SAU KHI CỰ LONG VỰC SÂU THỨC TỈNH


Vùng ngoài đặc khu Roth có vô số hòn đảo chi chít như sao trên trời.
Đường thủy phức tạp, ít người lui tới.
Đại bản doanh của lính đánh thuê được đặt trên một hòn đảo trong số đó.
Trong không khí nồng nặc mùi đậm đặc và phức tạp: mùi kim loại rét lạnh, mùi thuốc súng nóng rực, và trộn lẫn cả mùi máu tươi.
Tiếng chửi bới thô tục và tiếng cười náo nhiệt vang lên xung quanh lều trại.
Một tiểu đội lính đánh thuê thoạt nhìn vô cùng chật vật đang đi vào trong.
Trong nhóm họ có một số người bị thương, khuôn mặt trắng xanh, vẻ mặt âm trầm.

Mà ở cuối tiểu đội lại có một người mặc áo bào đen đi cùng thoạt nhìn có vẻ cực kì không hề ăn khớp với hoàn cảnh xung quanh.
Trong bóng tối, có vô số ánh mắt không có ý tốt rơi lên trên người vị khách không mời mà đến.
Thế nhưng người mặc áo bào đen lại như không hề cảm nhận được, người này vẫn yên lặng từ tốn đi vào trong.
Xuyên qua lều trại và hang động, cảnh tượng trước mắt bỗng trở nên sáng sủa rộng rãi.
Mái vòm trong hang động rất cao, hiện rõ dấu vết nhân tạo, thứ chịu trách nhiệm chiếu sáng không phải là ánh lửa mà là bảo thạch lấp lánh khảm trên vách tường, khiến nơi này thoạt nhìn càng giống như một cung điện chứ không phải một ngọn núi hoang trên hòn đảo không người.
Đám lính đánh thuê hành lễ với một người đàn ông có gương mặt xấu xí ở phía xa xa.
"Thủ lĩnh."
Gã lính đánh thuê được gọi là thủ lĩnh thoạt nhìn hết sức bình thường, vóc người tầm trung, tướng mạo phổ thông, dường như nếu ném gã vào trong một đám người thì gã sẽ lập tức chẳng khác gì người bình thường, thế nhưng không ai dám khinh thường gã.
Gã tự xưng là Từ Phong.
Trừ bản thân gã thì chẳng ai biết được tên thật của gã.
Gã có một đôi mắt hẹp dài và thích giết chóc, đáy mắt ánh lên sự lãnh khốc và xảo trá, ánh nhìn của gã sẽ khiến người khác không nhịn được mà cảm thấy lạnh lẽo sởn hết cả gai ốc.
Đám lính đánh thuê báo cáo toàn bộ quá trình nhiệm vụ thất bại cho gã.
"Vậy là tụi mày thất bại rồi? Không lấy được kiếm?" Từ Phong hơi nheo mắt, nói với giọng bình tĩnh.
Dưới cái nhìn chằm chằm của gã, dù đã trải qua vô số trận chém giết nhưng đám lính đánh thuê vẫn không nhịn được mà tê cả da đầu.
Bọn họ cố đè xuống xúc động muốn lùi về sau, thấp giọng đáp: "Vâng...!vâng ạ..."
"Nhiệm vụ còn lại thì sao?"
Đám lính đánh thuê liếc nhau, hiển nhiên cả đám có chút do dự, không biết nên báo cáo với thủ lĩnh như thế nào.
Đúng lúc này, người áo bào đen từ lúc nãy đến giờ vẫn không nói lời nào chậm rãi tiến lên một bước, giọng người nọ khàn khàn, mang theo một loại lạnh lẽo âm u kì dị: "Nhiệm vụ đã hoàn thành, ít nhất ở phía tôi là thế."
Từ Phong nhìn người áo bào đen, trên mặt là nụ cười không chạm tới đáy mắt:
"Thật à? Nếu ngài hài lòng thì tốt rồi."
"Để đáp lại, tôi sẽ nói cho ngài biết thân phận của Cự Long, nhưng..."
Người áo bào đen hơi dừng lại, chậm rãi nói: "Dưới tình huống không có vũ khí, dù có biết được tình báo này cũng sẽ vô dụng thôi."
Đáy mắt Từ Phong lướt qua một tia tối tăm.
Nhưng nụ cười trên mặt gã lại sâu hơn: "Tiên sinh, ngài nói đúng."

Thủ lĩnh lính đánh thuê bước tới:
"Không biết ngài có kiến giải nào không?"
Người áo bào đen đáp: "Nguyên nhân thanh kiếm kia có thể tổn thương tới rồng là vì chất liệu và ma lực phụ gia trên đó, thiếu một thứ cũng không được.

