Edit: Đông + Lẩu
Beta: Yuyu + Dii
__________________
Diệp Thư ngơ ngác nhìn Tấn Vọng, dường như không hiểu tại sao Tấn Vọng lại nói như vậy.
Y chưa từng nghĩ như thế.
Diệp Thư nhớ rõ thân phận của mình ở xã hội hiện đại, nhớ được ký ức, những việc đã trải qua và cả kiến thức học được, tất cả đều là thật.
Sao y có thể là nguyên chủ được?
“Không thể nào.” Diệp Thư lắc đầu, “Chuyện này thật vô lý.”
“Vô lý?” Tấn Vọng như nghe thấy chuyện cười, “Ngươi vừa nói với ta rất nhiều thứ, gì mà thế giới khác rồi xuyên tới, còn bảo ta chỉ là một nhân vật trong sách. Có thứ nào là hợp lẽ thường không?”
Tấn Vọng cũng không ngờ bản thân lại dễ tin người như vậy, có thể tiếp nhận hết mấy câu chuyện khó tin của Diệp Thư.
Sau khi biết được đáp án, Tấn Vọng chợt hiểu rõ tất cả. Mấy lời Diệp Thư nói tối nay đã xóa tan gần hết nghi ngờ của hắn trong mấy ngày qua.
Từ khi bắt đầu sống với Diệp Thư tới khi Úc Diễn xuất hiện, bí ẩn ngày càng tăng, nhưng Tấn Vọng cũng dần chắc chắn một chuyện.
Đó là Diệp Thư không thể giết hắn.
Điều này buộc hắn phải nhớ lại suy đoán ban đầu của mình.
Trong ba năm ấy, có lẽ Diệp Thư đã gặp phải chuyện gì đó. Hơn nữa, chuyện này cũng không đơn giản chỉ là việc khó nói bình thường.
Vì thế Tấn Vọng đã dùng chuyện của Tiêu Hoán để thăm dò Diệp Thư.
Đúng như dự đoán, Diệp Thư không hề nhớ mấy chuyện ngày xưa.
Sau khi chắc chắn không phải là do Diệp Thư thay đổi, vậy thì chỉ còn lại một cách giải thích. Dù trong ba năm ấy đã xảy ra chuyện gì, dù Diệp Thư vẫn còn chuyện giấu hắn thì cũng không ảnh hưởng đến đáp án này.
Diệp Thư bị mất trí nhớ.
Đây là đáp án mà Tấn Vọng rút ra được sau bao ngày điều tra, thăm dò và suy nghĩ.
Mãi đến hôm nay, sau khi Diệp Thư kể hết mọi chuyện, cuối cùng phần bị thiếu hụt cũng được bổ sung.
Tấn Vọng nói ra toàn bộ suy đoán của mình cho Diệp Thư nghe, hắn khẽ nói: “Nếu hiện tại ngươi có thể tới đây thì tại sao trong quá khứ lại không thể? Nếu mọi chuyện đều không rõ ràng, vậy sao chúng ta không nghĩ, khoảng thời gian ngươi bị mất trí nhớ hồi nhỏ, chính là lúc ngươi đến nơi này.”
“Ban đầu ngươi tỏ ra xa lạ với thế giới này, nhưng lại có thể đoán được chính xác chuyện xảy ra trong tương lai, nếu không phải đã biết trước kết cục thì sao ngươi có thể làm được điều đó?”
“Ta…” Lông mi Diệp Thư khẽ run, yếu ớt nói: “Ta không biết.”
Y đã từng nghĩ nguyên chủ cũng đến từ một thế giới khác giống mình. Nhưng đó chỉ là suy đoán, không thể kiểm chứng được.
“Chỉ còn một chuyện mà đến giờ trẫm vẫn không hiểu.” Tấn Vọng nói tiếp: “Sao ngươi lại phản bội trẫm.”
Diệp Thư nói: “Không phải vì nguyên chủ muốn báo thù cho gia tộc của mình sao?”
