SIÊU CẤP THIẾU GIA



"Chu thiếu, đừng đánh tôi, cầu xin cậu đừng đánh tôi nữa! Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì?"
Lúc này, chủ nhiệm Lý Kiến Phi dùng sức cau mày, bày ra vẻ mặt vô tội hệt như con chó Sa Bì.

"Đánh ông là phải, dám bất kính với ông nội Thẩm à, không đánh ông thì đánh ai!"
Khi nói chuyện, Chu Tử Hào lại đạp Lý Kiến Phi thêm vài đạp, đánh ông ta mặt mũi dồn dập, dọa vợ ông ta sợ ngây người, đứng trơ ra như tượng phỗng, không dám nhúc nhích.

"Ông...!Ông nội Thẩm?"
Lý Kiến Phi sững sờ.

Từ khi nào lại nhảy ra một ông nội Thẩm vậy???
Nghĩ xem nào, chẳng lẽ là Thẩm Lãng?!?
Mẹ bà nó rối ghê, đầu năm nay mèo đều nhận chuột làm ông nội sao hả trời?
Nghi vấn nối tiếp nghi vấn, bùng nổ trong đầu Lý Kiến Phi.

Trong ấn tượng của ông ta, ở đại học Bình An, Chu Tử Hào là mèo, còn Thẩm Lãng chỉ xứng đáng là một con chuột hôi thối bị Chu Tử Hào đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Bây giờ lại đổi ngược lại, khiến thế giới quan của Lý Kiến phi sụp đổ rầm rầm.

Nhưng, sự thật bày ra ngay trước mặt, Chu Tử Hào hệt như con cún thè lưỡi vẫy đuôi trước mặt Thẩm Lãng, cũng giống như khi ông ta la liếm trước mặt Chu Tử Hào.
Lý Kiến Phi cũng không phải kẻ ngốc.

Khi nhìn thấy cảnh tượng khiến ông ta khiếp sợ này, cuối cùng cũng hiểu ra rằng Chu Tử Hào không nói giỡn, mà là cậu ta thực sự rất sợ Thẩm Lãng.

"Chẳng lẽ, Thẩm Lãng có một vị đại lão nào đó chống lưng? Hơn nữa thế lực của vị đại lão này nhất định còn cường đại hơn cả Chu gia! Nói tóm lại, Thẩm Lãng tóm được tử huyệt của Chu Tử Hào rồi."
Mặt Lý Kiến Phi lộ rõ vẻ không cam lòng.


Ông ta còn phải trông cậy vào việc chèn ép Thẩm Lãng để đạt được lợi ích từ chỗ Chu Tử Hào đó.

Bây giờ chỗ dựa lại hóa thành chó của Thẩm Lãng rồi, tài lộ của ông ta cứ như vậy bị chặt đứt luôn.

"Lý Kiến Phi, ông không phục hử?" Ánh mắt lạnh băng của Thẩm Lãng quét về phía Lý Kiến Phi.

Nếu không phải sợ rằng sẽ dọa đến Lâm Nhuyễn Nhuyễn, Thẩm Lãng đã đá Lý Kiến Phi bay xa mười mét rồi.

Lúc này, rốt cuộc Lý Kiến Phi cũng ý thức được ý tưởng vừa rồi ngây thơ buồn cười cỡ nào.

Không cam lòng? Ha hả, còn có điều gì không cam lòng? Ở trong mắt nhân gia, ngay cả heo chó cũng không bằng, không mất cánh tay cẳng chân nào đã là may mắn rồi đấy!
"Phục! Tôi chịu phục! Ông nội Thẩm à, con xin tự sám hối những lỗi lầm trước đây con từng gây ra!" Lý Kiến Phi sợ tới mức tè ra quần.

"Tôi không muốn nhìn thấy cái bản mặt ông ở đại học Bình An nữa." Ánh mắt Thẩm Lãng toát ra sát ý nồng đậm.

"Đã nghe thấy chưa? Ông nội Thẩm nói nhất thiết ông phải đáp ứng.

Bằng không, Chu Tử Hào tôi cũng sẽ không bỏ qua cho ông!" Chu Tử Hào cũng uy hiếp thêm.

Thẩm Lãng nhìn Chu Tử Hào một cái, thầm nghĩ tên này cũng biết làm việc đấy chứ, rất có tiềm chất làm chó vẫy đuôi.

Loại này con mẹ nó gánh được hết, sẽ có ngày phải dùng đến cậu ta.

Lý Kiến Phi bị đôi mắt bắn ra sát khí của Thẩm Lãng dọa sợ, đầu gật liên tục như gà mổ thóc.

Sau đó, Thẩm Lãng nắm tay Lâm Nhuyễn Nhuyễn rời khỏi hiện trường.

Cuối cùng Chu Tử Hào cũng nhẹ nhàng thở hắt ra, nhìn về phía thân ảnh đang dần đi xa, thầm nói: "Tôn Tịnh Nhã với Lý Kiến Phi tí nữa thì hại chết mình, mạo hiểm thật!"
Lúc này, Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyễn vừa đi vừa trò chuyện.

"Bạn học Thẩm, cậu có thể nói cho mình biết, chuyện vừa rồi ở Patek Phillipe là thế nào? Đồng hồ ở đó đắt lắm đấy, sợ thật!"
Lâm Nhuyễn Nhuyễn đau khổ nhớ đến số tiền hàng triệu đồng kia, đắt tiền như vậy, thật phung phí.

