Edit: Yuki
Beta: Dii
——————————————–
Phùng Thái y chưa từng chiêm nghiệm kỹ năng diễn xuất điêu luyện của Diệp Thư, chẳng mảy may nghi ngờ, lập tức đi tới bắt mạch cho “An tần”.
Ngón tay ông đặt lên cổ tay Diệp Thư, yên tĩnh trong chốc lát, rồi mắt ông lại đột nhiên sáng lên.
Mạch tượng này của An tần rõ ràng… Rõ ràng là hỉ mạch!
Thật không hổ là Bệ hạ, Diệp Thừa tướng vừa mới có thai không lâu, nhanh vậy mà An tần cũng có tin vui rồi.
Quả là ông trời phù hộ cho Trường Lộc! Thật đáng mừng!
Phùng Thái y vui tít cả mắt, đang định báo cho thanh niên bên trong long tháp tin vui này thì sắc mặt bỗng cứng đờ.
Khoan đã, sao mạch tượng này…
Rèm giường lại buông xuống. Từ ngoài nhìn vào, chỉ có thể thấp thoáng thấy bóng ai nghiêng người tựa trên long tháp. Khóe miệng Phùng Thái y khẽ giật giật, sắc mặt biến đổi mấy phen.
Mạch này của An tần chắc chắn là hỉ mạch không sai, nhưng thời gian mang thai… Nhìn kiểu gì cũng đã gần hai tháng rồi.
Nhưng hai tháng trước, An tần còn chưa vào cung mà.
Phùng Thái y giật mình như thể bản thân vừa phát hiện bí mật gì ghê gớm lắm của Hoàng tộc vậy, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Diệp Thư tựa ở đầu giường, cách khe hở của màn lụa quan sát vẻ mặt Phùng thái y, hơi mất kiên nhẫn.
Sao ông lão này lại thay đổi sắc mặt như thế, đang nghĩ gì đây?
Không được, hình tượng mỹ nhân dịu dàng hiền thục không thể sụp đổ.
Diệp Thư hắng giọng một cái, điềm đạm nhã nhặn hỏi: “Thái y đã nhìn ra gì rồi?”
Cả người Phùng hái y run lên, sau đó mới giật mình tỉnh táo lại.
Ông thân là Nguyên lão Tam triều, kiến thức sâu rộng, nhưng chưa từng gặp loại chuyện hoang đường nào như vậy. Mấy chuyện bê bối của hoàng thất, dù có ra sao đi nữa ông cũng phải giữ bí mật.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ này, hình như An tần cũng chưa biết mình có thai.
Sự việc còn có cơ hội xoay chuyển.
Chỉ trong chốc lát, Phùng thái y đã nghĩ thông suốt mọi chuyện. Ông thả tay Diệp Thư ra, miễn cưỡng giữ được giọng điệu bình tĩnh: “…Công tử bị thiếu máu, nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt, bồi bổ rất quan trọng…”
Lát sau, Phùng Thái y rời khỏi Dưỡng Tâm điện, lúc này mới nhận ra sau lưng mình đã xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh.
Trong điện, Diệp Thư vén rèm giường lên, nghi ngờ trong lòng cuối cùng cũng bay đi bớt.
Nói như thế, thân thể y không có bệnh tật gì thật ư?
***
Khoảng nửa canh giờ sau, Tấn Vọng quay về.
Từ lúc Thái y căn dặn, sau khi mang thai, khôn quân đều phải đi dạo và tắm nắng hằng ngày, nên ngày nào Tấn Vọng bãi triều xong cũng sẽ dành ra một canh giờ để bầu bạn với Diệp Thư, rồi mới tới Ngự Thư phòng làm việc.
Tấn Vọng cởi xích vàng cho Diệp Thư, dẫn y lên long liễn rời khỏi Dưỡng Tâm điện.
Đúng hơn là, Hoàng đế bệ hạ và An tần.
——Tấn Vọng luôn không thể hiểu nổi, người này một mình sắm hai vai thì có gì vui nữa.
“Bị nhốt trong cung hoài thật là chán, chẳng có việc gì vui để làm, ngươi muốn làm ta chán chết sao?” Diệp Thư than thở.
Tấn Vọng nghe xong lại hơi ngẩn ra.
Hắn nhớ ra, trước giờ Diệp Thư rất thích tự do.
Mà hậu cung xưa nay hiu quạnh, đặc biệt là với tính cách của Diệp Thư thì sẽ càng không chấp nhận bị vây hãm trong chốn thâm cung.
Nhưng hắn lại nhốt người này trong phòng…
Diệp Thư không biết Tấn Vọng đang nghĩ gì, cứ như một người chẳng liên quan gì, trong chốc lát đã bị quang cảnh bên ngoài long liễn thu hút sự chú ý.
