Edit: Cải
Beta: Dii
————————————————-
Diệp Thư đưa tay cầm lấy sợi xích vàng trên mắt cá chân mình, xác định là đầu còn lại của sợi xích đã bị khoá chết hoàn toàn.
“……”
Phương pháp Tấn Vọng ngăn mình chạy trốn…… Đúng là đơn giản mà thô bạo.
Tấn Vọng chó vẫn hoàn chó.
Đây là lần đầu tiên Diệp Thư gặp phải tình cảnh này, nhất thời dở khóc dở cười, ngồi yên ở trên giường.
Sợi xích vàng nọ nằm rải lên chiếc chăn trắng thuần, đoạn cuối bao lấy mắt cá chân Diệp Thư, làm đôi chân càng thêm trắng nõn và tinh tế, vô tình…… có cảm giác hơi ái muội khó mà miêu tả.
…… Cứ thế này thì rất dễ xảy ra chuyện không được trong sáng.
Nghĩ đến chuyện trước đó, Diệp Thư vô thức rùng mình một cái.
Một cơ thể ấm áp bỗng đến gần từ phía sau: “Tỉnh rồi sao?”
Giọng nói vẫn còn khàn đặc, khiến tai người ta tê dại.
“Thích món quà trẫm cho ngươi không?” Tấn Vọng kê đầu lên vai Diệp Thư nghiêng đầu nhìn y, cười nói, “Trẫm cố ý làm cho ngươi đó.”
Từ sau khi Diệp Thư chạy trốn, hắn đã bắt đầu cho người làm thứ này, bảy ngày không dài không ngắn, vừa đủ làm xong sợi xích này.
“……” Diệp Thư cười gượng, “Bệ hạ, ta sẽ không chạy nữa.”
Tấn Vọng mỉm cười: “Trẫm không tin.”
Diệp Thư vờ đáng thương: “Bệ hạ……”
Tấn Vọng quan tâm: “Có phải ngươi đói bụng rồi không, trẫm kêu Cao Tiến mang đồ ăn đến.”
“Tấn Lăng Viễn!”
“Trẫm ở đây.”
Diệp Thư thở dài, đành phải hỏi: “Ngươi muốn khóa ta bao lâu?”
“Khóa đến khi ngươi không muốn rời đi nữa mới thôi.” Tấn Vọng đỡ Diệp Thư đứng lên, giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Chiều dài của sợi xích này đủ để ngươi hoạt động trong tẩm điện, lúc đi đường coi chừng bị ngã.”
Tấn Vọng giúp Diệp Thư mang giày vào, khoác thêm một chiếc áo: “Dùng bữa trước đã.”
Tấn Vọng ra ngoài phân phó nội thị đưa đồ ăn đến.
Diệp Thư đã đói đến mức da bụng dán da lưng lâu lắm rồi, không rảnh giận dỗi với Tấn Vọng nữa, ngồi xuống tập trung lấp đầy bụng.
Diệp Thư ăn đến là vui, tỉnh thoảng Tấn Vọng lại nhìn y một cái. Đến lúc Diệp Thư ăn xong sáu miếng bánh ngọt, hai chén canh, ba chén cơm, còn muốn ăn thêm một chén nữa hắn mới không nhịn được mà mở miệng.
“Mấy ngày nay Đoàn Thừa Chí không cho ngươi ăn cơm sao?”
Giọng điệu Tấn Vọng khi hỏi câu này không được tốt lắm, như thể chỉ cần Diệp Thư nói “đúng vậy”, hắn sẽ ban cho tên họ Đoàn kia một trăm gậy ngay lập tức.
Diệp Thư ăn đến phồng cả hai má, chớp chớp đôi mắt vô tội, lắc đầu.
Tấn Vọng nhíu mày: “Hắn ngược đãi ngươi thật?”
“Không có không có……” Diệp Thư vội vàng giữ chặt người lại, nói, “Hắn đối xử với ta rất tốt, thật đó.”
Những ngày qua, ý thức của Diệp Thư không rõ ràng, lúc ăn cơm mới được tỉnh táo một chút, còn lại đều ngủ mêm man. Nhưng người nọ thật sự không bạc đãi Diệp Thư, luôn chăm sóc y ăn uống đàng hoàng, thậm chí còn nuôi y hơi mập lên.
Chỉ là hôm nay tiến cung nên từ sau giờ ngọ Diệp Thư vẫn không có cơ hội ăn gì cả.
Tấn Vọng nửa tin nửa ngờ, trong lúc suy tư, Diệp Thư lại nhanh tay đớp một miếng bánh ngọt, ăn xong trong vòng ba giây.