Pháp thuật phụ gia trên thanh kiếm vô cùng cổ xưa, đến nay đã thất truyền, có điều..."
Từ Phong tiến lên một bước: "Có điều?"
Người áo bào đen im lặng mỉm cười dưới bóng râm: "Chuyện này tôi có thể giải quyết."
Từ Phong nheo mắt lại, che khuất ánh sáng dưới đáy mắt.
Gã nhớ tới trận tập kích trong Học viện năng lực giả lần trước, tin tức hiệu trưởng gặp chuyện và cả...
Quyển sách thần bí trong truyền thuyết đã bị mất trộm.
"Tài liệu mới thật sự là một vấn đề khó.

Loại khoáng thạch đó đã mất tích từ thời viễn cổ rồi, hiện tại toàn bộ đã chìm trong vực sâu."
Từ Phong: "Vậy ý của tiên sinh là?"
"Chúng ta cần lần nữa mở một vết nứt vực sâu."
Người áo bào đen nói: "Nhưng vị trí của nó rất đặc thù, chỉ khi mở vết nứt tại vị trí cố định thì chúng ta mới có thể lấy được tài liệu."
"Nếu ngài đồng ý giúp đỡ thì không còn gì bằng."
Từ Phong mỉm cười, nói khẽ: "Nhưng, ngài muốn thù lao gì?"
"Hẳn ngài cũng đã nghe thấy chuyện xảy ra ở khu trung ương rồi nhỉ? Hiện giờ nhân số của chúng tôi đã càng ngày càng ít.

Ngài có nhân lực và vật tư, còn chúng tôi thì có tri thức liên quan." Người áo bào đen dừng một chút, nói tiếp:
"Hơn nữa, trong vết nứt vực sâu cũng có thứ khác chúng tôi cần.

Thế nên, đây là một cuộc giao dịch đôi bên cùng có lợi."
Người áo bào đen nói bằng giọng khàn khàn và tĩnh mịch:
"Sau khi giao dịch này chấm dứt, ngài sẽ lập tức biết được thân phận che giấu của Cự Long trong thế giới loài người."
Nụ cười trên mặt Từ Phong càng sâu hơn, gã đặt câu hỏi:
"Vậy nên khi nào chúng ta khởi hành?"
Người áo bào đen nở nụ cười, nói: "Hiện tại."
***
Từ trước đến nay lính đánh thuê không hề có cái gọi là phẩm đức hay lòng trung thành, nhưng nhóm người trước mặt lại không giống vậy.
Người được lựa chọn để tham dự hành động lần này không giống lính đánh thuê, mà ngược lại càng giống tử sĩ hơn, dù có làm gì cũng không nói một chữ.
Chỉ có một lính đánh thuê trẻ tuổi thoạt nhìn không đủ kiên định, dưới tình huống bị thành viên cục quản lí từng bước ép sát, lính đánh thuê này nhanh chóng nói tuốt tuồn tuột những gì mình biết.

Nhưng lính đánh thuê trẻ tuổi này không thuộc tầng lớp cao, vì vậy tin tức cung cấp đều rất mơ hồ và hữu hạn.
Điều duy nhất họ biết được là vị trí đại bản doanh của đoàn lính đánh thuê.
Sau khi biết được tin tức quan trọng này, con thuyền nhanh chóng thay đổi hướng đi, đầu thuyền phá tan sóng biển, xuôi theo hướng gió lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới quần đảo bên ngoài đặc khu Roth.
Lần này, dọc đường không bị ai đánh lén và cản trở cả.
Bọn họ nhanh chóng chạy đến nơi.
Nhờ bảo thạch che giấu hơi thở trên thuyền của lính đánh thuê, đội thuyền không bị bất kì ra da nào dò xét.
Đám lính đánh thuê không hề có chút phòng bị, bất ngờ bị kẻ địch tập kích đánh lén.
Đây là thắng lợi nghiêng hẳn về một bên.
"...Thu được hai mươi chiếc thuyền, phá hủy bốn chiếc, tù binh lính đánh thuê bốn mươi ba người —"
Ôn Dao báo cáo.
Mục Hành nhíu mày:
"Ít người vậy à?"
Ôn Dao gật đầu, nói: "Đúng vậy, dường như trước khi chúng ta đến thì chủ lực của đoàn lính đánh thuê đã rời khỏi đại bản doanh rồi.