Chỗ ngồi bên trong long liễn được bố trí rộng hơn, nhưng vẫn không rộng rãi gì mấy. Hai người ngồi vai kề vai, cơ thể sát lại rất gần, tựa như đang dựa sát vào nhau.
Nhưng Tấn Vọng chưa bao giờ cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ xa xôi như hôm nay.
Lòng của hoàng đế bệ hạ bị cảm giác tội lỗi mãnh liệt vây lấy, đã hoàn toàn ném ra sau đầu nguyên nhân vì sao mình lại khóa người này rồi.
Hắn đưa tay khoác lên vai Diệp Thư, vừa định mở lời, Diệp Thư bỗng dưng nói: “Tuyết rơi rồi!”
Tấn Vọng dừng lại.
Diệp Thư vốn chẳng để ý tới hắn, lập tức bảo ngừng long liễn. Chưa đợi nội thị đến đỡ đã nhảy xuống.
——Tấn Vọng bị dọa tới tê rần cả gáy.
“Diệp…” Tấn Vọng khựng lại, miễn cưỡng đổi xưng hô: “An tần, đứng lại cho Trẫm!”
Diệp Thư dừng bước lại, vô tội quay đầu lại.
Tấn Vọng cũng không cần người đỡ, nhảy xuống long liễn, nhanh chân đi đến trước mặt Diệp Thư: “Quên trẫm đã nói gì với ngươi rồi sao?”
“Đâu có…” Diệp Thư nhỏ giọng nói: “Không được đi nhanh, không được nhảy nhót, không được bước trên lối đi có đá vụn nè, không được đến gần bờ hồ… Ta nói này, ngươi đang coi ta như đứa nhóc ba tuổi hả?”
Tấn Vọng lạnh lùng nói: “Ngươi còn bướng hơn cả đứa nhóc ba tuổi.”
Diệp Thư: “…Hừ.”
Tấn Vọng lệnh cho nội thị mang tới một chiếc áo lông chồn trắng tuyết, khoác lên giúp Diệp Thư, rồi dắt lấy tay y: “Mỗi lần thấy tuyết là cứ mừng rỡ đến quên cả trời trăng. Nắm tay trẫm, đi từ từ thôi.”
Nơi này cách Ngự Hoa Viên không xa, Tấn Vọng bảo người hầu lui xuống, dẫn Diệp Thư chậm rãi đi tới.
Đây là trận tuyết đầu tiên từ khi kinh đô vào đông đến nay. Nói là tuyết rơi, thật ra cũng chỉ lất pha lất phất vài bông, rơi xuống mặt đất rồi lại tan không còn dấu vết trong nháy mắt.
Nhưng đối với một đứa con phương Nam quanh năm suốt tháng không gặp được một trận tuyết nào như Diệp Thư, nhiêu đó thôi cũng đã đủ phấn khởi rồi.
“Vẫn còn thích tuyết như vậy…” Tấn Vọng nghiêng đầu nhìn y, bật cười.
Nói tới cũng lạ, Diệp Thư sinh ra ở kinh đô, mà kinh đô trước nay không thiếu gì cảnh tuyết.
Nhưng người này lại như chưa từng thấy qua, mỗi lần bắt gặp tuyết rơi đều có thể phấn khích hơn nửa ngày.
Từ nhỏ đã như thế rồi.
Trên đầu Diệp Thư đội mũ trùm, hơn nửa gương mặt đều giấu trong áo lông chồn trắng tuyết, càng nổi bật lên vẻ trắng nõn thanh khiết.
Y ngửa đầu nhìn những bông tuyết tung bay, ánh mắt khẽ sáng lên, sáng hơn cả màu tuyết trắng.
Tấn Vọng bỗng thất thần.
Tuyết đang có xu thế lớn dần, hai người đành phải tìm một lương đình* để tránh tuyết.
[*Lương đình: đình nghỉ mát. Thường dùng để tránh mưa tuyết, nghỉ chân, hóng mát,…]
Cạnh đình là một hồ nước nhân tạo, từng bông tuyết rơi tả lả trên mặt hồ, đẹp không sao tả xiết.
Tấn Vọng ôm Diệp Thư ngồi trong đình, đặt hai tay đối phương vào lòng bàn tay: “Có lạnh không?”
“Không lạnh.” Diệp Thư nhìn mặt hồ ở phía xa xa, nhỏ giọng lầm bầm: “Vẫn là tuyết rơi quá nhỏ nên không chơi ném cầu tuyết được.”
“…” Tấn Vọng nghiêm túc nói: “Có lớn đi chăng nữa cũng không cho chơi.”
Ôm bụng bầu mà còn muốn chơi ném tuyết, có ngày nào mà người này không tự tìm đường chết không.
