S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Cho Dù Bạch Ngọc Đường có không tình nguyện, thì thời gian vẫn đang trôi đi, buổi diễn vẫn sắp bắt đầu.

Trên sâu khấu đang diễn tập lần cuối cho tiết mục hợp xướng, các sinh viên đang vào hội trường, diễn tập cuối cùng cũng xong, các nữ sinh đều tự động đi xuống, trở về chỗ ngồi.

Triển Chiêu cuộn kịch bản lại, nhẹ nhàng gõ cằm, nhìn xung quanh.

Bạch Ngọc Đường lại quan sát các cửa vào, phát hiện mọi người chen đầy cả lối đi, lát nữa mà xảy ra chuyện gì, có thể sẽ tạo ra nhiễu loạn cực kì lớn.

Bạch Ngọc Đường không tự giác nhớ lại lời Bạch Diệp, Triệu Tước là một “kẻ điên”, một khi điên lên, không có chuyện gì là không làm được. Triệu Tước tổ chức một bữa tiệc lớn như vậy, có thể đã chuẩn bị trước cái gì không?

“Sách.”

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, chỉ thấy Triển Chiêu đang nhìn mình.

Bạch Ngọc Đường hơi nhướn mày, nhìn Triển Chiêu, mang ý — Tình hình thế nào, Miêu nhi?

Triển Chiêu nheo mắt lại, “Cậu xem ra rất lo lắng.”

Bạch Ngọc Đường nói ra suy nghĩ trong lòng cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu sờ sờ đầu hắn, “Yên tâm đi.”

Bạch Ngọc Đường không hiểu, “Yên tâm cái gì?”

Triển Chiêu nở nụ cười, “Cậu không nghĩ Triệu Tước là kẻ điên, nhưng tôi thì đã dự kiến rồi. Tới bây giờ tôi vẫn luôn nghĩ chú ta chẳng phải là kẻ điên nhất, mà là càng ngày càng điên.”

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, “Vậy cậu xác định hôm nay sẽ không có gì xảy ra? Lát nữa mà cả đám đạp lên nhau, Bao cục sẽ băm nát tôi ra đó!”

Triển Chiêu vuốt lại vạt áo ở phía trong, “Cái điên của Triệu Tước cũng không phải loại điên đó.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, như chờ hắn giải thích.

Triển Chiêu nhấc chân, “Làm đắm thuyền, mọi người đều rơi hết xuống nước, hoặc làm người trong thuyền rơi hết xuống nước nhưng thuyền không chìm, cái nào điên hơn?”

Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu, “Cũng gần như nhau.”

Triển Chiêu cong khóe miệng, “Cái này cũng không phải điên, người điên thật sự là ngay trong lúc đó, biến con thuyền thành thuyền ma, lang thang trên biển một trăm năm, sau khi được tìm thấy, thi thể vẫn được bảo tồn nguyên vẹn.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Điên không giống người thường?”

“Lát nữa khẳng định sẽ có trò hay để xem, nhưng mà tôi một chút cũng không lo lắng sẽ làm liên lụy người vô tội.” Triển Chiêu đè thấp thanh âm, “Làm liên lụy người vô tội chỉ có kẻ ngu mới phạm phải, nếu hôm nay Triệu Tước làm như thế, đảm bảo sẽ bị tôi cười tới chết.”

Trong lòng Bạch Ngọc Đường lập tức nắm chắc, đúng vậy, đối với Triệu Tước mà nói, không có chuyện gì mất mặt hơn chuyện bị Triển Chiêu chế giễu!

Đồng hổ điểm bảy giờ tối, buổi diễn chính thức bắt đầu.

Đèn xung quanh đều được tắt, đèn màu trên đỉnh được bật lên.

Các sinh viên ngẩng đầu, nhìn ánh sáng lấp lánh trên đỉnh, đều cảm thấy hiệu trưởng kiếm được thần tài ư? Cũng quá tráng lệ rồi.

Bạch Ngọc Đường nhìn hồi lâu, cúi đầu nhìn tới cuối tờ quảng cáo, có viết rõ ràng — Tập đoàn Bạch thị hân hạnh tài trợ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cảm giác mồ hôi đổ sau gáy, anh hai dư tiền tới nỗi quăng như rác luôn sao?

