SAU KHI XUYÊN THƯ BỊ BẠO QUÂN ĐÁNH DẤU

Edit: Dẹt

Beta: Yuyu + Dii


Sau khi tiễn thái y đi, Tấn Vọng trở về tẩm cung.

Diệp Thư đang tựa vào giường nhỏ đọc sách.

Nghe thấy tiếng bước chân, Diệp Thư ngước mắt lên liếc qua, rồi lại lạnh nhạt thu tầm mắt về.

Y vẫn chưa hết giận đâu.

Tấn Vọng – không biết bản thân đã làm sai chuyện gì: “...”

Khi khôn quân mang thai, tâm tình người đó thường rất khó đoán, trẫm không được tức giận, trẫm phải dỗ dành.

Trong lòng Tấn Vọng nhẩm đi nhẩm lại câu này nhiều lần, hắn bước đến bên cạnh Diệp Thư rồi ngồi xuống: “A Thư, hôm nay ngươi mệt rồi, đi tắm trước đã, sau đó nghỉ ngơi sớm đi.”

“Không đi.”

Diệp Thư quay người đưa lưng về phía hắn, thậm chí y còn kéo chăn nhung qua bọc bản thân lại thành một cục bông màu trắng.

Tấn Vọng tiếp tục nhẫn nhịn mà dỗ dành: “Hôm nay ngươi đã nhiễm lạnh, cần phải tắm để xua tan khí lạnh trong người, nếu không ngày mai sẽ bị bệnh.” 

Diệp Thư im lặng một lúc.

Y ném sách trong tay xuống giường nhỏ, dang hai tay ra: “Vậy ngươi bế ta đi.”

Tấn Vọng: “…….” Từ khi nào mà người này có thể thoải mái sai bảo trẫm như vậy?

Muốn lật trời rồi.

Lúc nãy ở chỗ thái y, Tấn Vọng đã ấm ức lắm rồi, giờ phút này hắn bỗng nhiên nổi nóng: “Tự đi.”

Diệp Thư quả quyết: “Vậy ta không đi nữa.”

Hai người một ngồi một đứng, đối mặt nhau trong chốc lát.

Tấn Vọng: “....Ta bế.”

... Y là khôn quân của trẫm, y mang thai con trẫm, trẫm phải dỗ dành.

Tấn Vọng bế người đến Thiên Điện.

Hắn đã dặn dò người hầu bỏ dược liệu giúp xua tan khí lạnh vào hồ trước, nhiệt độ nước trong hồ cao hơn thường ngày, hơi nước bốc lên khắp phòng.

Nội thị thấy bệ hạ đích thân bế Hoàng phi tới, tất cả đều bình tĩnh thay phiên quỳ xuống hành lễ. 

——- ngay cả người hầu cũng tập mãi thành thói quen.

Tấn Vọng cho mọi người lui xuống hết, đặt Diệp Thư xuống cạnh hồ, đang tính rời đi thì chợt dừng chân lại.

Diệp Thư khó hiểu mà nhìn hắn: “Sao bệ hạ còn chưa đi?”

Tấn Vọng hắng giọng, thờ ơ nói: “Hôm nay trẫm muốn tắm cùng ngươi.”

Diệp Thư: “...”

Tấn Vọng tự kiểm điểm lại hành vi của mình trong mấy ngày qua, cuối cùng cảm thấy không ổn cho lắm.

Hắn đã chiều chuộng người này quá mức.

Giờ y không còn cưỡi trên đầu hắn nữa, mà là vui chơitrên đó luôn rồi.

Hoàng đế bệ hạ quyết định lấy lại địa bàn của mình.

Tấn Vọng nói: “Hôm nay ngươi phải hầu hạ trẫm tắm rửa.”

Diệp Thư nheo mắt lại.

Tấn Vọng nhìn thẳng vào mắt Diệp Thư, nhẹ giọng bổ sung thêm một câu: “.. .Tay trẫm bị thương, không tự tắm được.”

Diệp Thư: “... Ồ.”

Một lý do khiến người ta không thể phản bác.

Dù sao Diệp Thư cũng tắm với Tấn Vọng nhiều lần rồi, không còn xấu hổ nữa. Y chỉ im lặng cởi áo ngoài ra rồi bước xuống nước.

Một lát sau, dòng nước xung quanh Diệp Thư khẽ gợn sóng, Tấn Vọng tiến tới ngồi xuống cạnh y.