Chỉ còn một phần nhỏ người ở lại phòng thủ, thế nên lần này chúng ta mới có thể nhân lúc vắng người tấn công."
"Thẩm vấn tù binh, xem có thể hỏi được vị trí tài bảo của Cự Long không."
Gì cơ?
Tài bảo?
Thời An bắt được từ mấu chốt, cậu giương mắt nhìn qua phía Mục Hành.
Mục Hành thấy được phản ứng của cậu.
Vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh như trước.
Người đàn ông đứng dậy, anh đi đến bên người thiếu niên, giọng nói trầm thấp dịu dàng: "Em lên thuyền chờ anh, bọn anh sẽ trở lại nhanh thôi."
Thời An chớp mắt vài cái: "Tôi có thể đi cùng không?"
Mục Hành giơ tay lên, đầu ngón tay xoa nhẹ gương mặt trắng nõn mềm mại của thiếu niên, giọng càng dịu dàng hơn:
"Em muốn đi cùng anh?"
Thời An gật đầu.
"Thật à?"
Thời An lại gật đầu thêm lần nữa.
Dưới hàng mi trắng bạc, đôi mắt xanh thẳm của Mục Hành sâu xa khó lường.
Bụng ngón tay anh lưu luyến trên mặt thiếu niên, không chút dấu vết hơi dừng lại cạnh khóe môi mềm mại của cậu, giọng trầm thấp khàn khàn, anh nói chầm chậm:
"Em biết phải làm gì để anh đồng ý với em mà."

Trước lạ sau quen.
Lần này Thời An không hề suy nghĩ gì nhiều, cậu trực tiếp nhón chân lên sáp tới, cực kì tự nhiên hôn một cái lên môi anh.
Mục Hành nở một nụ cười vừa nhẹ vừa nhanh.
Anh chậm rãi đè lại cái gáy mảnh khảnh của thiếu niên, mút lấy cánh môi lành lạnh mềm mại, trước khi Thời An không thở nổi mới thả cậu ra.
Mục Hành dùng bụng ngón tay lau vết nước dưới môi Thời An, dịu dàng nói:
"Được rồi, đi theo anh."
"..."
Ôn Dao đứng bên cạnh chưa kịp rời đi, vẻ mặt cô nàng cứng đờ, đầu óc trống rỗng.
Tuy cô thật sự vô cùng sùng bái và tôn kính Mục Hành, cô cũng đã sớm biết giữa trưởng quan và Thời An có chút gì đó.

Nhưng biết và tận mắt nhìn thấy là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Thường thì khi chứng kiến thần tượng rơi xuống phàm trần, hơn nữa cảm xúc cá nhân của trưởng quan lại bị ảnh hưởng quá sâu, thân là cấp dưới, cô phải cảm thấy có chút bài xích với thiếu niên.
Thế nhưng, dù có ra sao thì Ôn Dao vẫn không thể cảm nhận được loại cảm xúc đó.
Bởi vì...
Kì thật trưởng quan thoạt nhìn càng giống thủ phạm dụ dỗ người ta hơn.
Ôn Dao bị suy nghĩ của mình dọa sợ.
Cô cúi đầu, giả bộ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm mũi chân của mình, dốc hết sức lực muốn giả vờ mình không tồn tại trong căn phòng này.
Rất hiển nhiên, Mục Hành không hề có suy nghĩ muốn tránh hiềm nghi.
Anh kéo Thời An, quay đầu nhìn Ôn Dao, bình tĩnh dặn dò: "Chuẩn bị lên bờ."
***
Dọc đường đi, Thời An đánh giá đại bản doanh của đoàn lính đánh thuê.
Mấy lều trại kia đã bị phá hủy hoàn toàn trong trận chiến vừa rồi, chúng lặng yên xiêu vẹo ngã rạp trên mặt đất, ngọn lửa nho nhỏ cách đó không xa hiện tại đang chậm rãi im lặng bốc cháy.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh và mùi khói súng.
Trên mặt đất còn vương vãi vết máu chưa khô, nơi đây có vẻ vừa trải qua một cuộc chém giết và đọ sức vô cùng tàn khốc.
Tất cả lính đánh thuê ở trong đại bản doanh đều đã bị khống chế, bọn gã đang bị áp giải lên thuyền.
Thời An thu lại tầm mắt, cậu vội vàng bước nhanh hơn, đuổi kịp Mục Hành đang đi phía trước.
Họ xuyên qua đường hầm tĩnh mịch và tối tăm đi vào trong hang động.
Mái vòm cao lớn, vách tường khảm đầy bảo thạch nhiều màu lấp lánh, cửa sổ không quá lớn trên nóc sơn động được mở ra, ánh mặt trời trong suốt rọi xuống rơi lên trên bảo thạch, khiến cả hang động to lớn sáng như ban ngày, không hề có chút cảm giác khép kín.
Thời An: "!!!"
Cậu vô thức dừng bước, tiến đến gần.
Ánh mắt Thời An trượt từ góc này đến góc khác trên vách đá, cậu tỉ mỉ ngắm nhìn và thưởng thức mỗi một viên bảo thạch trên vách tường, rất nhanh, cậu đã thấy được không ít bảo thạch quen thuộc.
Những viên đó là hồng bảo thạch vương quốc loài người tiến cống cho cậu.
Còn mấy viên kim cương bên này đã từng bị chôn vùi trong chiếc thuyền bị đắm dưới biển sâu hơn trăm năm, cậu trăm cay nghìn đắng, tiêu tốn rất nhiều thời gian mới vớt lên được đó.
Còn mấy viên bảo thạch khảm trên mái vòm là thứ cậu giành được khi vương quốc nhân ngư mới vừa thành lập.
Tóm lại...
Tất cả đều là của cậu!!!
Thời An giận đến mức đầu bốc khói.
Đám nhân loại đáng chết này!!! Không chỉ cướp tài bảo của cậu mà còn dám tùy tiện lạm dụng, lãng phí, không hề quý trọng.


