S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đi tới phòng của Nguyễn Văn Cao.

Ở đây dù sao cũng là bệnh viện chứ không phải ngục giam, gian phòng cũng không quá mức đơn sơ, có một phòng ngủ, bên ngoài phòng ngủ có ban công, còn có một phòng tắm kết hợp với buồng vệ sinh..

Bạch Ngọc Đường theo Triển Chiêu vào trong, cảm giác đầu tiên chính là gian phòng sáng sủa sạch sẽ, đồ vật này nọ đều dựa theo quy luật nhất định bài bố rất khá. Trước Bạch Ngọc Đường vẫn nghĩ Nguyễn Văn Cao từng ở trong quân đội, nên gian phòng hẳn là sẽ đậm chất quân nhân, nhưng khi vào nhìn thì hình như không phải. Tuy rằng rất chỉnh tề, nhưng chỉnh tề này không bao hàm tính kỷ luật trong đó, nhưng thật ra lại cảm nhận được một vị đạo khác lạ ….

“Như là phòng ngủ của kẻ có tiền á.” Triển Chiêu mở miệng..

Bạch Ngọc Đường không quá rõ ràng, “Là sao a?”.

“Được người hầu thu thập.” Triển Chiêu trả lời..

Bạch Ngọc Đường hơi nhướn mày, hình như đã hiểu, “Thì ra là thế.”.

“Gian phòng này ta rất ít vào.” Triệu Tước ôm cánh tay đi theo phía sau, khắp nơi nhìn quanh, “Nguyễn Văn Cao này đối với người khác phòng bị rất dữ dội, không hề thích ở cùng với ai.”.

Bạch Trì lật xem một quyển sổ ghi chép trên bàn, đều là ghi chép từ sách đã đọc, hoặc là một vài bức tranh.

“Nguyễn Văn Cao có thói quen vẽ tranh?” Triển Chiêu nhìn thoáng qua, hỏi Triệu Tước..

“Ừ, hơn nữa tranh cũng khá đặc biệt.” Triệu Tước đối với hội họa có kiến giải rất độc đáo, “Thông thường muốn vẽ tranh, kiên trì vẽ đến khi đẹp lên kể ra cũng không khó, nhưng chỉ với vài nét bút đã có thể nhìn ra sự đặc biệt, vậy thì quá khủng bố rồi … Xúc cảm đối với hội họa, cùng sự đặc biệt trong nét bút, cũn giống như giọng hát của con người, là được trời sinh, càng đặc biệt, càng là miếng cơm ông trời ban tặng.”.

“Anh …” Bạch Trì lật vài tờ, ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu..

Triển Chiêu nhàn nhạt cười, anh đã xem qua rồi, khẽ gật đầu, “Đúng là rất đặc biệt.”.

Bạch Ngọc Đường chưa rõ lắm liền nhận lấy để xem, vừa thấy thì hai mắt mở to thêm không ít, biểu tình kinh ngạc tràn lên —— mỗi bức vẽ của Nguyễn Văn Cao đều có một khoanh tròn, nhìn giống như … con dấu!.

Bạch Trì lật lướt qua vài tờ để Bạch Ngọc Đường xem.

Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày —— đây là bản phác thảo của mấy con dấu kia.

Một cái là vòng tròn có Emilia bên trong ——ấn ký có trên người Đinh Nguyên, người đầu tiên bỏ mạng.

Một cái là vòng tròn có chữ “H” bên trong —— đoạn đầu đài, ấn ký có trên người Trần Phi bỏ mạng vì chết đuối, trên lưng có dấu tay quỷ dị.

Một cái có hình hoa hồng bên trong —— ấn ký có trên người tay golf thiên tài Ryan, chết trên đoạn đầu đài.

….

Những con dấu Triển Chiêu bọn họ từng tìm ra trên người nạn nhân từ đầu vụ án tới giờ, đều xuất hiện trong bức vẽ của Nguyễn Văn Cao.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, những bản phác hoạ này, là do Nguyễn Văn Cao tự nghĩ ra? Hay là gã đã thấy qua rồi vẽ lại?

Triệu Tước thấy hai người như có chút bối rối thì cầm lấy bản vẽ lên nhìn thoáng qua, mỉm cười, “Những nét vẽ tràn ngập sức tưởng tượng cùng sự tìm tòi, cách đặt bút chứng tỏ không phải là vẽ mà là đang sáng tạo, đây chính là sản phẩm gốc của gã”.