MC lần này là Trần Hi và Lưu Manh, hai người đứng trên sân khấu, thoạt nhìn rất xứng, Triển Chiêu gác chân hớn hở nhìn, Bạch Ngọc Đường vẫn ngẩng đầu, nhìn ngọn đèn kia…

Tuy rằng thị lực của hắn đã vượt qua người bình thường, nhưng muốn nhìn hình ảnh phản xạ từ bên trong camera là không thể, Mã Hán và Eleven có kính ngắm thì khác. Nhưng mà… nếu chịu khó nhìn kỹ, vẫn có thể theo quang ảnh khác nhau nhận ra điểm khác biệt. Sau khi nhìn vài lần, Bạch Ngọc Đường liền thích ứng, những người ngồi bên dưới rõ ràng luôn nhìn về phía trước, trên đó phản chiếu hình ảnh màu đen, một khi ngẩng đầu, sẽ có điểm nhạt hơi chớp. Nếu thường xuyên ngẩng đầu… Nghĩa là người đó có vấn đề.

Bạch Ngọc Đường đang nhìn, bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống — Là Chu Dật.

“Anh đẹp trai.” Chu Dật khều khều bả vai Bạch Ngọc Đường, “Anh mà ngẩng đầu nữa là sẽ ảnh hưởng cục diện đó!”

Bạch Ngọc Đường không rõ, xoay đầu nhìn hắn.

“Anh có cảm thấy có mấy ánh sáng chớp chớp không?” Chu Dật nói, “Mấy nữ sinh đằng sau đang thi nhau chụp hình anh đó anh hai, đừng nhìn nữa!” Chu Dật bất đắc dĩ.

Triển Chiêu vươn tay đè đầu Bạch Ngọc Đường, “Ngoan! Giấu mặt đi đừng để người ta chụp nữa!”

Bạch Ngọc Đường không nói gì, nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu cho hắn xem đồng hồ, “Trời ơi, cả tiếng nữa mới tới chúng ta.”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, kịch bản hắn còn chưa đọc.

Trên sân khấu bây giờ đang có tiết mục ca hát, Trần Lộ chạy xuống, hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Thuộc lời thoại chưa?”

Triển Chiêu ra dấu OK, Trần Lộ lại nhìn Bạch Ngọc Đường, nơm nớp lo sợ hỏi, “Kịch bản có phải viết không hay?”

Bạch Ngọc Đường rất muốn gật đầu, nhưng mà bị Triển Chiêu nhéo một cái, vì vậy từ yes bên miệng liền đổi thành no, nhưng mà nếu mở miệng nói vài câu an ủi thì rất khó, dù sao Bạch Ngọc Đường cũng không mắng nữ sinh kia nữa.

“Hay là vầy đi.” Trần Lộ nói, “Lát nữa nếu cậu không thuộc, vậy cứ tự do phát huy.”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, “Tự do phát huy cũng được?”

“Đúng vậy!” Trần Lộ gật đầu, “Cậu cảm thấy rất buồn nôn thì diễn khốc một chút cũng được, cậu diễn sát thủ mà, càng khốc thì càng ok!”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, cảm thấy có thể chấp nhận, nhét kịch bản sang một bên, “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Trần Lộ vui mừng chạy đi, Bạch Ngọc Đường nhún vai với Triển Chiêu — Ít nhất khỏi cần học thoại.

Triển Chiêu vuốt cằm, “Cậu không học thoại đối đáp với tôi, vậy tôi chịu thiệt rồi?”

Bạch Ngọc Đường vươn tay, gác lên lưng ghế Triển Chiêu, nhẹ nhàng xoa mi tâm, nói với hắn, “Triệu Tước có âm mưu gì không vậy, sao tôi cảm thấy hình vẽ trên sân khấu cứ thay đổi, rất có quy luật.”

Triển Chiêu ngẩn người, ngẩng đầu lên liền thấy, hơi nhíu mày, xoay đầu nhìn Triệu Tước.

Triệu Tước ngồi cách đó không xa nhẹ nhàng vẫy tay với hắn, giống như chào hỏi, có vẻ còn cười khẽ.

Bạch Ngọc Đường hỏi, “Chú ta động tay động chân?”

Triển Chiêu gật đầu, “Chúng ta thật sự không hề đoán sai, không quậy banh không phải Triệu Tước!”

“Chú ta muốn làm gì?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

“Ám thị mọi người ngồi yên, không được nhúc nhích.” Triển Chiêu bĩu môi, “Khó trách không cần sợ lát nữa gây ra nhiễu loạn.”

Bạch Ngọc Đường không biết nói gì — Đây là phương pháp phòng bị việc hỗn loạn đạp lên nhau?

“Cậu xác định cứ như vậy sẽ không sao?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy rất lo lắng.

Triển Chiêu ngẩng mặt nhìn hắn, “Chẳng phải cậu không sao à? Thể chất mỗi người không giống nhau, thứ này chỉ có thể đối phó với một số thiếu nam thiếu nữ không có tâm trí, nhưng mà…”

“Nhưng mà sao?” Bạch Ngọc Đường sốt ruột, “Miêu nhi, nói hết đi!”

