SAU KHI CỰ LONG VỰC SÂU THỨC TỈNH


Thời An: "..."
Khi ở hình thái nhân loại?
Cậu có chút do dự lắc lư đuôi của mình, ngẩng đầu nhìn bức ảnh trên mặt bàn.
Viên ngọc bích to lớn sáng lấp lánh kia lẳng lặng nằm trong tấm ảnh, như đang im lặng phát ra tín hiệu mê hoặc với cậu.
Thời An xoắn xuýt nói:
"Chỉ một lát thôi?"
Mục Hành: "Chỉ một lát."
"Vậy, vậy được." Thời An suy nghĩ một lát rồi nhỏ giọng đồng ý.
"Hứa rồi nhé?"
Bé rồng gật đầu: "Ừm!"
Dù sao cũng là lần sau mà.
Nói không chừng là rất lâu sau này đúng không!
Mục Hành nở một nụ cười ngắn ngủi, anh chậm rãi kẹp tấm ảnh vào trong cặp tài liệu, nói: "Được rồi, chuẩn bị lên đường thôi."
Thời An: "?"
Cậu ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Mục Hành: "Đi đâu?"
Mục Hành đưa tay sờ lưng bé rồng, nói:
"Hoàn thành lời hứa của chúng ta."
***
Chu gia hoàn toàn không ngờ được rằng, nhiệm vụ bọn họ treo thưởng thế mà lại thật sự có người nhận.
Gia tộc họ không quá lớn, nằm ở biên giới khu trung ương, gần dãy núi Hắc Ám.

Nơi đây vốn là vùng đất thưa thớt người ở, tài nguyên cằn cỗi, ma vật qua lại thường xuyên.

Tình huống gần đây càng tệ hơn, gần như tất cả năng lực giả trong gia tộc đều bị thương hoặc mất tích, không rõ sống chết.
Chu gia không thể không tiến hành giãy giụa trong tuyệt vọng.
Họ ban bố nhiệm vụ treo thưởng, hi vọng sẽ có người nhận nhiệm vụ.
Tuy nơi treo thưởng nằm dưới danh nghĩa của cục quản lí, nhưng xác thực đã thông báo cho toàn bộ năng lực giả trên đại lục.

Dù là năng lực giả chính thức hay không chính thức, chỉ cần chứng thực được tư cách của mình thì đều có thể nhận nhiệm vụ và lấy thù lao.
Thế nhưng, hi vọng thật sự quá xa vời.
Dù sao, sự kiện tập kích gần đây xảy ra quả thực rất nhiều, nơi treo giải thưởng đã bị nhiệm vụ cầu viện của tất cả các gia tộc lấp đầy.
Nhưng hôm nay, họ nhận được tin.
Nhiệm vụ họ ban bố đã được tiếp nhận.
Phải biết rằng, dãy núi Hắc Ám là vùng nguy hiểm nhất ở khu trung ương.

Tất cả nhiệm vụ có liên quan đến dãy núi Hắc Ám đều từ cấp A trở lên, càng đừng nhắc đến đoạn thời gian căng thẳng hiện tại...
Vậy mà thật sự có người dám nhận sao?
Gia chủ Chu gia bất an mở màn hình treo thưởng ra.
Ngay sau đó, ông hít sâu một hơi, chậm rãi trừng lớn hai mắt, gần như không dám tin vào hai mắt của mình.
Cấp bậc của người tiếp nhận nhiệm vụ là 3S đỉnh cấp, chỉ tiếp nhận nhiệm vụ cấp S trở lên, số lượng nhiệm vụ cấp S đã nhận không nhiều lắm nhưng tính nguy hiểm cực cao, xác xuất hoàn thành nhiệm vụ lại đạt đến 100%.