Hồ tắm được khắc bằng bạch ngọc đủ chứa cả mấy người, bọn họ ngồi kề vai nhau ở một góc hồ, mặt nước phản chiếu ra hai gương mặt hơi mờ ảo.

Tay bị thương của Tấn Vọng khoác lên thành hồ, Diệp Thư múc nước gội đầu giúp hắn.

Trong hồ tắm chỉ vang lên tiếng nước chảy róc rách.

Nhưng Tấn Vọng dần dần chịu hết nổi. 

Hắn bắt lấy cánh tay Diệp Thưkhó nhìn ra được tai hắn đang dần đỏ lên: “Ngươi đừng dựa gần như vậy!”

Diệp Thư vô tội: “Không phải bệ hạ muốn thần hầu hạ sao?”

“...” Nhưng trẫm không bảo ngươi phóng nhiều tin hương ra như thế.

Tấn Vọng cảm thấy không khí trong hồ tắm dần loãng hơn, thở thôi cũng khó khăn. 

Tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện mất.

Tấn Vọng đứng dậy tính chạy, nhưng bị Diệp Thư kéo lại: “Bệ hạ muốn đi đâu?”

“Trẫm muốn đi...” Lòng bàn tay Diệp Thư ngâm trong nước nên nóng lên, nơi da thịt chạm nhau cứ như muốn bốc cháy, hai tai Tấn Vọng nhanh chóng đỏ lên: “Đi ra ngoài hóng mát một chút!”

Sau khi nói xong câu đó, Tấn Vọng nhanh chóng đứng dậy, lau qua loa người rồi chạy đi.

Diệp Thư phì cười.

Đúng là đồ ngốc.

Diệp Thư hít một hơi thật sâu, ngửi thấy tin hương mùi mơ quanh quẩn trong không khí.

Mấy ngày nay y đang cố học cách khống chế tin hương, tuy hiện giờ vẫn chưa thành thục lắm, nhưng việc phóng ra ít tin hương để chọc ghẹo người này thì không khó.

Dù sao phóng ra cũng dễ hơn kiềm chế nhiều.

Ai bảo tên cẩu hoàng đế đó muốn lừa y, đáng đời hắn.

Diệp Thư thả lỏng người trong nước, sau đó ngâm mình đến buồn ngủ. 

Tấn Vọng phải ngồi hóng gió lạnh hết một khắc mới bình tĩnh lại. Đợi đến lúc tinh thần thoải mái quay về Thiên Điện, Diệp Thư đã ngủ quên dưới nước. 

Thanh niên nằm úp sấp trên thành hồ, tóc đen xõa ra, đầu gối lên hai cánh tay trần trụi, y đang ngủ say sưa.

Lòng Tấn Vọng mềm nhũn ngay tức khắc.

....  Sao phải tức giận với y chứ? 

Rõ ràng trẫm có lỗi với y trước.

Hắn bước tới cạnh hồ, cúi đầu sờ tóc Diệp Thư: “A Thư, về phòng rồi ngủ.”

Diệp Thư đang mơ màng ngủ, y kháng cự mà vùi mặt vào hai cánh tay, giọng nói mềm mại quyến rũ: “...  Đừng ồn.”

Tấn Vọng: “...”

Chắc chắn là người này cố ý.

Tấn Vọng bế người từ dưới nước lên.

Lúc ngủ Diệp Thư vô cùng ngoan, tùy ý để Tấn Vọng an bài.

Tấn Vọng phải cố gắng kiềm chế lắm mới có thể mặc quần áo giúp y, sau khi lau khô tóc, hắn bế y trở về tẩm cung.

Tấn Vọng thả Diệp Thư xuống giường, đắp chăn cho y.

Động tác của Tấn Vọng khiến Diệp Thư ngủ không yên, y cứ cọ tới cọ lui trong ngực hắn.

“Diệp Thư!” Tấn Vọng bị cọ cho “nổi hứng”, phải giữ chặt tay chân y lại: “Không được phép lộn xộn nữa.”

“... Tấn Vọng chó chết.” Toàn thân Diệp Thư bị kìm hãm không thể nhúc nhích, hai mắt y nhắm chặt, mở miệng mắng tiếp: “Ngươi phiền thật đấy.”

Tấn Vọng đã quen việc Diệp Thư nói lung tung khi ngủ, trái lại hắn còn cười: “Trẫm đối xử tốt với ngươi như vậy ngươi còn nói trẫm phiền, ngươi có biết nói lý lẽ không vậy?”