“Báo thù?” Tấn Vọng khẽ cười rồi nói: “Khi đó ngươi chỉ là con riêng của Diệp gia, con trai của một nô tỳ, từ khi sinh ra đến lúc rời khỏi Diệp gia, ngươi không hề nhận được ơn huệ hay săn sóc nào từ họ. Ngươi cảm thấy trẫm sẽ tin chuyện báo thù này à?”
Diệp Thư cũng thấy giả thuyết này vô lý, lẩm bẩm nói: “Sao ta biết được là y nghĩ thế nào chứ.”
Tấn Vọng lại im lặng.
Đây đúng là phần duy nhất còn thiếu trong toàn bộ câu chuyện
“Có lẽ mọi chuyện cũng không phức tạp như thế đâu.” Tấn Vọng bỗng nhiên nói: “Ngươi vừa nói chúng ta đang ở trong một cuốn sách, mà cuốn sách này bắt đầu bằng việc Diệp thừa tướng âm mưu tạo phản, bị trẫm xử tử. Vậy nếu muốn câu chuyện này có khởi đầu, sự phản bội của ngươi là phần quan trọng nhất.”
“Ý của ngươi là…”
Tấn Vọng nói: “Trẫm chỉ muốn nói, có khi nào việc ngươi phản bội đã được định sẵn từ trước, nên ngươi không thể kiểm soát được hành vicủa mình trong ba năm đó không?”
Diệp Thư không trả lời, trong điện yên tĩnh một lúc lâu.
Suy đoán của Tấn Vọng vô cùng táo bạo nhưng không phải là không có lý.
Nếu trong ba năm đó, Diệp thừa tướng bắt buộc phải tuân theo kịch bản gốc mà làm ra một số chuyện, vậy thì có thể giải thích rõ toàn bộ hành vi, thói quen và cả tính cách khác thường của y rồi.
“Nhưng …” Diệp thư rũ mắt, “Nhưng đây chỉ là suy đoán của ngươi, không có gì để chứng minh hết.”
“Không sai, tất cả đều không có căn cứ, cũng không thể tra ra được.” Tấn Vọng thở dài, cúi người ôm Diệp Thư vào lòng, “Nhưng A Thư à, bí ẩn của thế giới này vốn là khó hiểu, đừng để bị che mắt.”
Tấn Vọng vuốt tóc Diệp Thư, khẽ nói: “Đối với trẫm, bí mật trên người ngươi hay chân tướng mọi chuyện đều không quan trọng. Dù trước đó ngươi đã gặp phải chuyện gì thì bây giờ ngươi cũng đang ở cạnh ta, như thế là đủ rồi.”
“Nhưng lỡ như ta không phải..”
Tấn Vọng híp mắt lại: “Ngươi cứ như vậy, trẫm sẽ tức giận thật đấy.”
Diệp Thư im miệng ngay.
“Ngươi đó, cứ phải để trẫm nói thế này mới chịu ngoan ngoãn nghe lời.” Tay Tấn Vọng trượt theo sống lưng Diệp Thư xuống dưới, lén nhéo một cái, “Đừng quên, ngươi dám nhân cơ hội trẫm say rượu, một mình đi gặp nam nhân khác, trẫm còn chưa tính sổ với ngươi đâu.”
Diệp Thư: ” Nhưng Tiêu Hoán là khôn quân…”
“Nhưng cậu ta thích ngươi.” Tấn Vọng ngắt lời: “Mấy năm trước, tên khốn đó đã muốn cướp ngươi đi, giờ đã thành khôn quân nhưng lòng vẫn mang ý xấu. Có lẽ trẫm nên cho cậu ta một chức quan rồi đẩy đi canh giữ biên cương.”
Diệp Thư ngẩng đầu lên: “Bắt khôn quân ra chiến trường, sao ngươi quá đáng thế?”
Tấn Vọng bình tĩnh nhìn y.
Diệp Thư lật mặt ngay: “Tiêu Hoán lớn lên ở quân doanh, có ước mơ được tòng quân, thế này… Thế này cũng rất tốt.”