Diệp Thư không vui, đáp: “Sao ngay cả việc này ngươi cũng muốn quản thế?”
Tấn Vọng: “Trẫm muốn quản đấy.”
“Nhưng mà…”
Tấn Vọng thản nhiên nói: “Xích vàng.”
Diệp Thư “…”
Diệp Thư lật mặt nhanh như lật bánh tráng: “Ngài nói rất đúng, đều nghe ngài cả.”
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, dần dần lưu tại từng mảng tuyết đọng ở đầu cành.
Nhưng lại chẳng hề thấy lạnh.
Trên người Diệp Thư khoác chiếc áo lông chồn vô cùng dày, hai tay được Tấn Vọng nắm lấy, cẩn thận đặt vào trong lòng.
Diệp Thư hạ mắt nhìn, chỉ cảm thấy nhiệt độ của lòng bàn tay đối phương cứ như theo hai tay mà truyền tới, sưởi cho các bộ phận cơ thể tràn ngập ấm áp, chạy thẳng tới tim.
Dường như ngay cả nơi sâu nhất trong tim cũng bị tan chảy bởi sự ấm áp này.
“Nhìn trẫm làm gì?” Tấn Vọng hỏi.
“Không có gì.” Diệp Thư dời ánh mắt đi, nhẹ nhàng nói: “Đây là lần đầu ta nhìn thấy tuyết đầu mùa đấy, không ngờ lại ở cùng với bệ hạ.”
Tấn Vọng nghe ra trong lời y nói có tình ý, nhưng cũng không hiểu cho lắm: “Tuyết đầu mùa là chỉ trận tuyết rơi đầu tiên của mùa đông? Có thâm ý gì đây?”
Diệp Thư cười không đáp.
Mắt thấy tuyết rơi không ngừng được, nội thị vội vàng đưa long liễn tới.
Diệp Thư có thai, chắc chắn không thể ở lâu trong tuyết.
Bên ngoài lương đình là một lối mòn, long liễn không tài nào đi vào được nên chỉ có thể đứng bên ngoài cách mười bước.
Diệp Thư đảo mắt một cái, lại bắt đầu giả vờ: “Thần không muốn đi. Bệ hạ, ngài cõng ta qua đó đi.”
“…”
Nếu là ngày xưa, chắc hẳn mọi người sẽ chẳng nghĩ ra được còn kẻ nào dám ra lệnh cho hoàng đế như vậy.
Nhưng hôm nay mấy tên nội thị đi theo đều là người của Dưỡng Tâm điện, sớm đã quen với việc người này không biết lớn nhỏ với bệ hạ rồi, ai cũng chỉ biết nhắm mắt giả mù.
Không ngoài dự đoán, Tấn Vọng cũng chẳng nổi nóng, đi đến trước mặt Diệp Thư rồi cúi người xuống: “Lên đi.”
Nội thị tiến tới bung dù, Tấn Vọng cõng Diệp Thư đi vào trong tuyết.
Diệp Thư vùi mặt trên vai Tấn Vọng, nghiêng đầu liền có thể nhìn thấy gò má tuấn mỹ của đối phương.
“Bệ hạ, ta cảm thấy ngươi không giống trước kia cho lắm.”
Tấn Vọng: “Không giống chỗ nào?”
“Hồi đó ngươi không có đối xử tốt với ta như vậy, lúc trước ta định nhờ ngươi buộc tóc ngươi cũng có chịu đâu.” Diệp Thư ngừng một lát, nhỏ giọng nói: “Còn phạt ta nữa.”
Hẳn là đang nói tới lần trước ở Ngự Thư phòng.
Bước chân Tấn Vọng hơi khựng lại, nói: “Ngươi ngoan một chút, sau này sẽ không phạt ngươi nữa.”
“Vậy phải xem biểu hiện của ngươi đã.” Diệp Thư hừ nhẹ một tiếng: “Trừ phi ngươi không còn hung dữ với ta như vậy, cũng không còn tính kế thăm dò ta tiếp.”
Tấn Vọng trả lại nguyên xi lời của y: “Thế thì cũng phải xem biểu hiện của ngươi nữa.”
Diệp Thư: “…Hừ.”
Hai người rất nhanh đã quay về Dưỡng Tâm điện, Tấn Vọng để Diệp Thư tắm trước.
Thiên Điện của Dưỡng Tâm điện chỉ có một hồ tắm. Không biết bắt đầu từ khi nào mà Tấn Vọng đã nhất quyết không tắm chung với Diệp Thư nữa.
Không phải lão chó chết này quay lại làm người, mà là sau khi Diệp Thư mang thai, tin hương thỉnh thoảng sẽ tràn ra, luôn không giấu được. Trong phòng thì còn đỡ, vào tới hồ tắm bị hơi nước xông lên, càng thêm nồng đậm.