Triển Chiêu vùng xung quanh lông mày lại nhăn thêm vài phần, lẽ nào Nguyễn Văn Cao là hung thủ? Thế nhưng chỉ có phác thảo, con dấu thật ở đâu?

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Bạch Trì bắt đầu lục tung tìm kiếm, cũng không tìm được mấy con dấu.

Triển Chiêu cầm lấy một bản phác hoạ khác, đưa cho Bạch Ngọc Đường xem.

Bạch Ngọc Đường mở ra, lại càng thêm hoảng sợ, vốn tưởng rằng Nguyễn Văn Cao chỉ biết vẽ vài nét đơn giản, không nghĩ tới bản lĩnh của người này rất cao cường.

“Đây là cách vẽ đậm chất trường phái cổ điển Pháp tiêu chuẩn.” Triệu Tước nói, “Rembrandt, Raphael đều vẽ tranh theo thủ pháp này.”

Triển Chiêu nhìn ông ta, “Có phải phóng đại lên không a?”.

“Không phải gã vẽ tốt, mà là kỹ xảo thực sự quá cổ điển, đồng thời dùng đúng bút bằng than, thật khó nắm bắt a.” Triệu Tước mỉm cười..

“Trọng điểm không phải là gã ta vẽ thế nào.” Bạch Ngọc Đường lên tiếng cắt ngang cảnh Triển Chiêu cùng Triệu Tước say sưa thảo luận kỹ thuật vẽ tranh của Nguyễn Văn Cao, sau đó chỉ chỉ vào một quyển sổ khác, chỉ thấy bên trong Nguyễn Văn Cao vẽ đầy một quyển toàn Lâm Nhược.

Triệu Tước khẽ nhìn, “Ngoại trừ gã thầm mến cái cậu thanh niên này ra thì không nghĩ được lý do khác.”.

“Lâm Nhược gã ta vẽ hình như trẻ hơn bây giờ một chút.” Triển Chiêu cũng nghi hoặc, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Có cảm giác, người này là Lâm Nhược lúc mười mấy tuổi, không giống với hình dạng hơn 20 tuổi bây giờ, có vẻ trẻ con đơn thuần hơn, hiện tại sao còn có thể có loại khí chất này, người đã trưởng thành rồi mà.”.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Chẳng lẽ Nguyễn Văn Cao quen Lâm Nhược từ rất sớm?”.

“Không thể nào a.” Triển Chiêu buồn cười, “Vài năm trước khi Lâm Nhược còn đi học thì Nguyễn Văn Cao đã là hải tặc lừng lẫy, không có chút xíu tình tiết nào của một vở kịch cẩu huyết a?”.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

“Thứ khiến ta không quá rõ ràng chính là bức họa này.”.

Triệu Tước cắt đứt thảo luận của Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, đưa tay chỉ chỉ một bức tranh trên tường, “Bức họa này là vật trang trí duy nhất trong phòng, nhưng nó cùng với những bức tranh chính tay Nguyễn Văn Cao vẽ có thẩm mỹ hoàn toàn bất đồng, cũng là thứ duy nhất gã mang theo khi đến đây.”

Triệu Tước nói xong, mọi người không hẹn cùng ngẩng đầu nhìn bức họa trên tường..

Đây là một bức tranh vẽ một con thuyền trong đợt sóng dữ.

Triển Chiêu đột nhiên cảm thấy có chút quen mắt, suy nghĩ một chút, rồi khẽ vỗ Bạch Ngọc Đường, “Cậu còn nhớ lúc chúng ta đến nhà Lâm Nhược không, trong phòng anh ta có một bức hải đồ đi biển á?”.

Bạch Ngọc Đường cố nhớ lại, anh tuy không gì nhiều về tranh ảnh, nhưng hiện tại nhìn kỹ lại, cảm thấy hai bức họa tuy rằng một lớn một nhỏ, nội dung sắc điệu cũng không giống, nhưng phong cách lại thập phần tương tự..

“Tranh của Lâm Nhược …” Bạch Ngọc Đường càng thêm buồn bực, “Nguyễn Văn Cao với Lâm Nhược tuổi tác kém rất xa, cảnh ngộ cũng không giống nhau, vì sao gã lại có tranh của Lâm Nhược?”.

Triển Chiêu đi tới trước bức tranh, đưa tay tháo nó xuống.

Theo động tác của anh, có một tấm hình từ trong đó rớt ra.

Bạch Trì ngồi xuống nhặt lên xem, thì nhận ra đó là ảnh chụp Lâm Nhược.