Mà tại thời điểm nhìn thấy tên người nọ, Chu Thanh gần như bất tỉnh.
Ông trời ơi...
Mục Hành???!!!
Ông đang nằm mơ đấy à?
Một giây sau, ông nhận được một tin nhắn ngắn do người nhận nhiệm vụ gửi tới, nội dung rất ít, chỉ có ngày, thời gian và tọa độ.
Có lẽ là điểm gặp mặt.
Chu Thành vẻ mặt hoảng hốt đặt máy truyền tin xuống, xoay người, bàn chân phù phiếm đi ra khỏi cửa.
Vợ Chu Thành vẻ mặt lo lắng lao đến: "Thế nào rồi, thật sự có người nhận sao? Đáng tin không?"
Một chuỗi câu hỏi bắn tới như súng liên thanh.
Chu Thành mất vài giây mới phản ứng lại, lúc này mới đờ đẫn nghiêng đầu sang, đè tay lên vai vợ mình: "Ừm...!Trước tiên cứ chuẩn bị tốt vật treo thưởng đi."
Người vợ: "...Hả?"
Chu Thành: "Yên tâm, đáng tin cậy, tuyệt đối đáng tin cậy."
Tối hôm đó.
Người Chu gia võ trang đầy đủ, bày thế trận chờ quân địch xuất hiện tại tọa độ gặp mặt.
Thường thì người nhận nhiệm vụ đều sẽ tự tìm hiểu trước về tình huống của gia tộc ban bố nhiệm vụ treo thưởng.

Nhưng rất hiển nhiên, Mục Hành không định làm thế.
Tọa độ anh gửi là ngay tại bên ngoài dãy núi Hắc Ám.
Thời gian là tám giờ.
Vào đúng thời điểm xen kẽ giữa xế chiều và chạng vạng, đợi đến khi bóng tối giáng xuống, ma vật trong sơn mạch Hắc Ám sẽ tiến vào khoảng thời gian hoạt động, cả khu vực này cũng sẽ chính thức tiến vào giai đoạn nguy hiểm nhất.
Dù là vào lúc hòa bình nhất thì cũng không người nào dám đề nghị tiến tới gần rừng rậm Hắc Ám vào lúc này, lại càng đừng nói đến hiện tại.
Phía bên kia sắp xếp cực kì đơn giản, thô bạo, trắng trợn, hiệu suất cực cao.
Chỉ thiếu điều chưa gửi năm chữ Đừng lãng phí thời gian qua mà thôi.
Thế nhưng, Chu gia không hề oán hận về sự sắp xếp này.
Còn oán hận làm gì chứ! Người nhận là Mục trưởng quan trong truyền thuyết đó!
Tám giờ kém năm.
Chân trời nơi sáng tối giao nhau, một chiếc xe đang chạy về phía này.
Đúng tám giờ, xe dừng lại trước mặt nhóm người.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông tóc bạc dáng người cao lớn đi xuống xe.
Anh mặc áo bành tô dài màu đen, trên tay đeo găng tay chiến thuật, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt xanh lam trầm tĩnh nhìn họ: "Chu Thành?"
Chu Thành bước chân phù phiếm tiến tới:
"Là, là tôi."
Gương mặt trước mắt bọn họ không thể quen thuộc hơn.
Dẫu sao, là người mạnh nhất nhân loại, dù anh có điệu thấp đến mấy cũng không thể hoàn toàn tránh thoát khỏi máy ảnh.

Huống chi Mục Hành còn là người đại diện của cục quản lí, đã nhiều lần xuất hiện trên tiêu đề của tin tức.
Đến hiện tại, Chu Thành vẫn không dám tin, ông lắp bắp nói:
"Tôi...!Tôi còn tưởng rằng cục quản lí sẽ không quan tâm đến loại việc này?"
Dù cục quản lí là tổ chức chính thức, nhưng cục quản lí và tổ chức chính trị do các đại gia tộc khống chế là hai hệ thống khác nhau.


Phần lớn cục quản lí chỉ xử lí các sự kiện tập kích quy mô lớn và khẩn cấp.

Trừ những việc liên quan đến an toàn của cộng đồng, cục quản lí rất ít khi vượt quyền hỗ trợ xử lí những trận tập kích quy mô nhỏ xảy ra bên trong khu vực quản lí của các gia tộc.
Dù sao, khu vực bên trong của các gia tộc đều có tiểu đội năng lực giả tư nhân, quyền quản lí cũng cao hơn.
Ngay từ đầu Chu gia cũng muốn xin cục quản lí giúp đỡ, nhưng lần đầu tiên họ đến nơi thì cục quản lí gần như không thể dành thời gian cho việc khác, nhân thủ khan hiếm.

