Edit: Sẻ + Cải
Beta: Dii
———————————————-
Diệp Thư hồi lâu vẫn chưa trả lời.
Mục Cửu Khanh nói: “Diệp thừa tướng, ngươi có mối thù thâm sâu tựa biển với tên cẩu hoàng đế kia, hẳn là ngươi sẽ không mềm lòng với hắn chứ?”
“Ta…” Diệp Thư rũ mắt xuống.
Đương nhiên không phải là y mềm lòng.
Nhưng mạng người chẳng phân biệt đắt rẻ sang hèn, giống như lúc trước y không muốn vì bảo vệ tính mạng mình mà hại đến mạng người khác, thì giờ đây y cũng không muốn vì chạy trốn mà hại Tấn Vọng.
Cái quan niệm tùy tiện phất tay là lấy mạng người này y không nuốt nổi.
Y cũng không cần nói mấy lời này cho Mục Cửu Khanh biết.
Mục Cửu Khanh là gián điệp nước địch, chỉ là mối quan hệ hợp tác theo nhu cầu với nguyên chủ mà thôi, không thể tin tưởng tuyệt đối.
“Làm sao ta có thể mềm lòng với tên cẩu hoàng đế kia được chứ.” Diệp Thư nói giọng lạnh tanh: “Chẳng qua… Bên người hắn được canh gác nghiêm ngặt như thế, ta lại không có võ nghệ, đại thế đã mất, sao ta giúp ngươi giết hắn nổi đây?”
“Mục công tử, thay vì giết người, những thứ mà ta có thể cho ngươi hơn xa tưởng tượng của ngươi nhiều.”
Lời này của y không phải là giả.
Trong sách, Tây Hạ bị diệt trước tiên, Đại Yến quy hàng, tính theo tuyến thời gian thì chuyện Tấn Vọng khơi mào chiến tranh cũng sắp tới rồi.
Tấn Vọng là một kỳ tài quân sự, cực am hiểu hành binh bố trận, mà trùng hợp là, quân sự Tây Hạ bị thiếu một vị quân sư bố phòng.
(*Bố trận: Đội hình tấn công.
*Bố phòng: Đội hình phòng ngự.)
Hiện tại chỉ có Diệp Thư mới đảm nhiệm được trọng trách này.
Diệp Thư đã suy nghĩ mấy chuyện này từ lâu rồi.
Nhưng Mục Cửu Khanh lại nói: “Ai nói ta ép ngươi phải tự ra tay?”
Diệp Thư: “…”
“Ngươi có quan hệ thân thiết với hoàng đế Trường Lộc quốc. Ta muốn ngươi nghĩ cách hạ thuốc giữ chân hắn lại kinh đô trong đêm nay, giết hắn thì tự ta có thể.”
Diệp Thư: “…”
Mấy người trong quyển sách này có vấn đề về não hết à???
Có tình báo mà lại không muốn sao?????
Mặt của Diệp Thư suýt nứt ra luôn, y ho nhẹ: “Nếu Mục công tử không ngại thì chúng ta tiếp tục thương lượng…”
“Không cần thương lượng nữa.” Mục Cửu Khanh đặt một chiếc bình ngọc tinh xảo lên bàn, “Ngươi cứ làm theo lời ta đã nói, chỉ cần đêm nay hoàng đế Trường Lộc quốc không hồi cung, ta ắt có thể đắc thủ.”
……..
Một lát sau, Diệp Thư ôm mèo con rời khỏi con ngõ nhỏ.
Ở đầu hẻm có một chiếc xe ngựa đứng chờ, cạnh xe ngựa lại có một thanh niên mặc áo đen đang nhắm mắt dưỡng thần.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu lên.
Ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây rọi lên sườn mặt của hắn, gương mặt của hắn được phủ thêm một lớp ánh nắng trông càng ôn hoà hơn.
Diệp Thư dừng bước, đối mắt với hắn.
“Xong rồi à?” Tấn Vọng hỏi.
