SAU KHI NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA TIỂU CÔNG CHÚA, BẠO QUÂN LUỐNG CUỐNG RỒI

 

Sau khi hỏi xong, Hứa Hân Xu cũng đi rồi, trong điện chỉ còn lại Thục phi và Dương phu nhân.

 

Bối Tịnh Sơ biết trong bụng Thục phi còn đang mang thai, chỉ cần đứa trẻ này còn tồn tại, hoàng đế chắc chắn sẽ không xử phạt nàng ta.

 

Nhưng nếu phụ thân dám tha cho Dương phu nhân, Bối Tịnh Sơ cảm thấy sau khi lớn lên mình chắc chắn sẽ đi rút ống thở của hắn!

 

Không đúng, cổ đại không có ống thở.

 

Vậy thì hạ thuốc diệt chuột cũng được!

 

Hừ hừ.

 

Thục phi hai mắt đẫm lệ cầu tình: “Bệ hạ, mẫu thân thiếp cũng là sốt ruột muốn bảo vệ ngoại tôn, sau này chắc chắn sẽ không tái phạm nữa!”

 

“Nếu bà ấy bị phạt, thiếp sẽ đau lòng, cũng sẽ làm tổn thương đến đứa nhỏ.”

 

“Cầu bệ hạ khai ân, tha cho mẫu thân một lần.”

 

Hoàng đế hơi do dự, có lẽ có thể chờ sau khi Thục phi sinh xong lại xử trí.

 

Nhưng ý nghĩ này chỉ là chợt lóe qua, hắn không thể coi nhẹ tiếng lòng của nhóc con được

 

[A a a Đáng ghét! Mặt mũi thật là lớn, ngươi cho rằng đang mang trong bụng kim bài miễn tử sao? ]

 

[Kim bài miễn tử còn hạn chế số lần sử dụng kìa, cái thai này là vô hạn à?]

[Tha cho thai phụ thì cũng thôi đi, còn muốn tha cho cả mẫu thân ngươi, vậy ta là vai hề sao? Ta bị trúng độc vô cớ rồi sao?]

 

Quả thực, cho dù ném chuột sợ vỡ bình, hiện tại không thể làm gì Thục phi, nhưng ngay cả tên đầu sỏ gây tội còn lại cũng bỏ qua sao?

 

“Thục phi, ngươi hồi cung đi thôi.”

 

“Vậy… Bệ hạ phải đồng ý với thiếp, sẽ không trừng phạt mẫu thân thiếp.”



 

Chính là vì từ sau khi nàng ta có thai, bệ hạ đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, Thục phi mới quên mất hắn trước kia là người hung tàn như thế nào.

 

Hiện tại bỗng nhiên nhớ tới, nàng không dám nghĩ đến mẫu thân sẽ gặp phải chuyện gì.

 

[Học được rồi học được rồi, cái này gọi là được một tấc lại muốn tiến một thước sao? Pháp luật ở chỗ của ngươi  dùng để trang trí à?]

 

Hoàng đế nghiêm giọng: “Người đâu, đưa Thục phi về cung, chưa tới  ngày sinh thì không được phép ra khỏi tẩm cung!”

 

Nàng ta làm nhiều việc ác như vậy, trực tiếp cấm túc, căn bản không để mặc cho nàng ta càn quấy.

 

Thục phi đương nhiên không chịu, nhưng là cung nhân đã trực tiếp tiến lên trói người, tránh đi phần bụng mà kéo nàng ta trở về.

 

Dương phu nhân ở một bên không ngừng quát mắng: “Đám tiện tì các ngươi đang làm cái gì? Cẩn thận một chút! Đừng làm hoàng tự trong bụng Thục phi bị thương!”

 

Tình cảnh cực kỳ hỗn loạn, Thục phi giãy dụa kịch liệt, cho dù cung nhân có muốn cưỡng chế trói lại cũng cần có thời gian.