Tấn Vọng nở nụ cười, tay hắn xoa nhẹ lên eo Diệp Thư: “Được, xem như đã quyết định xong hình phạt cho cậu ta, vậy ngươi thì sao?”
“Ta… Ta cũng phải bị phạt à?”
Tấn Vọng liếc y: “Ai vừa mới khóc sướt mướt bảo tùy trẫm xử lý thế?”
“…”
Y đã nói lời này sao?
Diệp Thư nhíu mày, kết hợp với vành mắt hơi sưng đỏ, nhìn rất đáng thương: “Bệ hạ định xử lý ta thế nào?”
Tấn Vọng không trả lời.
Bàn tay hắn từ từ men theo người Diệp Thư xuống dưới rồi chạm vào phần hơi nhô lên trên bụng y.
Diệp Thư căng thẳng đến mức nắm chặt chăn mỏng bên dưới.
“Có nhóc con này ở đây, đúng là không tiện lắm.” Tấn Vọng sờ bụng y qua lớp áo mỏng, hắn hơi tiếc nuối mà nói: “Nợ đó đi, chờ sau khi sinh nhóc con ra rồi mới thi hành hình phạt hôm nay.”
Diệp Thư “A” một tiếng, đang định nói tiếp thì bị tiếng xôn xao ngoài cửa sổ cắt ngang.
Tiếng ồn ào của người hầu truyền từ ngoài cung vào phòng.
Tấn Vọng kéo Diệp Thư lên: “Sắp tới giờ Tý rồi, mọi người đang chuẩn bị đón năm mới.”
Diệp Thư nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn lồng được treo khắp cung điện, khiến cả hoàng thành sáng rực rỡ.
“Chỗ này nhìn không rõ, để trẫm dẫn ngươi đến nơi khác.” Tấn Vọng khoác áo lông cáo lên người Diệp Thư rồi bế y lên.
Tấn Vọng bước ra cửa, Diệp Thư chưa kịp hỏi hắn muốn đi đâu thì bỗng nhiên thấy bản thân bay vọt lên trời.
Tấn Vọng bật nhẹ bằng mũi chân rồi nhảy lên nóc nhà.
Hắn đặt Diệp Thư đứng vững trên mái hiên.
Tầm nhìn của y lập tức được kéo rộng ra.
Diệp Thư ngước lên, nhìn thấy một vài cung nữ đang vui vẻ chơi đùa trong tuyết, xa hơn nữa là vài tiểu thái giám đang quây quần đốt pháo hoa.
Ở phía chân trời, từng chiếc đèn Khổng Minh bay lơ lửng giữa trời rồi nhanh chóng hòa vào màn đêm đầy sao.
Đây là lần đầu Diệp Thư bình tĩnh ngắm nhìn phong cảnh của thế giới này.
Đây cũng là lần đầu y cảm nhận rõ nơi này không chỉ là thế giới trong sách. Nó là cuộc sống hiện thực của rất nhiều người, bọn họ đều là người thật, đều có máu có thịt.
Tất nhiên cũng bao gồm… người đang đứng cạnh y.
Tấn Vọng không có lòng dạ ngắm phong cảnh. Hắn cẩn thận kéo áo lông cáo trên người Diệp Thư kín lại, một tay ôm chặt eo y, như sợ y bất cẩn té xuống.
Diệp Thư nghiêng đầu nhìn sang.
Tối nay, phản ứng của Tấn Vọng khiến y rất bất ngờ.
Y không ngờ hắn lại có những suy nghĩ như thế trong đầu.
Dường như vị đế vương trẻ tuổi này trời sinh đã là như vậy, trước giờ hắn đã tin tưởng chuyện gì thì sẽ luôn chắc chắn, chuyên chế và không nói lý lẽ.
Nhưng chính vì thế mà trông hắn mới thật….Chói mắt
Diệp Thư nhìn hắn đến ngẩn người, y chợt nói: “Tấn Vọng—”
Bỗng nhiên, có tiếng nổ vang trời truyền từ nơi xa đến cắt ngang lời Diệp Thư. Sau đó, từng đợt pháo hoa bay vút lên từ khắp nơi trong cung rồi nở rộ trong màn đêm tăm tối.