“Bản năng của con người không thể thay đổi, người được huấn luyện thường xuyên, bản năng đề cao cảnh giác sẽ càng cao.” Triển Chiêu nói, “Ví dụ như một người thường xuyên vận động, phản ứng sẽ nhạy hơn, là một sát thủ, ý chí so với người bình thường kiên cường hơn, năng lực chống cự cũng cao hơn, năng lực chống lại quấy nhiễu cũng trội hơn người thường, cho nên…”

“Sát thủ sẽ phát hiện ra?”

“Chậc chậc, đám sát thủ không phải nhà tâm lý học đâu honey, hơn nữa cái này là do Triệu Tước bố trí, ngoại trừ tôi ra sẽ không có ai phát hiện.” Triển Chiêu tràn đầy tự tin chậc chậc hai tiếng, “Khủng long bị đâm, một tiếng sau nó mới thấy đau, chờ đám người kia phát hiện mình bị tính kế, phỏng chừng Triệu Tước đã đem họ đi bán rồi.”

Triển Chiêu nói xong, thấy Bạch Ngọc Đường nhìn mình, tựa hồ có chỗ không hiểu.

Triển Chiêu nhíu mày, Bạch Ngọc Đường tự nhiên ngốc hả? Liền hỏi, “Không hiểu câu nào?”

“Câu đầu tiên.” Bạch Ngọc Đường không do dự trả lời.

“Cái này là do Triệu Tước…”

“Câu trước nữa!”

“Đám sát thủ không phải nhà tâm lý học đâu honey!” Triển Chiêu cười.

“Bỏ hết đống râu ria ở đầu, giữ lại từ cuối.” Bạch Ngọc Đường cũng cười, “Cái đó nghe không rõ!”

Triển Chiêu vươn ngón tay chọt chọt xương sườn Bạch Ngọc Đường, “Honey!”

Bạch Ngọc Đường mặt mày hớn hở.

Chu Dật bội phục nhìn hai người, tâm nói, giờ phút này còn có tâm trí liếc mắt đưa tình? Tình cảm rất tốt, vậy chắc nhạy cảm lắm?

Bây giờ là tiết mục ảo thuật của Bạch Trì, Bạch Ngọc Đường xoay đầu lại, không thấy Triệu Trinh đâu… Cái này lạ nha, Tiểu Bạch Trì diễn ảo thuật, tại sao Triệu Trinh lại không ở dưới xem?

Đang nghi hoặc, chỉ thấy Bạch Trì bước lên sân khấu, đằng sau là “trợ lý”, cầm nón giúp hắn.

Triển Chiêu nheo mắt lại, “Tôi thấy kì này Bạch Trì nổi chắc rồi!”

Bạch Ngọc Đường không nói gì, Triệu Trinh lên làm trợ lý cho Bạch Trì, quả nhiên, sau khi Bạch Trì biến mất, cả hội trường đều oanh động.

Triển Chiêu vừa vỗ tay vừa lắc đầu, “Làm quá mức nha, chơi kì quá nha!”

Bạch Ngọc Đường buồn cười, “Cậu kích động quá làm gì?”

“Vở kịch của chúng ta lỡ bị thua thì sao? Điểm sẽ bị trừ đó, không công bằng, Triệu Trinh là dân chuyên nghiệp!” Triển Chiêu kháng nghị.

Bạch Ngọc Đường không nói gì, “Miêu nhi, cậu có phải rất muốn diễn?”

Bạch Ngọc Đường chưa nói xong, hắn đột nhiên tạm dừng.

Hắn xoay đầu nhìn, khẽ nhíu mày, tựa hồ nhận ra điểm khác thường.

“Ê.” Triển Chiêu vỗ hắn, “Sao vậy?”

Chu Dật cũng nghiêng đầu nhìn, không rõ sao lại thế này?

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Có thể là nghe lầm.”

“Không cần thiết.” Triển Chiêu chỉ vị trí cách đó không xa.

Bạch Ngọc Đường đảo mắt nhìn, chỉ thấy ở chỗ Triệu Tước và Mã Hân bọn họ, Lạc Thiên cũng xoay mặt nhìn, cùng hướng về phía của Bạch Ngọc Đường khi nãy. Khoảng cách của Lạc Thiên so với Bạch Ngọc Đường gần hơn, hơn nữa dựa vào cảm giác mà nói… Lạc Thiên được trời ban khả năng kinh người, lần nào cũng rất chuẩn.

Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Nghe thấy tiếng gì vậy?”