 

“Dừng tay!” Một tiếng quát lớn vang lên, một bà lão ăn mặc quần áo đẹp đẽ quý giá từ ngoài cửa đi vào.

 

Bối Tịnh Sơ biết người cha tiện nghi của nàng sắp tức giận rồi.

 

Trong nguyên tác, cái người bạo quân này có một loại ham muốn khống chế đến biến thái đối với quyền lực.

 

Cụ thể là biểu hiện ở, cho dù Thái Hậu có là mẫu thân ruột của mình thì cũng không thể tùy tiện vào Ngự Thư Phòng.

 

Cho nên hoàng đế không có hành lễ với Thái Hậu, ngược lại có chút không vui hỏi: “Chẳng phải Thái Hậu đang thanh tu ở Phật đường sao?”

 

“Tại sao lại đột nhiên hồi cung, còn không thông báo lấy một tiếng đã lập tức tiến vào?”

 

Thái Hậu biết quy tắc của hoàng đế.

 

Nhưng sự cấp tòng quyền*, bà tức giận đi tới: “Ai gia vì cái gì ngày ngày tụng kinh cầu phúc? Còn không phải là vì cầu cho hoàng đế thịnh vượng đường con nối dõi sao.”

*Gốc: 事急从权 - Khi gặp tình huống cấp bách, cần phải linh hoạt trong việc áp dụng quy định hoặc chính sách, thay vì cứng nhắc tuân theo quy tắc thông thường.



 

“Nếu ai gia còn không trực tiếp tiến vào, Hoàng thượng còn muốn làm gì với thai phụ đang mang trong mình tôn nhi của ai gia chứ?”

 

Thục phi như thấy được cứu tinh, nhân lúc các cung nhân nghe lệnh Thái Hậu mà dừng tay lại, lập tức vùng thoát ra rồi nhào về phía Thái Hậu.

 

Thái Hậu giật mình, ma ma bên người bà xông lên đi đỡ lấy Thục phi.

 

Sau khi đỡ được người thì lập tức trách móc: "Thục phi chủ tử à, ngài còn đang mang long thai đấy! Không thể làm động tác nguy hiểm như vậy!"

Thục phi kéo lấy ống tay áo Thái Hậu: "Thái Hậu, người nhất định phải giúp thần thiếp!"

 

"Chúng ta đã biết sai rồi, không dám mưu sát đại công chúa nữa!"

 

"Cầu xin  người hãy nói với Hoàng Thượng tha cho mẫu thân của thiếp một lần đi!"

 

Thái Hậu nâng nàng ta dậy, hỏi hoàng đế: "Không phải nói là Phương phi làm hại công chúa sao?"

 

Hoàng đế giải thích: "Tin tức của ngài bị trì trệ rồi, là do Thục phi làm."

 

Thái Hậu nhìn thoáng qua bụng của Thục phi: "Cho dù là như thế, cũng chờ đến khi đứa nhỏ ra đời lại xử lý cũng chưa muộn."

 

"Nếu không sẽ ảnh hưởng đến hoàng tự..."

 

Hoàng đế phản đối: "Đại tôn nữ của ngài bị đầu độc, cũng ảnh hưởng đến thân thể."

"Thục phi hoài thai còn chưa tới hai tháng đã có thể gây ra chuyện lớn như vậy, mà còn những bảy tháng nữa."

 

"Nếu không xử lý khiến dã tâm của nàng ta ngày một lớn, trẫm thật sự không dám nghĩ, về sau sẽ còn gây ra sóng gió gì."

 

Hoàng đế khẽ nâng mắt, trong giọng nói nghe không ra vui giận: "Nếu không đặt ra giới hạn, dục vọng sẽ càng lúc càng lớn, cuối cùng sẽ trở thành lòng tham không đáy."

 

"Những lời này đều là chính ngài đã dạy ta, mẫu hậu, ngài đã quên rồi sao?"

 

 

 

Bình luận

Truyện đang đọc