“Cái này hình như mới chụp gần đây.” Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm ảnh chụp một lúc, “Lâm Nhược có phải đang ở trên con thuyền Emilia không?”

Triển Chiêu cũng nhìn kỹ, gật đầu, “Sáng nay chính là thời điểm thử nghiệm …”.

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, đem tấm ảnh lật ngược lại … Mọi người nhìn vào thì ngây ngẩn cả người..

Chỉ thấy ở phía đối diện của tấm ảnh có một con dấu, ở bên trong chính là con thuyền Emilia. Cái này không giống với Emilia huyền thoại trên người Đinh Nguyên, đây là con dấu trên người Kim Lương, là Emilia do Stephen bọn họ vừa tạo ra. Nhưng cũng có chút khác biệt. Đó là Emilia trong con dấu trên người Kim Lương đang chìm nghỉm, còn con thuyền này vẫn nổi ngoài biển khơi ….

“Có lẽ tôi biết Lâm Nhược đi đâu rồi.” Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Mà Nguyễn Văn Cao kia …”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Lâm Nhược đang gặp nguy hiểm.” Nói xong bước vội ra ngoài..

Triệu Tước thấy ba người vội vội vàng vàng rời đi, cũng nhanh chân theo ra ngoài, ra vẻ rất hứng thú..

….

Một nơi khác, Triệu Hổ cùng Mã Hán đã vào trong bệnh viện, đang hỏi một y tá dưới lầu xem Lâm Nhược tới đây làm gì.

Y tá nọ thấy cảnh sát hỏi, đương nhiên phải trả lời, “Lâm tiên sinh đến thăm Hàn Vĩ.”.

“Hàn Vĩ?” Triệu Hổ buồn bực, sao lại chui đâu ra một người nữa vậy.

“Hai người tìm Hàn Vĩ sao?”.

Lúc này, phía sau có người hỏi..

Triệu Hổ và Mã Hán quay đầu lại, thì thấy một cô gái mặc áo blouse trắng đứng phía sau bọn họ.

“A?” Nữ bác sĩ nọ đột nhiên nhìn Mã Hán, “Anh là anh trai của Hân Hân đúng không?”.

Mã Hán cũng cảm thấy nữ bác sĩ này có chút quen mắt, thoáng cái đã nhớ ra, “Cô là bạn học của Hân Hân?”.

“Đúng vậy, em là bác sĩ thực tập ở đây.” Nữ bác sĩ tự giới thiệu, “Em tên Hà Doanh.”.

Mã Hán gật đầu, anh có nhớ cô nương này, là một trong số bạn học cũ của Mã Hân.

Triệu Hổ nhìn anh một cái ——cô nhóc này đáng tin không?.

Mã Hán suy nghĩ một chút, quay lại trao ánh mắt—— cùng Hân Hân quan hệ không tồi, hẳn là đáng tin đi.

“A.”.

Hà Doanh đột nhiên phì cười..

Triệu Hổ và Mã Hán nhìn cô.

Hà Doanh trề môi, “Con gái bây giờ thật không dễ sống a, mấy anh dễ nhìn toàn mắt đi mày lại với nhau.”.

Mã Hán nhìn trời, Triệu Hổ thì da mặt còn dày hơn tường thành đương nhiên không để bụng, còn chỉ chỉ Mã Hán, “Đúng a, mấy cô nương trong cảnh cục đều thích YY bọn anh.”

Mấy y tá bên cạnh nghe được đều bật cười, Mã Hán thật muốn một cước đạp bay cậu ta ra ngoài. Bất đắc dĩ nói sang chuyện khác, “Có thể nói qua tình huống của Hàn Vĩ không? Hắn cùng Lâm Nhược có quan hệ gì cô biết không?”.

“Biết.” Hà Doanh cười tủm tỉm vẫy vẫy hai người, “Em biết một ít tình huống căn bản cùng một vài lời đồn đại, đi theo em, em đưa hai người đi gặp Hàn Vĩ.”.

Mã Hán cùng cô gái đi vào thang máy, thấy Triệu Hổ còn đang xem đống hình mấy vị y tá nọ chụp cảnh hai người họ đứng chung, không nói một lời, trực tiếp vươn tay túm cổ áo lôi đi.

Vào thang máy..

Hà Doanh cười hỏi, “Hai anh cộng tác sao, cảm tình thật tốt a.”.

Mã Hán tiếp tục nhìn trời..