Bạch Ngọc Đường nói, “Tiếng súng đã gắn ống giảm thanh.”

Triển Chiêu chau mày, “Ống giảm thanh… vậy không phải súng ngắm?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Vậy không phải Mã Hán bọn họ?”

“… Mã Hán có bắn thì sẽ báo cho cậu một tiếng.” Triển Chiêu còn chưa nói xong, di động của Bạch Ngọc Đường đột nhiên “Meo~” một tiếng, là Mã Hán nhắn — Ghế 13, hàng 3 từ dưới đếm lên có người bị trúng đạn, là bắn lén, vẫn chưa tìm thấy vị trí bắn.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau.

Triển Chiêu cầm di động quơ quơ về phía Triệu Tước, thuận tiện cho ông một ánh mắt — Sao lại thế này?!

Triệu Tước hơi cong khóe miệng, cười xấu xa.

Triển Chiêu sửng sốt, Bạch Ngọc Đường chuẩn bị xoay đầu ra sau nhìn, nhưng lại nghe thêm một tiếng “Phốc”.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, kéo Triển Chiêu ra phía sau sân khấu.

“Chi vậy?” Triển Chiêu kinh ngạc.

“Không an toàn.” Bạch Ngọc Đường giấu hắn tới chỗ bí mật, di động lại reo lên, là Mã Hán gọi, hắn bắt máy, “Sao lại thế này?”

Mã Hán thấp giọng nói, “Hai người bị bắn đều là sát thủ, tôi và Eleven vừa mới phát hiện, bọn họ không phải đối đầu, dự định làm ký hiệu và gây mê, có thể có người giành nổ súng trước chúng ta. Hơn nữa còn dùng súng lục gắn ống giảm thanh, rất ồn, chúng tôi tìm không ra nơi bắn.”

“Đều là sát thủ?” Bạch Ngọc Đường một tay gõ cằm, “Mục tiêu đang ngắm đã bị bắn…”

“Sao vậy?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, nói với Mã Hán, “Bắn vào lưng ghế Triệu Tước đi.”

“Hả?” Mã Hán không hiểu.

“Làm đi.” Bạch Ngọc Đường đơn giản phân phó.

“Nga.” Mã Hán quả thực nhắm vào lưng ghế Triệu Tước, bắn một phát.

Đồng thời chợt nghe một tiếng “Phốc”, Triệu Tước cả kinh nhảy dựng, chui tọt vào lòng Bạch Trì vừa mới về chỗ.

Triệu Trinh vội vàng kéo hắn qua, Bạch Trì nhìn lưng ghế Triệu Tước, chỉ thấy bên trên có một viên đạn… Kinh ngạc há to miệng, không đợi Triệu Tước lên tiếng, Bạch Trì một tay đè ông lại, thuận tiện nhét xuống dưới ghế.

“Á!” Triệu Tước bị đè, giãy dụa, Bạch Trì dùng chân giữ, còn nói, “Đừng cử động, có người muốn giết chú!”

Triệu Tước tức giận nói, “Giết con khỉ, là cái tên họ Bạch kia chỉnh ta!”

“Bạch nào?” Bạch Trì buồn bực, tâm nói tôi cũng họ Bạch chứ bộ. Triệu Trinh bảo hắn thả Triệu Tước ra, không cần xen vào, Triệu Tước không chết được đâu.

Triệu Tước khó khăn giãy ra ngoài, hậm hực đứng lên, kéo tay áo hướng vào hậu trường.

Bạch Ngọc Đường thấy ông, trong lòng hiểu rõ, nói với Mã Hán, “Kính ngắm của cậu bị phá.”

“Cái gì?” Mã Hán hơi sửng sốt, kéo kính ngắm ra xem, phát hiện bên trong được trang bị thêm một thiết bị dư thừa — Là trang bị điều khiển, bình thường dùng để chỉ đường bắn.

Hắn nhíu mày nhìn Eleven.

Triệu Hổ bước tới, “Sao vậy?”

“Bị chọc.” Mã Hán ném súng, muốn đi tìm Eleven hỏi chuyện, ai ngờ lại nghe một tiếng “Phốc”.

Hắn sửng sốt, Triệu Hổ đột nhiên nhào lên kéo hắn nằm xuống mặt đất.

Mã Hán ngẩng đầu, liền thấy Eleven té trên mặt đất, trên vai có máu, mà súng ngắm của hắn cũng bị bắn xuyên qua kính ngắm, thấu kính vỡ vụn.

“Eleven!”

Dù sao cũng là thầy trò, Mã Hán phải qua đó, ai ngờ Eleven lại cầm súng, xoay người bỏ chạy.