Diệp Thư đáp lại, rồi đến gần: “Ngươi xem, chúng nhỏ quá nè…”
Mèo con có màu lông vàng trắng xen kẽ ngoan ngoãn nép vào bên mèo mẹ, chẳng hề kêu hay quấy.
Tấn Vọng giơ tay sờ đầu mèo con: “Lúc ngươi nhặt A Vượng về nó cũng chỉ lớn thế này.”
Diệp Thư cười, thuận miệng nói: “Đúng rồi, chắc ngươi không còn ghen tị với nó đâu nhỉ?”
Hồi tháng chạp giá rét năm ấy, không biết nguyên chủ nhặt được con cún lông vàng đang thoi thóp ở đâu ra rồi mang về, rồi một hai phải đặt tên “A Vượng”, còn chưa kể nó tranh ăn với hai người, làm cho bạn nhỏ Tấn Vọng ghen tị mấy ngày.
Tấn Vọng nghe lời này, nét cười trong mắt dần ảm đạm đi.
Hắn quay đầu sai người đưa mèo con về hành cung trước để tắm sạch và cho ăn.
Diệp Thư theo hắn lên xe ngựa.
Xe ngựa chầm chậm chạy đi, Diệp Thư hỏi: “Chúng ta không về hành cung ư?”
“Chẳng phải ngươi nói ở hành cung quá lâu lại ngột ngạt à, có muốn ra ngoài đi dạo không?” Tấn Vọng hất cằm, chậm rãi nói, “Vừa hay hôm nay hưu mộc*, ngươi muốn đi đâu trẫm cũng chiều ý ngươi.”
(*Hưu mộc: ngày nghỉ. Thời xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một ngày để tắm gội, gọi là hưu mộc.)
Kinh đô giàu có và sầm uất, giữa kinh đô còn có một dòng sông chảy qua.
Tiên đế sa vào hưởng lạc, ở thời kỳ thịnh nhất, trong kinh đô đâu đâu cũng thấy lầu xanh, khắp nơi chìm ngợp trong chốn vàng son.
Mãi sau khi Tấn Vọng kế vị, tình trạng này mới được cải thiện.
Diệp Thư tò mò về lầu xanh được sách truyện miêu tả lâu rồi, rất muốn đi thử cho biết.
Nhưng y ngại.
Y không dám nhắc đến.
Cuối cùng, hai người thuê một con thuyền nhỏ, dạo chơi trên mặt sông.
Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn hai bên bờ sông sáng rực lên, thuyền hoa lay động trên mặt nước, cách đó xa xa có tiếng đàn hát vọng đến.
“Đó là ‘Xuân Giang Các’, lầu xanh đứng đầu kinh đô.” Tấn Vọng ngồi ở bên cửa sổ, buông chén rượu, “Đêm nay ái khanh đã nhìn về nơi đó mười bảy lần, có phải rất muốn vào xem không?”
“…”
Diệp Thư thu lại tầm mắt: “Không, không có.”
Tấn Vọng mỉm cười không đáp, giơ tay cầm lấy bầu rượu.
Bầu rượu nhẹ nghiêng, rượu chảy xuống.
Sau vụ tối hôm qua, đến cả rượu Tấn Vọng cũng không cho Diệp Thư sờ đến, số rượu này hầu như tự hắn uống hết.
Tửu lượng của Tấn Vọng chỉ bình bình, mới uống một bầu rượu thôi mà ánh mắt đã mơ màng.
Nhưng rõ ràng là, đêm nay hoàng đế bệ hạ còn chưa tận hứng, hắn đang định sai người lấy thêm rượu thì Diệp Thư vội nói: “Ta đi thôi.”
Tấn Vọng nhìn về y.
Diệp Thư đứng dậy: “Bệ hạ chờ một lát, ta đi lấy cái này.”
Nói xong, Diệp Thư chẳng chờ Tấn Vọng trả lời đã nhanh chân bước ra ngoài.
Cũng bởi vì đi quá vội nên y không thấy ánh mắt của Tấn Vọng bỗng dưng lạnh lẽo.
