm thấy! Hơn nữa…”
Cô không khỏi xoa xoa tóc Vu Thần An: “Người xinh xẻo thế này thì thông minh làm gì.”
Vậy ý nghĩa vẫn là ngu ngốc.

Vu Thần An nghĩ.
Nhưng Hoắc Cẩm Đường có vẻ thích cậu ngốc như vậy.
Dù có nghĩ thế nào đi nữa thì cũng chẳng có loại thuốc thông minh nào được bán trên thế giới, Vu Thần An ném chuyện này ra sau đầu, tận hưởng kì nghỉ hiếm hoi của mình.
Đi gặp Hoắc Kiến Minh.
Có vẻ Hoắc Kiến Minh hồi phục rất tốt, lúc Vu Thần An đẩy cửa đi vào thì ông ấy đang xem tivi, còn không ngừng bình luận, đến giờ quảng cáo liền bắt đầu nói chuyện với Hoắc Cẩm Đường: “Hôm qua bố hỏi lão Cảnh, bạn trai nhỏ kia của mày còn khá nổi tiếng đấy nhá, cháu gái của lão ấy cũng thích nó.”
“Đúng vậy.” Hoắc Cẩm Đường phát hiện Hoắc Kiến Minh không biết Vu Thần An đến, cố ý hỏi: “Thế bố thích không?”
Hoắc Kiến Minh bắt đầu ậm ừ: “Bố thấy bình thường, thẩm mỹ của mày không bằng bố.”
“Em ấy không đẹp?” Hoắc Cẩm Đường thực sự nghi ngờ, “Bố, gần đây mắt bố không thoải mái à, hay là trước khi xuất viện đi khoa mắt kiểm tra chút.”
Hoắc Kiến Minh lại quạu: “Nói cái gì đấy! Chỉ là bố mày không thích mắt hai mí, bây giờ gu thẩm mĩ đúng là quái quỷ, người nào cũng cắt thành mắt hai mí rõ to, rõ ràng mắt một mí cổ điển mới đẹp hơn!”
“Bố tôi không thích em, ông ấy thích mắt một mí.” Hoắc Cẩm Đường ngẩng đầu nói với Vu Thần An ở cửa, “Có phẫu thuật thẩm mĩ nào mà khâu lại mắt hai mí không?”
Lúc này Hoắc Kiến Minh mới biết Vu Thần An tới, vậy nên thấy lúng túng, ‘đổ vỏ’ lên người Hoắc Cẩm Đường, “Có đứa nào lại hãm hại bố như mày không? Thằng bất hiếu…”
“Chậc”, Hoắc Cẩm Đường nói, “Ngày nào cũng chỉnh đốn cục diện rối rắm cho bố, mở cuộc họp đều chưa từng ngừng lại, chắc con đều khiến cả Trung Quốc phải xúc động rồi.”
“Thì ra bố còn nên cảm ơn mày vì đã về thừa kế nhiều tiền như thế à?” Hoắc Kiến Minh không để ý lắm, “Người trẻ tuổi có chút mệt mỏi là đúng rồi, hơn nữa cái mệt như vậy sẽ làm chậm trễ việc mày trở thành một người đàn ông hở?”
Thế là ông ấy lại bắt đầu nói vài chuyện nhạt nhẽo, chẳng hạn như ‘bố mày chỉ có một thằng con trai, đương nhiên là phải trông cậy vào mày, chúng ta có quan hệ máu mủ chém không đứt’, mấy lời kiểu vậy.
“Huyết thống là chém không đứt.” Hoắc Cẩm Đường đột nhiên nói, “Và tình cảm cũng thế.

Về sau con đã suy nghĩ rất lâu, thật ra mẹ con đồng ý tái hôn với bố không phải là vì có nhiều người khuyên vậy, mà là bởi bà ấy còn yêu bố.”
Hai cha con bọn họ bình thường không hay nói mấy lời ‘tình cảm’ như vậy, hiển nhiên Hoắc Kiến Minh ngây ngẩn cả người, ngồi trước mặt Vu Thần An lại càng thấy da mặt mỏng, vội vội vàng vàng đi tới: “Được rồi mày biết là tốt rồi, mau cút về nghỉ ngơi đi.