“Mã Hán?” Bạch Ngọc Đường vẫn chưa cúp máy, chợt nghe bên kia truyền tới thanh âm kì lạ, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Triệu Hổ kéo Mã Hán ra sau tấm biển quảng cáo, trốn ở chỗ bí mật, cầm di động, “Đội trưởng, Eleven bị bắn, bây giờ chạy mất rồi.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triệu Tước.

Mặt Triệu Tước không chút thay đổi, chỉ nhẹ nhàng vuốt cằm, lầm bầm, “Trên đời này chỉ có hai người là có thể bắn trúng Eleven…”

Vừa dứt lời, ở hành lang cách đó không xa, truyền tới tiếng nói chuyện, “Không phải tôi.”

Mọi người xoay đầu lại, là Bạch Diệp.

Triệu Tước nở nụ cười, “Ố? Xem ra tình hình đang phát triển theo chiều hướng thú vị nha.”

Triển Chiêu nhìn trái nhìn phải, hơi nhướn mày, “Chẳng lẽ…”

Triệu Tước ngẩng mặt, cười nói, “Phản ứng rất nhanh, nhưng mà ta đã sớm có chuẩn bị.” Nói xong, ông lấy bộ đàm ra, nói với đầu bên kia, “Chuẩn bị xong chưa?”

Bên kia liền truyền tới thanh âm của cặp song sinh, “Ok.”

Triệu Tước vươn ba ngón tay, giống như đếm ngược.

Vừa lúc đó, Mã Hán trên lầu nhận được một cuộc điện thoại, hắn bắt máy, một thanh âm xa lạ truyền tới, “Tiếp tục đi, nếu không tôi sẽ nổ súng.”

Mã Hán sửng sốt, “Ai vậy?”

“Tôi cho cậu ba giây, bắn một sát thủ… Một… Hai…”

“Chờ chút!”

“Tôi đang nhắm một cô gái ngồi giữa hàng mười hai, vị trí thứ bảy, cậu không tìm người khác, tôi sẽ bắn đó.”

Mã Hán cảm thấy lỗ tai ong ong, vị trí kia là Mã Hân…

“Vậy, ba…”

Ngay lúc người nọ “Ba” một tiếng, nguồn điện đột nhiên cắt đứt, xung quanh một mảng im lặng.

Các sinh viên đều sửng sốt, sau đó bắt đầu xôn xao, châu đầu vào nhau to nhỏ — Cúp điện ư?

“Khụ khụ.” Triệu Tước lấy ra một cái loa phóng thanh, “Mọi người không cần khẩn trương, không phải cúp điện, chúng ta đã đóng tiền điện rồi.”

Triệu Tước vừa nói xong, mọi người đều cười vang.

Triển Chiêu cau mày, giữa bóng tối chỉ có thể nhận ra hình dáng của Triệu Tước, hắn nói nhỏ với Bạch Ngọc Đường, “Ổng lấy cái loa ở đâu ra vậy? Biến ra hả?”

Bạch Ngọc Đường đỡ trán, hắn muốn cẩn thận suy nghĩ lại mọi chuyện, cảm thấy hình như đã xem nhẹ cái gì rồi.

Triệu Tước cầm loa phóng thanh tựa hồ muốn lên sân khấu, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vội vàng ngăn lại, “Chú muốn làm gì?”

Triệu Tước cười, vỗ vỗ hai người, “Cho hai đứa xem trò vui.” Nói xong, bước lên sân khấu.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu xoay đầu lại, liền nhìn thấy Bạch Diệp bước tới bên cạnh, trên tay cầm súng ngắm.

Mà lúc này, ai cũng không để ý, vị trí bên cạnh Bạch Trì đột nhiên trống không, không biết Triệu Trinh đã đi đâu rồi.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy Bạch Diệp đưa cái gì đó cho hắn, khó hiểu.

“Có một người nhất định phải bắt.” Bạch Diệp nói vào tai hắn, “Hãy cho tôi thấy huyết thống của Bạch gia tới đời cậu vẫn chưa hề suy giảm.”

Triển Chiêu đứng bên cạnh bọn họ, bỗng nhiên nhận ra — Đây chính là màn Triệu Tước đã chuẩn bị rất xuất sắc, tất cả diễn viên chính thật ra chỉ là diễn viên quần chúng, mà tất cả diễn viên quần chúng lại bất tri bất giác trở thành diễn viên chính. Vị trí của con mồi và thợ săn sẽ luôn luôn thay đổi, một khi chưa trúng đạn, ai cũng không biết, rốt cuộc mình là thợ săn hay chính là con mồi.

Bình luận

Truyện đang đọc