Lần thứ hai Chu gia đến thì họ lại không có đủ chứng cứ để xếp những trận tập kích này vào phạm vi liên quan đến an toàn cộng đồng.

Thế nên, bên phía cục quản lí vẫn không đưa ra câu trả lời thuyết phục.
Mục Hành chỉnh lại mép găng tay:
"Quả thực không quan tâm."
Anh nâng hàng mi dày rậm màu trắng bạc, đôi mắt xanh thẳm thâm trầm hờ hững: "Là cá nhân tôi tự tiếp nhận."
"Đã mang thù lao tới chưa?"
"Có, có ạ." Chu Thành ngẩn người, vội vàng gật đầu.
Ông tiếp nhận cái hộp từ trong tay người vợ đứng sau lưng mình, vội vàng dùng hai tay đưa tới.
Mục Hành không nhận lấy:
"Tôi sẽ lấy sau khi hoàn thành nhiệm vụ."
Nhất thời, Chu Thành vẫn chưa kịp phản ứng: "Khoảng bao lâu vậy...?"
Mục Hành rũ mắt, liếc nhìn đồng hồ:
"Nửa giờ."
Chu Thành: "..."
Ông ngớ người nhìn Mục Hành.
Chỉ thấy người đàn ông tóc bạc trước mặt xoay người, một thân một mình đi vào trong dãy núi Hắc Ám, sống lưng thẳng tắp, bước chân ưu nhã.
Ngắn ngủi vài giây, bóng lưng Mục Hành đã biến mất trong bóng đêm.
Không khí rơi vào sự tĩnh lặng.
Hồi lâu sau, một thành viên Chu gia vừa rồi vẫn luôn im lặng thấp giọng lén lút nói với đồng bạn bên cạnh:
"Này này, vừa rồi cậu có chú ý tới không?"
"Cái gì?"
"Túi bên phải của Mục trưởng quan hình như có chứa vật gì đó đấy, căng phồng, hơn nữa hình như còn sống..."
"??? Hả?"
"Thật đó, hình như tôi còn nghe thấy tiếng lẩm bẩm nữa."
***
Dãy núi Hắc Ám không thẹn với cái tên của nó.
Vừa đi vào trong, hoàng hôn mờ tối bên ngoài lập tức hoàn toàn bị che khuất hầu như không còn gì, giống như trong nháy mắt đã bước vào bóng tối vĩnh viễn.
Mục Hành lững thững đi thẳng về phía trước.
Mỗi một bước, cảnh tượng bên người liền biến hóa trong nháy mắt, giống như cảnh vật sau khi bị áp súc chạy vụt qua hai bên.
Trong lòng bàn tay anh hiện ra thanh trường kiếm ngưng tụ từ ma lực.
Khí tràng quanh thân người đàn ông lập tức thay đổi.
Sắc bén, nghiêm túc, cuốn theo mùi máu tanh nồng đậm, phảng phất như một thanh thần binh lợi khí nhuốm đầy máu trực tiếp cắm thẳng vào trong rừng rậm tối tăm trước mặt.

Như một giọt nước lạnh rơi vào chảo dầu nóng hổi.
Bóng tối bị uy hiếp không chút che giấu này khơi dậy sự hung ác, ma lực chấn động mãnh liệt rung động lắc lư trong tầm mắt, tiếng ma vật gầm nhẹ truyền đến từ bốn phương tám hướng.
Trước khi tới đây, Mục Hành đã tìm hiểu về nhiệm vụ mình tiếp nhận.
Dãy núi Hắc Ám là một trong các khu vực nguy hiểm nhất gần khu trung ương.