…… Miếng thứ bảy.
Tấn Vọng ho nhẹ một tiếng, khuyên nhủ: “A Thư, không nên ăn quá no.”
“……” Diệp Thư nhìn đống chén dĩa trước mắt, lại nhìn sang Tấn Vọng, có chút không vui. Khóa y lại không cho ra ngoài thì thôi đi, bây giờ đến cơm cũng không cho y ăn?
Đoàn Thừa Chí cũng không đối xử với y như vậy.
Diệp Thư càng nghĩ càng giận, buông đũa xuống: “…… Hừ.”
Tấn Vọng: “……”
Tấn Vọng đỡ trán: “Ngươi ăn đi, ăn đi.”
Cơm canh no đủ, Diệp Thư nằm trên chiếc giường nhỏ, thỏa mãn xoa xoa bụng.
Tấn Vọng đang chuyên chú phê duyệt tấu chương dưới ánh đèn.
…… Thật là chán.
Muốn làm gì đó.
Diệp Thư nói: “Tấn Vọng.”
Tấn Vọng cũng không ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”
“Ta muốn ngắm trăng.”
Tấn Vọng đứng dậy, đẩy cửa sổ ra cho Diệp Thư, để ánh trăng lành lạnh chiếu vào.
Diệp Thư nói: “Ngắm trăng trong phòng chẳng có không khí gì cả, ta muốn đến Ngự Hoa Viên đi dạo.”
“……” Tấn Vọng nhịn xuống, “Đã giờ Hợi rồi.”
“Thì sao?” Diệp Thư ngồi dậy, “Không ngắm trăng vào buổi tối thì vào buổi nào.”
Tấn Vọng không đáp.
Diệp Thư đứng lên, cũng không thèm mang giày vào, đi thật nhanh về phía Tấn Vọng.
Y vẫn chưa quen với việc trên chân có thêm một sợi xích, vừa bước đến cạnh bàn đã mém ngã sõng soài, Tấn Vọng vội vàng đỡ lấy y.
“Ngươi ——” Tấn Vọng sợ khiếp vía, bực bội nói, “Không phải đã kêu ngươi cẩn thận chút sao, lỡ ngã thì làm sao đây hả?”
“Ai bảo ngươi mang cái này cho ta, ta không quen.”
Diệp Thư ngừng lại, không để bụng nói: “Hơn nữa ngã thì ngã, sàn ở Dưỡng Tâm Điện này đều có thảm nhung phủ ở trên, ngươi ném búp bê sứ xuống cũng chẳng vỡ được, chẳng lẽ ta có thể ngã chết ư?”
“……”
Tấn Vọng của chúng ta tức giận đến mức muốn đánh người rồi.
Nhưng hắn không thể đánh.
Bây giờ vẫn chưa thể chạm vào người này được, ngặt nỗi chính y vẫn hoàn toàn chẳng biết gì.
Làm lửa giận tăng lên gấp bội.
Tấn Vọng hít sâu một hơi, sau đó cong cong môi: “Nhưng trẫm lo ngươi té ngã. Nếu không muốn trẫm lo lắng thì để ta rút ngắn chiều dài của sợi xích ngắn lại, hằng ngày chỉ ngồi ở trên giường đợi ta, ngươi cảm thấy thế nào?”
Mặt Diệp Thư đơ ra, lắc đầu liên tục: “Không không không……”
Giọng điệu Tấn Vọng vô cùng quan tâm: “Không phải ngươi nói mình không quen sao?”
“Quen mà, sẽ quen nhanh thôi.” Diệp Thư luống cuống nói, “Không cần ngắn lại đâu.”
Tấn Vọng cười hài lòng, kéo Diệp Thư vào trong ngực, đến cạnh bàn ngồi xuống: “Chưa buồn ngủ thì xem tấu chương với trẫm.”
“Không xem, muốn ngắm trăng.”
“Vậy ngủ đi.”
“Không ngủ.” Diệp Thư ôm lấy cổ Tấn Vọng, giọng ngọt ngào, “Ta muốn ra ngoài đi lòng vòng một chút, ngươi để ta đi đi, Tấn Vọng ca ca.”
Tay đang cầm tấu chương của Tấn Vọng run lên.
Diệp Thư thấy phản ứng này của hắn thì cười thầm một cái, giọng cũng trở nên ngọt ngấy hơn: “Tấn Vọng ca ca, thật sự không được ư?”
Tai Tấn Vọng hiện lên màu hồng nhạt, lắp bắp nói: “Ngươi…… Ngươi đừng gọi như vậy.”