Năm mới đã đến.
Tấn vọng quay đầu lại, đôi mắt tuấn mỹ ẩn chứa ý cười, hắn khẽ mở miệng, nhưng tiếng pháo nổ đì đùng đã át đi giọng hắn.
“Ngươi đang nói cái gì…” Diệp Thư định hỏi, Tấn Vọng bỗng nhiên cúi đầu, hôn lên môi y.
Nụ hôn này không sâu nhưng lại rất dài, mãi đến khi tiếng pháo nổ ngừng lại, Tấn Vọng mới buông y ra.
“Lúc ở Phương Hiên Lâu ta đã muốn làm như vậy rồi.” Tấn Vọng cụng trán với y, mỉm cười nói: “Nhưng khi đó ta không dám “sàm sỡ” ngươi, vì sợ ngươi giận rồi chạy đi mất.”
Diệp Thư bị hắn hôn đến khó thở, hai má hơi ửng đỏ: “Giờ ngươi hết sợ rồi à?”
“Sợ chứ.” Tấn Vọng nhìn y chăm chú, “Vậy ngươi sẽ bỏ đi sao?”
Diệp Thư: “Ta không biết…”
Tấn Vọng im lặng hôn y tiếp.
Hắn đè Diệp Thư lên đầu rồng trên mái hiên, dùng sức hôn y.
“Suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.” Tấn Vọng lùi nửa tấc, đáy mắt lộ ra ý cười dí dỏm: “Ngươi sẽ bỏ đi sao?”
Diệp Thư mím môi, khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, chỉ cần Diệp Thư mở miệng là sẽ chạm phải môi đối phương.
“…Thả ta xuống.” Diệp Thư nói.
Tấn Vọng dứt khoát:”Trả lời trước, không nói thì không thả.”
“…” Diệp Thư vẫn không trả lời, “Mau thả ta xuống!”
Tấn Vọng cười cười, nhưng cuối cùng vẫn không dám để y ngồi trên nóc nhà quá lâu. Hắn ôm lấy Diệp Thư rồi nhún chân nhảy xuống mái hiên, sau đó bế người về phòng.
Đêm đã khuya, trong hoàng thành dần yên tĩnh lại, đèn ở Dưỡng Tâm Điện cũng đã tắt.
Diệp Thư dựa vào ngực Tấn Vọng, mắt hơi khép lại.
Trong bóng tối, Tấn Vọng hỏi: “Đang suy nghĩ gì thế?”
Diệp Thư vẫn nhắm mắt, khẽ nói: “Đang nghĩ tại sao ngươi dám khẳng định suy nghĩ của mình là đúng.”
“Không phải là hoàng đế thì nên cẩn thận sao? Lúc trước, ta bịa ra nhiều lý do như vậy mà ngươi chẳng tin cái nào cả.” Diệp Thư khẽ thở dài, “Nhưng tối nay ta kể rất nhiều chuyện khó tin, sao ngươi không nghĩ rằng ta lại lừa ngươi tiếp? “
“Đúng là mấy lời ngươi nói tối nay rất khó tin. Nếu ngươi kể chuyện này với ai, sợ là mọi người chỉ biết cười trừ cho qua chuyện.”
“Nhưng ngươi vẫn tin.”
“Đúng, ta tin.” Giọng Tấn Vọng rất nhỏ: “Trẫm sẵn lòng tin tưởng ngươi.”
Diệp Thư: “Tại sao?”
“Ngươi biết rõ câu trả lời.” Tấn Vọng nói, “Bởi vì ta yêu ngươi.”
Đầu ngón tay Diệp Thư khẽ run lên.
Bởi vì yêu ngươi nên ta sẵn lòng tin tưởng toàn bộ lời ngươi nói, dù sự tin tưởng này chỉ đến từ một phía.