Giờ lại còn tệ hơn, đám người đó vậy mà dám dùng bảo thạch khảm vào vách tường để làm vật trang trí???
Đáy mắt đen nhánh của thiếu niên lướt qua ánh lửa đỏ vàng, như ngọn lửa cháy lan trên đồng cỏ, hừng hực bắt đầu rực cháy.
Đúng lúc này, cậu nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ sau lưng.
Hiện tại Mục Hành đã kết thúc cuộc nói chuyện với thành viên cục quản lí chịu trách nhiệm điều tra, anh đang đi về phía Thời An.
Không được không được.
Bây giờ không thể tức giận, không thể tức giận.
Thời An hít sau một hơi, cậu chớp mắt vài cái, cưỡng ép đè nén lửa giận trong lòng mình.
Mục Hành dừng lại bên cạnh Thời An, anh ngước mắt nhìn bảo thạch trên vách tường.
Anh hỏi: "Em thích à?"
Thời An khẩu thị tâm phi nói: "...Cũng bình thường thôi."
Hừ!
Rõ ràng mấy thứ này đều là của cậu mà! Của cậu!
Mục Hành gật đầu, nói: "Đi thôi, đi xem kết quả thẩm vấn của nhóm Ôn Dao thế nào rồi."
Nói xong, anh quay người đi ra ngoài.
Thời An lưu luyến không rời bước hai bước đi theo Mục Hành, nhưng ánh mắt lại vẫn giằng co trên vách tường khảm bảo thạch, cậu như đã bị hút hồn, dù thế nào cũng không chịu bước tiếp.
Lẽ nào...
Lẽ nào mấy nhân loại này chuẩn bị để bảo bối của cậu ở lại nơi này hả!
Mục Hành đi về phía trước mấy bước, thấy Thời An không đi theo, anh dừng bước quay đầu lại nhìn cậu:
"Em sao vậy?"
Thời An xoắn xuýt, cậu do dự nói:
"À, ừm...!mục đích các anh tìm tài bảo là vì để thiết lập cạm bẫy dụ bắt Cự Long đúng không?"
Mục Hành hơi nheo mắt lại, hàng mi trắng bạc che khuất cảm xúc dưới đáy mắt:
"Ừm."
"Nếu vậy thì mấy bảo thạch trên tường này hẳn là đã đủ nhỉ?"
Thời An chỉ chỉ bảo thạch sáng lấp lánh khảm trên tường, nói: "Tóm lại, Cự Long hẳn sẽ thích những bảo thạch này á.

Nếu các anh muốn hấp dẫn Cự Long thì chi bằng chúng ta mang hết mấy bảo thạch này đi theo đi? Nói không chừng tác dụng sẽ mạnh hơn chút đó?"
Mục Hành bình thản nói: "Là vậy à."
Thời An dùng sức gật đầu: "Đúng vậy!"
Mục Hành bình tĩnh nhìn thiếu niên, trong đôi mắt xanh thẳm dần trở nên thâm sâu.
Thời An bị anh nhìn đến mức có chút không được tự nhiên.
Sau vài giây, anh dời tầm nhìn, vẫy tay với vài thành viên cục quản lí ở phía sau, giọng nói trầm thấp rét lạnh, mang theo cảm xúc không thể nhìn thấu:
"Đào bảo thạch trên tường xuống, mang đi."
Hết chương 100.
Tác giả có lời muốn nói: Mục Hành ghen rồi, ghen rồi, ghen rồi ~.


Bình luận

Truyện đang đọc