“Vậy phải gọi thế nào?” Diệp Thư đến gần bên tai hắn, nhỏ giọng nói, “Ngươi muốn nghe cái gì, ta thỏa mãn ngươi hết.”
Tai Tấn Vọng bỗng chốc đỏ hơn.
Nhưng Diệp Thư mãi không buông tha hắn, cứ kêu “Tấn Vọng ca ca” từng tiếng một, tiếng sau còn mềm hơn cả tiếng đầu.
Tấn Vọng không thể nhịn được nữa, ôm người ném lên giường rồi hôn thật hung hăng.
Một lát sau, Tấn Vọng buông y ra.
Diệp Thư thở hổn hển, không dám quậy nữa.
Tấn Vọng ngước mắt nhìn y, trong mắt chứa một chút ham muốn: “A Thư, đừng ép ta.”
Diệp Thư không thể ngửi thấy tin hương của mình, nhưng Tấn Vọng có thể.
Hương mơ kia vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, lúc nào cũng trêu chọc, khiến người ta khó mà bình tĩnh nổi.
Nếu không phải trong bụng y có đứa bé……
Đôi mắt Tấn Vọng tối đi, chỉ cảm thấy ngực thật khó thở, bèn ngồi dậy, nghiêng đầu đi không nhìn y: “Hôm nay trễ lắm rồi, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai sẽ mang ngươi đi ngắm trăng sớm hơn.”
Hắn nói xong liền ra ngoài, Diệp Thư hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”
“Tắm.”
“……”
…
Hôm sau là ngày hưu mộc (ngày nghỉ), hai người dùng xong ngọ thiện*, Tấn Vọng liền truyền thái y đến xem bệnh cho Diệp Thư.
(*Ngọ: Khoảng thời gian từ mười một giờ sáng đến một giờ chiều. Ý chỉ bữa trưa.)
Diệp Thư ngồi trên chiếc giường nhỏ để thái y bắt mạch.
Một lát sau, Phùng thái y nói: “Mạch tượng của công tử rất ổn định, thân thể…… Khụ, tóm lại là thân thể cũng khoẻ mạnh không có vấn đề gì, xin bệ hạ yên tâm.”
Diệp Thư: “?”
Sao cái chỗ ngập ngừng đó có cái gì đó khả nghi quá.
Phùng thái y lại hỏi tiếp: “Gần đây thân thể công tử có gì không khoẻ không?”
Diệp Thư suy nghĩ một lát rồi nói: “Có.”
Không biết có phải vì gần đây ăn nhiều quá không, bụng Diệp Thư dạo này càng ngày càng to ra, hệt như có gì trong đó.
Diệp Thư nói tình trạng này cho thái y, thái y trả lời: “Đây là hiện tượng bình thường, thần bốc vài thang thuốc cho công tử, sau khi dùng có thể đỡ hơn.”
Diệp Thư hỏi: “Liên quan đến bệnh về dạ dày à?”
“……” Phùng thái y đáp: “Vâng.”
…… Sao lại dừng lâu như vậy?
Diệp Thư nghi ngờ mà nhìn ông.
Phùng thái y làm như không nhìn thấy tầm mắt y, nghiêm túc nói: “Bây giờ công tử không thể nằm hay ngồi lâu, mỗi ngày ít nhất phải đi chậm một canh giờ trở lên, nên tắm nắng nhiều hơn.”
Tấn Vọng gật đầu: “Được rồi, trẫm sẽ nhớ kỹ.”
Diệp Thư càng nghe càng thấy kỳ: “Bụng ta chỉ hơi to lên thôi, liên quan gì tới tắm nắng?”
Tấn Vọng ngắt lời: “Nghe lời thái y.”
Diệp Thư: “…… Hừ.”
Phùng thái y nhìn về phía sợi xích vàng trên chân Diệp Thư, lộ ra vẻ mặt “cái gọi là tình thú của mấy người trẻ tuổi các ngươi lão phu không hiểu nổi”, muốn nói lại thôi.
Sợi xích vàng từ đầu giường kéo dài đến chiếc giường nhỏ ở gian ngoài, vốn đã chẳng giấu được, Diệp Thư cũng không định giấu.
Chân mang xích vàng đặt dưới giường lắc tới lắc lui, làm dây xích rung rung phát ra tiếng.
Tấn Vọng vẫn cần mặt mũi, xấu hổ xoay đầu đi: “Thái y còn chuyện gì muốn nói không?”