Trong bóng tối, giọng hắn trầm thấp mà rõ ràng: “Từng có một khoảng thời gian ta không biết phải đối mặt với ngươi như thế nào. Ngươi đã giúp ta khi ta khốn khó, chúng ta lại có tình nghĩa bạn bè nhiều năm, nhưng cũng có cả… lừa dối, phản bội và thù hận.”
“Vào đêm ngươi phân hóa trong rừng cây gần khu săn bắn, đã rất nhiều lần ta có ý định giết ngươi. Nhưng lúc đó trông ngươi yếu ớt như vậy, lại hoàn toàn tin tưởng và ỷ vào ta, rất giống dáng vẻ trong ký ức của ta.”
“… Ta không nỡ ra tay.”
“Bỏ lỡ cơ hội lần đó, sau này lại càng không thể ra tay.” Tấn Vọng cười giễu, “Thật đáng tiếc, điều đơn giản như vậy mà đến tận bây giờta mới hiểu được.”
Tấn Vọng hỏi: “A Thư, có phải ngươi cần thêm ít thời gian để suy nghĩ kỹ mọi chuyện không?”
“Ta…chỉ là ta lo lắng thôi.” Diệp Thư khẽ nói, “Lỡ như, ý ta là lỡ như, ta không phải…người mà ngươi biết, nhưng do ta mà người ấy không thể quay về được nữa, chuyện này không công bằng với ngươi… “
Tấn Vọng ngắt lời y: “Có thật là ngươi chỉ đang lo lắng việc này không?”
Diệp Thư ngẩn người.
Tấn Vọng thở dài, xoay người đè Diệp Thư xuống giường.
Trong điện mờ tối, chỉ có ánh trăng le lói từ từ đổ xuống, bao lấy bóng hình cả hai.
Đáy mắt hai người phản chiếu bóng hình của nhau, hồi lâu sau Tấn Vọng mới lên tiếng: “Nãy giờ toàn là ngươi hỏi, trẫm cũng có một vấn đề muốn hỏi ngươi.”
Tư thế này khiến Diệp Thư không thể trốn tránh, y cố nghiêng đầu đi: “Ngươi…Ngươi nói đi.”
Tấn Vọng hỏi: “Sao lúc nãy ngươi không đi với Tiêu Hoán.”
Diệp Thư ngẩn người.
“Nếu vừa rồi người chọn rời đi, trẫm sẽ không bao giờ biết được sự thật, ngươi có thể sống tự do ở một nơi khác trên thế giới này.” Mắt Tấn Vọng sáng rực lên, “Sao ngươi không đi?”
Diệp Thư mấp máy môi: “Bởi vì…… Bởi vì ta cảm thấy, ta đã chiếm thân thể người khác, còn lừa ngươi lâu như vậy, ta không thể…… Không thể rời đi như thế được.”
Tấn Vọng hỏi: “Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”
Không hiểu sao Diệp Thư bị hắn nhìn cho chột dạ: “Chỉ … Chỉ đơn giản như vậy.”
“Vậy giờ ngươi đã giải thích rõ ràng mọi chuyện, trẫm cũng không trách ngươi, ngươi vẫn muốn rời đi à?”
Diệp Thư im lặng.
Tấn Vọng nhìn y chăm chú một lúc lâu, bỗng nhiên hắn buông y ra.
Tấn Vọng đứng dậy, quay lưng về phía Diệp Thư, giọng hắn nhỏ mà lạnh lùng: “Trẫm không nói đùa, cũng không cố ép buộc, Diệp Thư, trẫm hỏi ngươi lần cuối, ngươi muốn rời khỏi kinh đô chứ?”
Diệp Thư nhìn bóng lưng hắn, mở miệng nhưng lại không nói nên lời.
“Nếu ngươi muốn, trẫm sẽ lập tức hạ chỉ cho phép ngươi rời kinh đô, trẫm sẽ không hỏi nơi ngươi đến, cả đời này cũng không làm phiền ngươi nữa.” Tấn Vọng nói, “Quân vô hí ngôn, trẫm nói được làm được.”
Giọng hắn rất nhỏ, nhưng lại ẩn chứa mấy phần uy nghiêm của đế vương.