Trạm giám sát được sở nghiên cứu thiết lập ở nơi này cũng bắt được tín hiệu khác thường mãnh liệt, thế nhưng số liệu vẫn chưa được phân tích xong.
Ma vật bạo động, hay ma vật không biết tên nào đó xuất hiện, không ai biết được đáp án chính xác.
Bọn họ chỉ biết rằng, sau khi bóng tối giáng xuống dãy núi Hắc Ám, nó sẽ bắt đầu không hề phân biệt mà cắn nuốt tất cả người sống có ý đồ tiến vào bên trong.
Mũi kiếm sáng như bạc, trắng như tuyết, dễ dàng xẻ tan bóng đêm.
Xương cốt và da thịt của ma vật gần như không thể chịu nổi một đòn dưới sức mạnh cường đại mang tính tuyệt đối này.
Máu tươi đỏ thẫm văng khắp nơi, bôi đầy mặt đất.
Đại đa số ma vật gần như không kịp gào lên tiếng nào đã bị sức mạnh đáng sợ kia xé nát thành hai nửa, trong chớp mắt đã đi đời nhà ma.
Đúng lúc này, một con Lôi Hống thú* chộp đúng thời cơ, đánh úp tới từ trong góc chết cách nhân loại không xa.
(*Lôi Hống thú: Lôi-sét.

Hống-gầm/gào thét/rống.)
Trong đôi mắt đỏ tươi lóe ra ánh sáng khát máu điên cuồng đáng sợ, nó gầm lên một tiếng đầy thị uy:
"Grào —"
Thế nhưng, tiếng gầm của nó vừa vang lên thì chợt thấy cổ mát lạnh.
Người đàn ông tóc bạc mắt xanh nheo mắt lại, trường kiếm đâm sâu vào trong cổ họng của nó, mũi kiếm dễ dàng cắt đứt dây thanh quản của con Lôi Hống thú, khiến nó không thể phát ra tiếng gào thét.
Anh nâng một ngón tay thon dài đặt trước môi:
"Xuỵt."
Một giây sau, mũi kiếm chợt phát lực.
Trong nháy mắt, con Lôi Hống thú đã đầu thân hai nơi.
Một luồng máu nóng phun tung tóe, thân thể bị cắt thành hai khúc ngã nặng nề lên mặt đất, phát ra tiếng "rầm rầm" nặng trĩu.
Mục Hành thu hồi tầm mắt, anh duỗi một tay, cẩn thận thò vào trong túi bên phải.
Rất nhanh sau đó, đầu ngón tay anh chạm vào vảy rồng cứng rắng lạnh băng.
Bé rồng lớn cỡ bàn tay cuộn người lại thành một quả bóng, cậu im lặng nằm sâu trong túi của anh ngủ say, lưng phập phồng theo từng nhịp, dường như hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng bởi trận giết chóc vừa rồi.
Thậm chí bé rồng còn phát ra tiếng khò khè nho nhỏ hạnh phúc.
Mục Hành không dấu vết thở phào nhẹ nhõm.
May quá, không đánh thức em ấy.
Anh đứng tại chỗ, nhìn xung quanh một vòng.
Trong một vùng tăm tối, bên chân anh ngổn ngang phần tay chân bị cụt còn sót lại của ma vật.
Tuy những ma vật này đều là sinh vật vốn có ở dãy núi Hắc Ám, nhưng cũng có không ít con không sinh sống vào khoảng thời gian này, hoặc không tới đây vào mùa này.

Nhưng lại vì nguyên nhân không biết tên nào đó, chúng đều tụ tập lại ở nơi đây.
Ngoài ra, điều quan trọng hơn là, quỹ tích hành động của mấy con ma vật này không đúng.
Chúng nó phát động công kích với nhân loại, phần lớn là vì săn bắn, hoặc vì nhân loại xâm lấn khu vực hoạt động của chúng.
Tuy nhiên, đám ma vật này đã có được trí lực ở một trình độ nhất định.

Một khi chúng nó phát hiện đối phương có thực lực mạnh hơn, chúng sẽ có xu hướng tránh mạnh tìm yếu, rời xa cuộc chiến.
Nhưng chuyện đang xảy ra hiện tại lại hoàn toàn trái ngược.
Mấy con ma vật này tụ họp lại một nơi, không hề kiêng dè phát động công kích với nhân loại, không biết mệt mỏi, không chết không ngừng.
Mục Hành hơi nhíu mày.
Đúng lúc này, anh đột nhiên cảm nhận được ma lực chấn động khác thường truyền đến từ một nơi cách đó không xa.
Không giống với những ma vật vừa tập kích anh.
Hơi thở này càng thêm hắc ám, lạ lẫm, và rét lạnh.