Mày cũng đừng đến gặp ông già này nữa, chẳng phải nói phải làm việc mà không có thời gian ngủ sao, vậy tự về ngủ đi! Đừng có lấy bố làm cái cớ để hẹn hò trong phòng bệnh.”.

Truyện Bách Hợp
Nghe xong câu nói cuối cùng này, Vu Thần An cũng xấu hổ đứng lên, cậu nghĩ mục đích ban đầu của mình là đến nhìn xem Hoắc Kiến Minh thế nào rồi, nhưng dường như lại thật sự biến thành đến để gặp Hoắc Cẩm Đường thêm vài lần.
Đi theo Hoắc Cẩm Đường ra ngoài, Vu Thần An ngẩng đầu nhìn mặt hắn, lúc trước không để ý, nhưng bây giờ dưới hai mắt của Hoắc Cẩm Đường thật sự có hai màu xanh đen, đây là dấu hiệu của việc thức khuya quá mức.

Hoắc Cẩm Đường đã trở về kế thừa công ty rồi ư? Không thể chỉ phất tay một cái giao việc cho nhân viên quản lí chuyên nghiệp rồi bản thân chỉ việc hốt tiền thôi sao?
“Có phải anh rất mệt không?” Vu Thần An nói, “Vậy tôi đi đây, anh nghỉ ngơi cho tốt nha.”
Hoắc Cẩm Đường kéo cậu lại, thậm chí là mười ngón siết chặt.
Hoắc Cẩm Đường nói: “Mệt chứ, em không thể hữu tình theo tôi giúp đỡ à? Tôi còn phải tự lái xe đấy.”
Vu Thần An cảm thấy Hoắc Cẩm Đường nói không hợp lí lắm, rõ ràng là chính hắn không mời tài xế, bây giờ lại than lái xe rất mệt mỏi.

Nhưng mà nghĩ lại, quả thực không dễ dàng gì, Vu Thần An cũng chẳng biết nên đi đâu, đành theo chân Hoắc Cẩm Đường lên xe.
Hoắc Cẩm Đường vừa lái xe vừa nói: “Chừng nào em mới lấy được bằng lái đây, tôi có thể ngủ thêm một lát.”
Thật đúng là ỷ lại vào cậu.
Hôm nay Hoắc Cẩm Đường không uống rượu nên ‘bình thường’ hơn, không nhất quyết kéo Vu Thần An vào phòng mà tự mình đi ngủ.

Vu Thần An ngồi một mình giữa nhà, cực kì buồn chán, không cẩn thận bước vào căn phòng cũ kia.
Đúng thật là cái gì cũng chưa từng động vào, có thể là thuê người giúp việc đến dọn dẹp, nhưng khi Vu Thần An rời đi, bàn chải đánh răng cậu để lại vẫn còn nằm trong chiếc cốc đó.

Cái quái gì vậy trời?
Vu Thần An nghĩ, Hoắc Cẩm Đường thật sự không có kiến thức, bàn chải đánh răng để ba tháng thì không dùng tiếp được nữa rồi vì vi khuẩn sinh sôi, chưa kể đã hai năm, hắn giữ lại làm gì?!
Hoắc Cẩm Đường cũng không thông minh đến thế.
——–
Tác giả:
Bài hát trong xe có tên là của P!nk ft.

Eminem.
Editor: Bằng một cách nào đấy, Hoắc Cẩm Đường luôn tìm thấy cảm hứng ăn uống từ Vu Thần An, hết đầu thỏ cay lại đến sườn xào chua ngọt =)))
À mọi người có thể nghe thử bài hát kia nha, hay lắmmm.


Bình luận

Truyện đang đọc