Tấn Vọng phải chịu thê thảm mấy lần, từ đó không dám tự rước họa vào thân nữa.
Diệp Thư tắm rửa thay y phục xong, lúc trở lại Dưỡng Tâm điện đã thấy Phùng Thái y vừa vào cửa.
Ông trông thấy Diệp Thư, đáy mắt lập tức hiện lên một vẻ phức tạp khó nói.
Diệp Thư: “?”
Tấn Vọng căn dặn: “Trẫm đi tắm, Phùng thái y bắt mạch cho Hoàng phi, để tránh nhiễm phải phong hàn.”
Phùng Thái y: “…Vâng.”
Diệp Thư đi tới, bị Tấn Vọng ôm lại, đặt lên chiếc giường nhỏ.
Nhưng cũng chỉ tới vậy thôi.
Tấn Vọng cũng không dùng xích vàng nữa.
Diệp Thư ngơ ngác nhìn hắn.
Tấn Vọng không đề cập tới việc này, vuốt tóc Diệp Thư, dùng chất giọng ấm áp nói: “Uống chút trà gừng cho ấm bụng, trẫm sẽ quay lại nhanh thôi.”
Diệp Thư khéo léo đáp một tiếng.
Tấn Vọng rất nhanh rời đi. Diệp Thư ngồi thẳng người dậy, để Phùng thái y bắt mạch.
Hình như hôm nay Phùng thái y xem bệnh có hơi lơ đễnh, sắc mặt lúc thì muốn nói lại thôi, lúc thì một lời khó nói hết, biến hóa vô cùng phong phú, rất đa sắc màu.
Diệp Thư sợ ông cứ tiếp tục như vậy nữa thì gương mặt già nua kia sớm muộn cũng bị chuột rút mất, quan tâm nói: “Thái y có chuyện gì cứ việc nói thẳng.”
Tầm mắt Thái y lướt qua khắp phòng một lần, thấp giọng hỏi: “Xin hỏi công tử, An tần có ở trong điện không?”
“…” Diệp Thư nghiêm mặt: “Không, đương nhiên là không có.”
“Vậy thì tốt rồi…” Thái y hít sâu một hơi, giọng nói đè xuống cực thấp, thần bí nói: “Thần có một tin tuyệt mật kinh thiên động địa muốn nói cho công tử biết.”
Trong số hai phi tần của Bệ hạ, Phùng Thái y càng nghiêng về phía vị Diệp Thừa tướng ngày xưa này hơn.
Phùng thái y trông nom Diệp Thư và Tấn Vọng từ nhỏ đến lớn.
Mười năm trước, Tấn Vọng bị nhiễm phong hàn, sốt cao mấy ngày không ngớt. Khi đó Phùng Thái y lại trùng hợp ra ngoài. Mà Thái Y viện xem thường vị hoàng tử không được sủng ái là Tấn Vọng, nên mấy lần Diệp Thư tới tìm thái y đều bị từ chối.
Khi Phùng Thái y hồi cung, Diệp Thư đã quỳ gối trước cổng Thái Y viện. Trong đêm tuyết rét đậm, cả người phủ đầy tuyết.
Hai đứa trẻ này tình sâu nghĩa nặng, Phùng Thái y luôn nhìn thấy được.
Từ sau vụ mưu phản vẫn không nỡ vứt bỏ người nọ, đến bây giờ để người này mang thai con của mình. Theo Phùng thái y, thật ra thì tình cảm của Diệp Thư và Tấn Vọng đã có hy vọng rồi.
Đúng vào lúc này lại trùng hợp xuất hiện một An tần.
Phùng Thái y vừa cảm thán An tần kia dám cả gan làm loạn, lại vừa vô cùng đồng cảm với Diệp Thư vẫn đang chẳng hay biết gì.
Bởi vậy, hôm nay, sau khi suy nghĩ tới lui, cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Thay vì trực tiếp báo chuyện này cho bệ hạ thì nói trước cho Diệp Thư có khi hữu ích hơn, còn có thời gian mà chuẩn bị xử lí.
Chuyện này là ông học được từ hậu cung lúc tận lực phục tùng cho Hoàng đế đời trước.
Phùng Thái y hiểu rất rõ, sống trong hậu cung không dễ gì, ghé vào tai Diệp Thư, trịnh trọng nói: “An tần có thai rồi.”
Ông ngưng lại một chút, càng thêm nghiêm túc nói: “Không phải huyết mạch của Bệ hạ.”
Diệp Thư nhấp một hớp trà gừng: “Ra là việc này, ta còn tưởng là cái—— “
Hả???
Mang cái mẹ gì thai?
Hết chương 25