Hiện lên vẻ sát ý hiếm thấy.
Rượu tối nay đều do Tấn Vọng phái người mang từ trong cung đến, chất đống trên chiếc bàn nhỏ ở gian ngoài, vì có bình phong che đậy nên chẳng thấy rõ thanh niên đã làm gì.
Tấn Vọng cũng không muốn quay đầu lại nhìn.
Hắn chậm rãi uống xong ngụm rượu cuối cùng trong chén, thanh niên cũng cầm bầu rượu quay về bên cạnh bàn.
“Trời đã tối rồi, bệ hạ uống xong bình cuối cùng này thì đừng uống nữa.” Diệp Thư vừa nói vừa rót đầy rượu cho Tấn Vọng.
Rượu đổ vào chén sóng sánh, màu sắc rõ ràng.
Tấn Vọng rũ mắt nhìn, cười nói: “Không ngờ ái khanh quan tâm trẫm như vậy, cũng được, uống xong ly này chúng ta về hành cung đi.”
“Ngồi xuống, ở lại với trẫm.”
Diệp Thư rót cho mình ly trà.
Tấn Vọng không cho y uống rượu, đêm nay y đành lấy trà thay rượu, ở lại uống với Tấn Vọng cả buổi tối.
Diệp Thư nâng chén lên uống, Tấn Vọng bỗng nói: “A Thư, ngươi còn nhớ lần cuối chúng ta uống rượu là khi nào không?”
Diệp Thư ngừng tay lại.
“Là ba năm trước.”
“Ngày đó cũng chính là ngày ngươi nói với trẫm mình muốn làm thừa tướng.”
“Sau đó trẫm đã nghĩ, lúc ấy nên phong đại cho ngươi một tước vị, để ngươi làm vương gia nhàn hạ ở kinh đô, dù sao cũng đỡ hơn bây giờ.” Tấn Vọng giấu đi nét trào phúng nơi đáy mắt, nhàn nhạt nói: “Đáng tiếc, ai mà chẳng muốn quyền thế và phú quý, đúng không?”
Diệp Thư không trả lời.
Y thật sự không biết nên trả lời thế nào.
Vì sao nguyên chủ lại phản bội, y không có đoạn ký ức này, trong tiểu thuyết cũng không hề giải thích.
Không chỉ mình Tấn Vọng khó hiểu, y cũng vô cùng khó hiểu.
Đối mặt với sự chất vấn của Tấn Vọng, đến cớ y cũng chẳng thể lấy ra.
Bên trong im ắng không một tiếng động, chỉ có làn điệu du dương đứt quãng bay tới ngoài cửa sổ.
“Uống đi.”
Tấn Vọng nâng chén của mình chạm vào chén trên tay Diệp Thư, sau đó vén tay áo ngửa đầu uống hết.
Hình như Tấn Vọng đã uống rất nhiều, hắn làm ngã cái chén không lên bàn, rồi đỡ bàn đứng dậy, mém xíu nữa đã ngã sang một bên.
Diệp Thư vội vàng đỡ hắn.
Thuyền cập bến, Diệp Thư đỡ Tấn Vọng rời thuyền.
“Ối, sao bệ hạ lại say đến mức này?” Nội thị chờ trên bờ vội vàng tiến lên phía trước đỡ hai người lên xe ngựa, mới hỏi: “Diệp thừa tướng, chúng ta…… Có về không?”
Kinh đô cách hành cung khá xa, đánh xe về cũng phải tốn ít nhất nửa canh giờ*.
(*Một tiếng đồng hồ.)
Tấn Vọng đã say đến mức này, cần phải nhanh chóng nghỉ ngơi, đi xe ngựa chỉ càng tệ hơn thôi.
Nhưng bây giờ về hành cung cũng không được.
Lẽ ra Diệp Thư phải kêu người tìm một khách điếm nghỉ tạm đêm nay, thế thì vừa lúc có thể nội ứng ngoại hợp với Mục Cửu Khanh.