Diệp Thư ngang bướng: “Ngươi phiền quá đấy.”

Tấn Vọng hỏi: “Trẫm phiền thế nào?”

Diệp Thư trầm mặc, khẽ nói: “... Không nói cho ngươi biết, tự nghĩ đi.”

“Nhưng trẫm nghĩ không ra.” Tấn Vọng ghé lại gần, nhẹ giọng nói: “A Thư, trẫm lại chọc ngươi không vui chuyện gì thế?”

“Chuyện gì ngươi cũng chọc giận ta.” Diệp Thư cọ đầu vào ngực Tấn Vọng, nói lơ mơ: “... Ngươi toàn lừa ta, không hề đối xử tốt với ta”.

“Cẩu hoàng đế.”

Nụ cười trên mặt Tấn Vọng nhạt đi: “Trẫm lừa ngươi lúc nào?”

“... Tại sao ta phải nói với ngươi.” Giọng Diệp Thư dần nhỏ đi: “Không nói cho ngươi biết đâu.”

Hơi thở của Diệp Thư từ từ ổn định, rất nhanh đã ngủ say.

Tấn Vọng ôm người vào ngực, hơi nhíu mày lại.

Không lẽ... Y đã đoán ra?

Mấy ngày còn lại, Diệp Thư đều ngoan ngoãn nghỉ ngơi trên giường trong tẩm cung, hiếm khi yên tĩnh thế này. Tấn Vọng cũng không chủ động nhắc lại chuyện trước đó với y.

Hôm nay, lúc Diệp Thư tỉnh dậy, Tấn Vọng đã lên triều từ sớm.

Y từ từ dùng xong bữa sáng, nội thị bẩm báo Phùng thái y tới.

Từ sau chuyện đó, Phùng thái y cảm giác rõ cuộc sống ở hậu cung của Hoàng phi không mấy dễ dàng, lúc trở lại Thái y viện ông không ngủ mấy đêm liền, chẳng quản ngày đêm để chế thuốc, cuối cùng hôm nay cũng hoàn thành.

Ông không muốn chờ thêm giây nào nữa, lập tức lấy cớ phải kiểm tra sức khỏe định kỳ cho Hoàng phi để tới Dưỡng Tâm Điện.

Diệp Thư đổ từ bình ngọc ra một viên thuốc, đầu ngón tay vân vê nó: “Đây là thuốc phá thai?”

“Vâng.” Phùng thái y tiến lại gần, khẽ nói: “Sau khi hòa tan vào nước, thuốc này sẽ không màu không vị, cũng có thể bỏ vào đồ ăn, đảm bảo sẽ không bị ai phát hiện.”

Diệp Thư thả viên thuốc lại vào bình, nghiêm mặt nói: “Làm phiền thái y rồi.”

“Không sao, thần có thể giúp được công tử là tốt rồi.”

Phùng thái y đổi ý, nói như thể đã từng xảy ra chuyện này: “Đúng rồi, thứ này rất có hại với cơ thể người bình thường, nhất quyết không thể để những người này uống phải, công tử chớ nên uống nhầm.” 

“... “

Tất nhiên Phùng thái y phải nhắc nhở Diệp Thư không thể uống nhầm, trong suy nghĩ của ông, y cũng đang mang thai.

Một tay Diệp Thư vuốt ve bình ngọc, tay còn lại sờ bụng, không biết y đang suy nghĩ chuyện gì.

Một lúc sau, Diệp Thư mới cười nói: “Được, ta nhớ rồi.”

Diệp Thư giấu bình thuốc thật kĩ, dặn dò: “Mong thái y giữ bí mật chuyện hôm nay, tuyệt đối không thể để bệ hạ biết.”

“Thần đã rõ.” Phùng thái y gật đầu trả lời, thấy Diệp Thư định đứng lên tiễn ông, vội nói: “Công tử nằm trên giường nghỉ ngơi đi, thần tự đi được.”

Diệp Thư đang tính gật đầu, chợt nghe thấy tiếng động ngoài cửa.

Một người mặc triều phục đen vàng dẫn theo tùy tùng bước vào, đáy mắt ẩn chứa ý cười nhưng mang đầy nguy hiểm: “Chuyện gì mà trẫm không thể biết thế?”

Bình luận

Truyện đang đọc