Bầu không khí trong điện chợt cứng lại như đóng băng.
Diệp Thư ngồi ở đầu giường, hai chân từ từ cuộn lại: “Ta…”
Tấn Vọng lạnh lùng nói: “Diệp Thư, nói cho trẫm nghe quyết định của ngươi.”
Cơ thể Diệp Thư khẽ run lên.
“Ta không biết…” Viền mắt Diệp Thư hơi ửng đỏ, khẽ lặp lại, “Ta không biết…”
Tấn Vọng lặng lẽ thở phào.
“Chỉ nói câu ngươi không muốn rời đi khó đến vậy sao?” Tấn Vọng trở lại mép giường, ôm cơ thể run rẩy kia vào ngực, “Xin lỗi, sau này trẫm sẽ kiên nhẫn hơn, nhưng….giờ trẫm không muốn đợi thêm nữa.”
Đây là lần thứ ba hắn nói xin lỗi trong tối nay, Diệp Thư ngẩng đầu lên, đôi mắt y long lanh đỏ hồng như mắt thỏ.
“Ngươi không muốn rời đi, chuyện này chẳng liên quan gì đến thân phận hay bí mật của ngươi.” Tấn Vọng nghiêm túc nhìn y, “Ngươi không đồng tình với suy đoán trẫm nói tối nay, không phải do ngươi sợ lỡ đoán sai sẽ khiến trẫm không chịu được.
“…Mà là do ngươi không chấp nhận kết quả đó nổi.”
“A Thư, trẫm không biết ngươi đã gặp phải chuyện gì ở thế giới kia mà lại trở nên dè dặt như vậy, không dám tùy tiện trao tình cảm cho người khác.”
Tấn Vọng vuốt ve gương mặt tái nhợt của Diệp Thư, dịu dàng nói: “Ngươi sợ có được rồi lại mất đi, nên thà rằng không tin, cũng không muốn tin.”
Môi Diệp Thư khẽ run: “Ta… Ta không hiểu ngươi đang nói gì.”
“Được rồi, vậy chúng ta nói chuyện khác đi.” Tấn Vọng nói, “Ngươi thích ở chung với trẫm không?”
Lông mi Diệp Thư khẽ run lên.
Tấn Vọng nghiêng người ghé lại gần rồi ôm y vào lòng: “Ngươi thích trẫm ôm ngươi như thế không?”
Diệp Thư vẫn không trả lời.
Tấn Vọng càng ghé sát hơn, hôn lên mi mắt Diệp Thư.
Hắn cẩn thận hôn từ đuôi mắt xuống má rồi mũi, đến tận khóe môi, Tấn Vọng mới ngẩng đầu: “Thích trẫm hôn ngươi không?”
Diệp Thư thở hổn hển.
Tấn Vọng rất kiên nhẫn, hắn đè Diệp Thư xuống giường, hôn từng chút từng chút để trấn an y. Động tác của hắn đầy lôi cuốn, mê hoặc người khác dần vứt mũ đầu hàng, chìm xuống vực sâu dịu dàng.
Tấn Vọng ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười: “Ngươi thấy không, rõ ràng là ngươi thích nó.”
Hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Đừng nói với trẫm đây là bản năng của khôn quân, không có quyển sách nào viết như thế hết. Mấy ngày qua ngươi đọc nhiều như vậy mà vẫn không hiểu sao?”
“Luôn muốn ở gần người khác, mong muốn được ôm hôn, đây không phải do bản năng quấy rối, mà là do nơi này.” Tấn Vọng ấn lên ngực y, “Cảm nhận được không?”
Tim Diệp Thư đập nhanh theo tiết tấu, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tấn Vọng nghiêm túc nhìn Diệp Thư, hắn giơ tay cầm tóc mai y lên rồi vuốt nhẹ nó.
Qua hồi lâu, hắn mới khẽ nói: “Diệp Thư, ngươi yêu ta.”
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tấn Vọng: Cuối cùng vẫn là trẫm gánh team.
Yu có điều muốn nói: Đợi bao lâu mới nói lời yêu hú hú hú.