Nhưng mà……
Diệp Thư dùng tay đỡ Tấn Vọng, người nọ dựa vào vai y, đôi mắt khép hờ mang theo men say nhìn y chăm chú.
Ánh mắt này vô tình làm Diệp Thư nhớ đến cảnh trong mơ đêm qua.
Thiếu niên dựa vào lồng ngực y, nhỏ giọng nói: “Ta sợ nốt lần này nữa thôi.”
Diệp Thư hít thật sâu, rồi dặn dò: “Đưa chút canh giải rượu tới đây, về hành cung.”
…
Bóng đêm tĩnh lặng, một chiếc xe ngựa từ từ chạy trên đường núi.
Bên trong xe ngựa rất rộng, Diệp Thư đỡ Tấn Vọng dậy, đưa canh giải rượu đến bên miệng hắn.
Tấn Vọng nhíu mày tránh đi: “Đây là cái gì, trẫm không uống.”
“Canh giải rượu.” Diệp Thư nói, “Uống nhanh đi, uống xong sẽ không khó chịu nữa.”
“…… Không cần.” Hình như Tấn Vọng đã suy nghĩ một lát, mới nhắm mắt nói, “Ngươi đút trẫm đi, nếu không trẫm không uống.”
Diệp Thư: “……” Cho ngươi say chết luôn đi.
Bình ngọc y cầm vẫn chưa mở nắp, đêm nay y không hề bỏ thuốc Tấn Vọng.
Bình tĩnh mà xem xét, ngoại trừ thường xuyên hù doạ y thì tên cẩu hoàng đế này đối xử với y cũng không tồi.
Tấn Vọng còn chưa muốn lấy mạng y, sao Diệp Thư có thể vì bảo vệ mạng sống mà làm tổn thương hắn.
Huống chi là dùng thủ đoạn bỉ ổi này.
Nhưng mà… Không bỏ thuốc cũng say thành như vậy, tên cẩu hoàng đế này thật vô dụng.
Diệp Thư thở dài, múc một muỗng canh giải rượu đút đến bên miệng Tấn Vọng.
Xe ngựa xóc nảy, Tấn Vọng lại không phối hợp. Diệp Thư thử nhiều lần nhưng vẫn không thể đút vào miệng.
“Ngươi đừng nhúc nhích!”
Diệp Thư khó thở, y dùng một tay đè lại vai Tấn Vọng, ngửa đầu uống một hớp canh giải rượu, dùng miệng đút hắn.
Môi của đối phương mềm mại và hơi lạnh, Diệp Thư cạy răng Tấn Vọng ra, từ từ đổ canh giải rượu chua ngọt vào.
Tấn Vọng lập tức nằm yên không nhúc nhích.
Mới đút xong một ngụm canh, biến cố lại xảy ra vào lúc này.
Ngoài xe bỗng truyền đến tiếng ngựa hí vang, thân xe lay động kịch liệt, sau đó ngừng lại.
“Hộ giá!”
“Có thích khách, hộ giá!”
Diệp Thư giật mình, vừa định rời khỏi thì bỗng bị người túm lại.
Biến cố tới quá nhanh, Diệp Thư còn chưa kịp phản ứng đã bị đè lên chiếc giường nhỏ mềm mại trên xe ngựa, môi cũng bị lấp kín lần nữa.
Diệp Thư mở mắt ra, đối diện với đôi mắt đẹp đẽ lại hung ác và nham hiểm.
Đôi mắt kia không hề say.
Diệp Thư giơ tay đẩy hắn ra theo phản xạ, lại bị Tấn Vọng ấn cổ tay đè lên giường.
Ngoài xe ngựa ồn ào nhốn nháo, tiếng giết chóc, tiếng la hét hoà vào nhau làm ồn ào.
Bên trong xe ngựa, Tấn Vọng đang hôn và gặm cắn môi Diệp Thư, giữa môi và răng tản ra mùi rượu nhàn nhạt.