Triệu Hổ cười ha hả, “Đều trách đội trưởng bọn anh thích ghép đôi a.”.

Hà Doanh xuất thần, “Kỳ thực Lâm Nhược cùng Hàn Vĩ cũng là đôi bạn tối, chỉ là đáng tiếc…”.

“Đáng tiếc cái gì?” Mã Hán khó hiểu.

Hà Doanh có chút ngoài ý muốn, “Các anh không biết tin tức bát quái của Lâm Nhược sao?”.

Triệu Hổ cùng Mã Hán nhìn nhau —— biết để làm gì a?.

“Lâm Nhược cũng coi như một nhân vật phong vân.” Hà Doanh cười cười, “Đây là em nghe người ta nói kết hợp với đọc báo mà biết, Lâm Nhược vốn cùng Hàn Vĩ ở trong đội đua thuyền buồm, từ khi học đại học bắt đầu lập thành đội, tham gia rất nhiều cuộc đua trên thế giới, còn từng được giải quán quân.”

Mã Hán và Triệu Hổ có phần khó chống đỡ —— Lâm Nhược thể chất kiểu gì đây a? Tài giỏi đẹp trai giàu có còn chưa tính, sao còn muốn làm gì đều được thế chứ?

“Nhưng thật đáng tiếc đáng tiếc, Hàn Vĩ từ 6 năm trước gặp chuyện không may, thuyền của hắn và Lâm Nhược ở trên biển gặp phải một cơn lốc, hai người khi được cứu đều đã bất tỉnh nhân sự. Lâm Nhược được đưa vào bệnh viện tư tìm bác sĩ tốt nhất để trị liệu, thế nhưng Hàn Vĩ chỉ ở bệnh viện phổ thông, hơn nữa do chữa trị không kịp thời, Lâm Nhược đã khỏi hẳn, còn Hàn Vĩ lại lâm vào trạng thái thực vật, đã 6 năm rồi chưa có tỉnh lại.”.

Mã Hán và Triệu Hổ nhìn nhau —— chưa từng nghe Lâm Nhược nhắc qua.

“Gia cảnh Hàn Vĩ không tốt lắm, người nhà đều đã bỏ cuộc, nhưng Lâm Nhược vẫn trả tiền để hắn được tiếp tục nằm viện, hơn nữa mỗi tuần đều đến thăm.” Hà Doanh nói rồi lắc đầu cảm khái, “Hảo hữu ái a!”.

Thang máy đã tới tầng cao nhất, lúc cửa mở ra Mã Hán và Triệu Hổ mới phát hiện tuy rằng là bệnh viện công, nhưng chỗ này điều kiện vô cùng tốt.

“Không thua kém bệnh viện tư a.” Mã Hán nhìn quanh bốn phía..

“Đúng vậy, viện trưởng là bạn của cha Lâm Nhược, bởi vậy đã đặc biệt dành riêng một tầng này cho Hàn Vĩ, ở đây thanh tĩnh, giá cả lại hợp lý.” Hà Doanh nói, “Tình hình của Hàn Vĩ rất ổn định, gần đây còn có dấu hiệu sống lại, bởi vậy Lâm Nhược cũng thường tới đây hơn trước.”

“Dấu hiệu sống lại?” Triệu Hổ hiếu kỳ, “Là hắn có thể tỉnh lại sao? Người sống thực vật đến 6 năm còn có thể tỉnh lại, thật hiếm có a.”

“Đúng vậy, thế nhưng máu bầm trong đầu hắn đã tan hẳn, các chức năng cũng dần tốt lên, hơn nữa gần đây não bộ hoạt động tương đối khoẻ mạnh.” Hà Doanh đưa hai người đến trước cửa một phòng bệnh.

Mở hé cánh cửa, hai người nhìn vào… Chỉ thấy trong phòng bệnh sạch sẽ ngăn nắp, có một thanh niên khoảng hai mươi tuổi đang nằm lẳng lặng trên giường.

Triệu Hổ và Mã Hán quan sát sơ qua một chút, hắn bề ngoài sáng sủa thanh tú, tuy rằng không anh tuấn loá mắt như Lâm Nhược, nhưng cũng rất dễ nhìn. Có lẽ do quanh năm nằm trong phòng kín, nên tương đối gầy gò, da dẻ thì tái nhợt không có chút huyết sắc..