Loài vực sâu?
Nhưng một giây sau đó, Mục Hành lập tức loại bỏ suy đoán này của mình.
Không giống.
Anh cầm kiếm đi về phía chấn động truyền đến.
Càng đi về phía trước, bóng tối lại càng tối hơn.
Xuyên qua bụi cỏ đen kịt mọc thành cụm, cách đó không xa là một hồ nước sâu rộng lạnh băng.

Trong không khí như đang tản ra màn sương tím nhợt nhạt nào đó, thoạt nhìn vô cùng tà ác và quỷ dị.
Bên mép hồ, một con ma vật toàn thân đen kịt đang ngồi xổm.
Nó là một con nhện cực lớn, phần bụng phồng lên, trải đầy hoa văn xấu xí quái dị, trên sáu chân dài mọc đầy lông dày rậm cứng rắn, tám con mắt rét lạnh đáng sợ.

Hiện tại, nó đang nhìn Mục Hành.
Mục Hành nhận ra con ma vật này.
Nó không phải là loài vực sâu, mà là ma vật sinh trưởng trong dãy núi Hắc Ám.

Tuy nhiên, nó lại lớn hơn đồng loại bình thường gấp mấy lần, trên người còn quấn quanh màn sương tím quỷ dị.
Ma vật chậm rãi mở giác hút của nó ra.
Từng vòng răng nanh sắc bén như lưỡi cưa lộ ra, giống như khoang miệng dày đặc của cá mập.
Nó đói khát lại tham lam nhìn nhân loại cách đó không xa, sáu chân bứt rứt giậm lên mặt đất.
Mục Hành thờ ơ nheo mắt nhìn.
— Nên bắt sống hay đợi lát nữa thu thập một ít hàng mẫu về nhỉ?
Trên thân kiếm bóng loáng trong tay anh phản xạ ánh sáng lạnh lẽo.
Ánh sáng kia hiện lên trước mặt ma vật.
Nó bị chọc giận, lao thẳng về phía Mục Hành, sáu chân nện mạnh lên mặt đất, phát ra cơn chấn động dữ dội.
Đúng lúc này, túi bên phải của người đàn ông đột nhiên giật giật.
Con nhện bỗng dừng bước.
Mấy con mắt dày đặc trên đầu nó đồng loạt nhìn xuống, chầm chậm nhìn túi của Mục Hành.
Mục Hành khẽ giật mình.
Túi bên phải của anh lại giật giật thêm lần nữa.
Một giây sau, một rồng bạc nhỏ thò đầu ra từ trong túi áo lười biếng ngáp một cái, dùng móng vuốt giẫm giẫm đáy túi của Mục Hành, vận động giãn cơ đơn giản.
"Đói quá."
Bé rồng chớp đôi đồng tử dựng thẳng màu đỏ vàng sáng lấp lánh, chờ mong nhìn chủ nhân cái túi:
"Khi nào chúng ta ăn cơm tối?"
Con nhện bỗng thu hồi giác hút, trong cổ họng phát ra một tiếng kêu đầy áp lực và cổ quái.
Giống như thị uy, lại như đang kêu gào thảm thiết.
Nó chậm rãi, do dự lùi về sau một bước, thân thể to lớn khiến mặt đất chấn động dữ dội, cành lá xung quanh phát ra tiếng xào xạc.
Dường như lúc này Thời An mới chú ý tới mình đang ở nơi nào.
Cậu chớp mắt vài cái quay đầu nhìn xung quanh.
Bóng tối, phần tay chân cụt còn sót lại, và cả con nhện lớn xấu xí cách đó không xa.
Bé rồng chậm rãi nheo mắt lại:
"Này, mi muốn làm gì với nhân loại của ta hả?"
Lúc này, Mục Hành thấy rõ trong mắt con nhện kia hiện lên sự hoảng sợ vô cùng rõ rệt.
Một giây sau, nó "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, sau đó nằm rạp xuống lạnh run nói:
"Aaaaaaaaaaaaaaaa tha mạng!!!"
Hết chương 113..


Bình luận

Truyện đang đọc