Lúc Tấn Vọng hôn người khác, sẽ dịu dàng đến mức chẳng hề giống tính tình của hắn.
Hắn dùng tay nâng cằm Diệp Thư, đầu ngón tay xoa nhẹ lên mặt y. Dùng đôi môi mỏng mát lạnh lấp kín môi Diệp Thư, miêu tả kỹ càng, kiên nhẫn và tỉ mỉ, làm người ta có cảm giác mình được hắn coi là báu vật.
Một lát sau, tiếng ồn ào ngừng lại.
Có tiếng người từ ngoài xe truyền tới: “Bệ hạ, thích khách đã bắt được hết, ngài có bị thương không?”
Bên trong xe, cuối cùng Tấn Vọng cũng ngẩng đầu, hai đôi môi tách rời.
Hắn nhìn chăm chú vào Diệp Thư, nhẹ giọng nói: “Trẫm không sao.”
Bức màn của xe ngựa được vén lên, cấm vệ quân đè vài tên mặc đồ đen quỳ ở trước xe.
Tấn Vọng ôm Diệp Thư ra ngoài.
Môi thanh niên đỏ ửng, đuôi mắt ngấn nước, vừa nhìn đã biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Đám thị vệ nhắm mắt giả bộ mù, Diệp Thư vùi đầu vào lồng ngực Tấn Vọng, cẩn thận giương mắt nhìn qua.
Người quỳ gối đằng trước đúng là Mục Cửu Khanh.
“…”
Vị huynh đệ này làm việc bốc đồng như vậy ư?
Mục Cửu Khanh cũng nhìn thấy y, trong mắt nhất thời dấy lên lửa giận.
Hắn hiểu, hắn hiểu hết rồi.
Mới đầu Diệp Thư giận hoàng đế Trường Lộc quốc sau đó giả bộ hợp tác với hắn, tất cả là vì bắt trọn bọn hắn trong hôm nay.
Khoé mắt Mục Cửu Khanh muốn nứt ra, nhưng miệng hắn bị bịt kín, không thể mở miệng được, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở mơ hồ.
Diệp Thư nằm trong lồng ngực Tấn Vọng, đến nhúc nhích cũng chẳng dám.
“Lần bắt gián điệp Tây Hạ trước đó có mấy tên nhận được tin trước mà chạy thoát, xem ra chính là mấy tên này.” Tấn Vọng nhàn nhạt nói, “Làm thịt hết đi.”
Mục Cửu Khanh: “Ưm ưm ưm ——!”
Tấn Vọng không để ý đến hắn, ôm Diệp Thư trở lại bên trong xe.
Mục Cửu Khanh càng giãy kịch liệt: “Ưm ưm ——!! Ưm ưm ——!!!”
Tấn Vọng ngừng bước, ngoái đầu nhìn lại: “Ngươi còn có chuyện muốn nói?”
Tim Diệp Thư lập tức đập dồn dập.
Nhưng y còn chưa kịp mở miệng, Tấn Vọng đã phân phó: “Để hắn nói.”
Cấm vệ quân kéo miếng vải đen bịt trên miệng Mục Cửu Khanh xuống, Mục Cửu Khanh ngẩng đầu hét lớn: “Diệp cẩu, sao ngươi nói không giữ lời?!”
Ngay sau đó, câu thứ hai của hắn là: “Hôn quân, hôm nay ta chết không có gì phải luyến tiếc, nhưng ngươi cũng đừng hòng sống tốt!”
Mục Cửu Khanh đã chết đến nơi, chẳng thèm kiêng dè cái gì nữa.
Hắn nở một nụ cười dữ tợn, lạnh lùng nói một câu long trời lở đất: “Tên đang đứng bên cạnh ngươi luôn ngày đêm tơ tưởng, hận không thể rủa dòng họ Tấn của ngươi chết không có chỗ chôn!”
Diệp Thư giật mình, lập tức cảm giác được tầm mắt của Tấn Vọng, nửa người y bỗng tê rần.
Toang rồi.