Hắn an tĩnh nằm đó, trên tủ đầu giường có một bó dạ lan hương màu xanh lam, bức tường cũng màu xanh nước biển … Không hiểu sao gợi nên cảm giác trong phòng có một chút không khí của đại dương. Trên bức tường cạnh giường có treo hai bức ảnh. Một bức chụp Lâm Nhược và Hàn Vĩ cùng ngồi trên một chiếc thuyền cấp tốc xé gió vượt sóng băng băng trên biển. Bên cạnh là một bức chụp hai người mặc đồ thi đấu, khoác vai nhau, trên tay cầm huy chương chiến thắng. Trong ảnh hai người thoạt nhìn còn tương đối trẻ, có lẽ chưa đến hai mươi, một bộ dáng tươi cười thanh xuân thuần túy …

Màu xanh vốn đã gợi nên không khí thương cảm, gian phòng này bố trí rất ấm áp, nhưng vẫn mang theo chút đau buồn nhàn nhạt.

Mã Hán và Triệu Hổ nhìn nhau, Lâm Nhược si mê Emilia như vậy, có khi nào có liên quan đến Hàn Vĩ không a? Hàn Vĩ cùng án kiện này, có quan hệ gì không?.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại của Triệu Hổ vang lên, người gọi là Bạch Ngọc Đường..

Sau khi nghe xong, Triệu Hổ vỗ Mã Hán, biểu tình vô cùng nghiêm túc, “Đi.”.

Mã Hán gật đầu, quay sang cảm tạ Hà Doanh rồi cùng Triệu Hổ vội vã rời đi.

Hà Doanh thấy hai người thoắt cái đã không thấy đâu, nháy mắt mấy cái, “vút” một tiếng lấy điện thoại ra, “Hân! Anh cậu có bạn trai đúng không?”

“Phụt…” Mã Hân phun nguyên ngụm nước nho ra ngoài.

Công Tôn đang xem báo ngẩng lên liếc cô một cái, rồi tiếp tục cúi đầu đọc nốt.

“Thực sự không có a!” Hà Doanh mừng rỡ, “Vậy cậu giúp bọn tớ làm quen đi!”.

“Cậu tới chậm rồi!” Mã Hân bĩu môi, “Đã sớm bị người ta nhắm trúng.”.

“Là anh trai CP kia của anh ấy đúng không?” Hà Doanh ai oán..

“Phụt …” Mã Hân lại phun tiếp một ngụm nước nho.

Công Tôn đẩy đẩy gọng kính, lật sang trang khác..

“Cũng là cây đã có chủ a!” Mã Hân cảnh cáo bạn, “Cậu đừng xằng bậy, hai bà đó đều là cọp mẹ! Động tới bạn trai của hai bả coi chừng bị mổ thịt đó.”

“A!” Hà Doanh quấn quýt cọ tường, “Sao lại như vậy, đáng ghét, đàn ông tốt đều bị nhắm cả rồi, lão nương chẳng lẽ gả đi không nổi …”

Đang làm nũng, đột nhiên nghe “lạch cạch” một tiếng..

Hà Doanh sửng sốt, vọt tới cửa phòng bệnh nhìn vào, thì thấy bó dạ lan hương chẳng biết từ lúc nào đã rơi xuống mặt đất, mà Hàn Vĩ nằm trên giường, đang chậm rãi chớp chớp mắt.

“Nha a!” Hà Doanh hoảng hốt kêu lên, rồi cố sức rung chuông..

Mã Hân cả kinh, vội vàng cúp điện thoại, Công Tôn ngồi cách thật xa cũng nghe được từ ống nghe điện thoại truyền đến tiếng con gái thét chói tai, thì tò mò nhìn sang Mã Hân.

Mã Hân lắc đầu, “Cô nương này hận đến phát điên rồi…” Nói rồi, ngẩng đầu hỏi Công Tôn, “Minh chủ, có quen anh nào tốt không? Giới thiệu cho bạn em!”.

Công Tôn vuốt cằm nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Cặp song sinh đó chịu không? Mua một tặng một.”.

Mã Hân mặt nhăn thành hình bánh bao, “Ai mà thèm!”.

Công Tôn tiếc hận lắc đầu, “Một ngày nào đó phải quăng hai cái bóng đèn hạt nhân đó đi mới được.”.

“Bóng đèn hạt nhân?” Mã Hân tò mò, sao lại gọi thế a?.

Công Tôn đẩy đẩy gọng kính, một bộ dáng bất mãn, “Vĩnh viễn không tắt!”.

Bình luận

Truyện đang đọc