“Cái này……”
Tin Diệp Thư chạy trốn vẫn chưa truyền ra, tất nhiên Phùng thái y cũng không biết, chỉ coi cái này thành sở thích đặc biệt của bệ hạ.
Nhưng làm như vậy đối với một dựng phu*, thật sự không được tốt cho lắm.
(*Người chồng đang mang thai.)
Phùng thái y chọn lọc từ ngữ rồi uyển chuyển nói: “Thân thể công tử hiện giờ…… Không thích hợp làm chuyện phòng the, bệ hạ có thể…… Tiết chế hơn không?”
“……” Suýt nữa là Tấn Vọng bị sặc trà, giải thích, “Thật ra trẫm……”
Phùng thái y nhìn về phía trong điện bằng ánh mắt là lạ, càng nghĩ càng cảm thấy Diệp Thư đáng thương, nhỏ giọng nói: “Thần cả gan, nhưng bây giờ công tử cần duy trì tâm trạng bình thản và vui vẻ nhất, mong bệ hạ thông cảm cho.”
Lần này ngay cả Tấn Vọng cũng nghe không hiểu: “Sao trẫm không thông cảm cho y?”
“……” Phùng thái y nói, “Thần nghe nói hôm qua bệ hạ có đón mỹ nhân Đoạn Thừa Chí dâng lên về Dưỡng Tâm Điện. Bệ hạ hưởng tề nhân chi phúc*, thần không dám khuyên can, nhưng bệ hạ cũng nên thông cảm cho tâm trạng của công tử, ít nhất……”
(*Hiểu nôm na là có hai người vợ hai bên, cụ thể có chú thích ở cuối chương.)
Mặt già của Phùng thái y đỏ ửng, nhỏ giọng nói: “Ít nhất đừng để hai vị mỹ nhân thị tẩm cùng lúc, việc này…… không tốt lắm đâu.”
“Khụ khụ khụ……”
Diệp Thư đang nằm trên giường nhỏ uống nước, nghe vậy suýt nữa sặc chết.
Hai vị mỹ nhân cùng thị tẩm???
Chuyện tối hôm qua đã bị truyền thành như vậy rồi ư?
Y kinh ngạc nhìn về phía Tấn Vọng, vẻ mặt người nọ cũng giống hệt y.
Chuyện này cũng không thể trách Phùng thái y.
Hôm qua Tấn Vọng thẳng tay đón mỹ nhân được dâng lên đến Dưỡng Tâm Điện, cả đêm cũng không đưa ra, dù là ai cũng sẽ nghĩ vị mỹ nhân kia đã được bệ hạ lâm hạnh. Thêm cả chuyện lúc trước, Tấn Vọng luôn nói dối là hoàng phi vẫn ở Dưỡng Tâm Điện.
Hai chuyện này hợp lại, không phải là một đêm lâm hạnh hai người sao?
Hiểu rõ ràng mọi chuyện nhất, Tấn Vọng câm nín một lát.
Còn hưởng tề nhân chi phúc nữa, rõ ràng hắn chưa đụng được gì cả.
Tấn Vọng không giải thích được, đành phải tức giận đáp ứng, kêu người tiễn Phùng thái y đi.
Diệp Thư không nhịn được, nằm lăn lộn trên giường nhỏ cười như được mùa: “Bệ hạ trái ôm phải ấp, hưởng tề nhân chi phúc, thật là ghen tị ha ha ha……”
“Diệp Kỳ An.” Tấn Vọng túm chặt sợi xích vàng trên chân y, quơ quơ uy hiếp.
Diệp Thư vội vàng ngưng cười.
Tấn Vọng hỏi: “Có muốn đến Ngự Hoa Viên không?”
Diệp Thư xoay người dựa vào sườn khác của giường nhỏ, quay đầu không nhìn hắn: “Không đi.”
Hôm qua không cho đi, hôm nay y thật sự không muốn đi.
“……” Biểu cảm trên mặt Tấn Vọng cứng đờ một lát, sau đó cúi người cởi bỏ xích vàng trên chân y, kiên nhẫn hỏi, “Vậy ngươi muốn đi đâu, trẫm đi với ngươi.”
Hai mắt Diệp Thư sáng như đèn pha, nhưng vẫn không quay đầu lại: “Đi đâu cũng được sao?”
“Đúng vậy, đi đâu cũng được.”
Diệp Thư: “Ta muốn ra xuất cung.”
Tấn Vọng trầm mặc.
Diệp Thư nhìn hắn một lát, sau đó thu tầm mắt về: “Quả nhiên là không được, vậy thôi đi. Ta không đi đâu cả, ngươi cứ khóa ta tiếp đi.”
Y cuộn hai chân lên, co thành một cục trên giường nhỏ, nhìn tủi thân vô cùng.
Nhưng Phùng thái y vừa nói phải để tâm trạng y vui vẻ.
Tấn Vọng thở dài, thỏa hiệp: “Được rồi, trẫm xuất cung với ngươi.”
Vẻ mặt Diệp Thư thay đổi trong một giây.
Y đứng lên xuống khỏi giường nhỏ, nhanh chân vào trong phòng thay quần áo.
…… Chẳng thèm diễn gì hết.
Tấn Vọng cảm thấy rất ư là thất vọng về bản thân.
Ban đầu hắn vốn muốn nhốt người này trong Dưỡng Tâm Điện, cấm túc không cho y đi đâu, để y học được bài học. Sao mới vừa nói mấy câu đã bị người này lừa dẫn ra ngoài cung?
Tấn Vọng một lời khó nói hết mà nhìn về phía trong, cố nhớ xem từ khi nào mình đã chiều người này tới mức được một tấc lại muốn tiến một thước như thế.
Không được, nếu cứ như vậy thì hắn sẽ ngồi lên đầu trẫm mất.
Không nên đáp ứng cho hắn xuất cung, trẫm vẫn chưa nguôi giận đâu.
Tấn Vọng nghĩ như vậy, rồi đứng dậy đi về phía trong phòng.
Hắn muốn nói cho Diệp Thư rằng bọn họ không xuất cung nữa, có xin thế nào cũng vô dụng.
Chưa đợi hắn đi vào trong phòng, đã thấy Diệp Thư đang đi nhanh ra ngoài, hai người suýt nữa đâm vào nhau.
Tấn Vọng đỡ người lại theo phản xạ, hỏi: “Ngươi lại làm gì vậy?”
Diệp Thư tránh khỏi lồng ngực hắn, cười hì hì giơ hai tay lên.
Tay trái y cầm mặt nạ da người, tay phải cầm lụa trắng che mặt, ngẩng đầu cười rộ lên với Tấn Vọng: “Hôm nay bệ hạ xuất cung, vậy muốn dẫn hoàng phi đi theo, hay là vị mỹ nhân mới tới theo nhỉ?”
Tấn Vọng bị nụ cười này của y làm lóa mắt, bỗng quên cả lời trước đó mình muốn nói là gì, mất hồn nói: “Ai…… Ai cũng được.”
————————-
*Tề nhân chi phúc:
Ở Tề quốc có một người, trong nhà có một thê một thiếp. Mỗi lần vị trượng phu xuất môn, đều ăn đến no, uống đến say khướt mới về nhà. Thê tử vị trượng phu đó hỏi: trượng phu ăn uống cùng ai, cứ theo hắn nói thì nhất định là người có quyền có thế. Thê tử hắn nói với thiếp: “Trượng phu xuất môn luôn luôn thịt no rượu say mới trở về, hỏi hắn ăn uống cùng ai thì cứ nói ăn cùng người có quyền có thế. Nhưng từ trước đến nay nhà chúng ta chưa bao giờ tiếp vị khách nào có tiền có thế đến cả, tỷ dự định lén lút đi xem trượng phu rốt cuộc đi tới nơi đâu.”
Sáng sớm ngày thứ hai dậy, nàng liền theo đuôi trượng phu, đi khắp toàn thành mà không thấy một người dừng lại nói chuyện với trường phu nàng. Cuối cùng vị trượng phu đi tới mộ địa ngoại ô phía đông, đi về hướng đồ cúng tế của mộ phần người ta, rồi ăn. Thiếu lại hết nhìn đông tới nhìn tây mà đến nơi khác xin ăn-đây là biện pháp để vị trượng phu đó thịt no rượu say.
Thê tử hắn về đến nhà, nói cho vị thiếp: “trượng phu là người chúng ta ngưỡng vọng dựa vào cả đời, hiện tại lại làm như vầy! –” Hai người trong đình viện chửi rủa, khóc lóc mà trượng phu còn không biết. Hắn đắc ý dào dạt từ ngoài trở về ra oai trước mặt hai nữ nhân.
Nhìn trong quan điểm quân tử, họ dùng biện pháp thăng quan phát tài có thể không khiến cho thê thiếp cho rằng đó là sỉ nhục là hổ thẹn mà cùng khóc, rất ít có việc đó xảy ra!
Mọi người đem tổ hợp nhất thê nhất thiếp gọi là: Tề nhân chi phúc. Hiện nay chỉ một chồng có một vợ, nhiều bồ bịch là cuộc sống phú quý.