"Em còn nhớ khi ở KTV Quân Duyệt anh lái siêu xe đưa em về nhà đã nói gì với em không?" Thẩm Lãng cười khẽ.

"Còn nhớ chứ.

Bạn học Thẩm nói đang làm lái xe cho một người bạn, đãi ngộ không tồi." Lâm Nhuyễn Nhuyễn gật đầu.

"Đúng vậy, người bạn đó rất hào phóng, anh làm công cho cậu ta, phúc lợi rất cao.

Tiền cậu ta trả công anh đã dùng để mở cửa hàng." Thẩm Lãng che giấu thân phận ngoan nhân công tử của mình.

Bây giờ ở Hoa Hạ, chẳng ai có đủ tư cách để hắn làm công cho cả.

Đây chỉ là một lời nói dối thiện ý mà thôi.

"Đúng vậy, đây chính là sự thật." Thẩm Lãng cười cười.

"Vậy tại sao Chu Tử Hào lại khác thường thế? Cậu ta sợ cậu muốn chết đó.


Thay đổi hoàn toàn rồi, chả giống như trước đây nữa." Lâm Nhuyễn Nhuyễn lại hỏi.

"Chuyện này rất đơn giản.

Chu Tử Hào cực kì sợ người bạn đứng sau anh.

Cậu ta là đại lão của thành phố Bình An này, thực lực còn cường đại hơn Chu gia nhiều." Thẩm Lãng nói.

*từ "đại lão" là cách gọi của tỉnh nào đó ở Trung Quốc mà c k nhớ:v cũng giống như "lão đại" ấy nên c để nguyên nhé
"Chẳng lẽ là em gái nào đó mà Tịnh Nhã nói đến?" Lâm Nhuyễn Nhuyễn nói xong câu này, sống mũi cay cay, cô cúi gằm mặt xuống.

Thẩm Lãng thấy thế liền bật cười.

"Nhuyễn Nhuyễn ghen sao?"
"Không có đâu.

Mình ghen gì chứ.

Chúng ta có phải là người yêu đâu."
Lâm Nhuyễn Nhuyễn vẫn không dám ngẩng đầu, sợ Thẩm Lãng nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô.

"Ha ha, Nhuyễn Nhuyễn à, còn nói em không ghen đi." Thẩm Lãng nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, cười nhẹ: "Nữ nhân ngu ngốc Tôn Tịnh Nhã kia nói mà em cũng tin sao? Anh có một người bạn có thực lực nhưng không phải là em gái gì đâu.

Hơn nữa em gái thì tính khí thất thường lắm, anh lười để ý.

Sở dĩ đi dạo phố cùng nhau tất cả đều là do ông nội cậu ta tác hợp đó."
Kỳ thật, Thẩm Lãng đã sớm nhìn ra tâm tư của Tống Tri Viễn.

Y thuật của hắn hữu dụng với Tống gia, tuy không biết nội tình cụ thể nhưng có thể nhìn ra được, vì muốn mượn sức dục vọng mãnh liệt hơn Triệu Thiết Sơn của hắn mà thậm chí không tiếc lợi dụng cháu gái ruột.

"Cậu...!Cậu phải làm cháu rể của ông ta ư?" Lâm Nhuyễn Nhuyễn đổ bình dấm chua.

"Đừng suy nghĩ nhiều làm chi.

Cô ta ngốc như vậy, hơn nữa lại luôn bày ra tư thái cao cao tại thượng, anh không chịu nổi đâu.

Được rồi Nhuyễn Nhuyễn à, đừng miên man suy nghĩ rằng sau này làm sao xa cách Tôn Tịnh Nhã, nữ nhân ngu ngốc này khó chịu lắm."
Thấy Lâm Nhuyễn Nhuyễn ghen tuông quá độ, Thẩm Lãng dứt khoát kéo tay cô đi vào cửa hàng Hermes.

Cách để giải quyết nỗi ưu sầu chính là túi xách.

Nếu con gái không vui, cứ mua cho cô ấy một chiếc túi xách.

Túi xách trị được bách bệnh đó nha.

Đồng hồ hợp với nam giới, còn với nữ giới thì túi xách với đồ trang sức lại được hoan nghênh hơn.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn chưa kịp nhìn tên cửa hàng đã bị Thẩm Lãng kéo vô bên trong rồi.
"Em muốn mua thứ gì thì cứ chọn đi, mua lấy vài món." Thẩm Lãng sảng khoái nói với Lâm Nhuyễn Nhuyễn.

Mấy năm gần đây, Lâm Nhuyễn Nhuyễn vì gánh nặng gia đình mà chưa từng tiếp xúc với đồ xa xỉ phẩm, nên Thẩm Lãng dự định đưa Lâm Nhuyễn Nhuyễn đi trải nghiệm cảm giác điên cuồng mua sắm.


Một nữ nhân viên của Hermes thấy khách đến vội vàng ra đón chào.

"Tiên sinh, ngài có yêu cầu gì thì cứ nói, túi xách ở đâu đều là hàng limited đó ạ."
Lâm Nhuyễn Nhuyễn vừa nhìn thấy giá cả, lập tức đại kinh thất sắc.

"Một cái túi xách thôi mà những 500.000 nhân dân tệ! Đắt quá!" Thế giới quan của Lâm Nhuyễn Nhuyễn rạn nứt rồi.

Cô biết những chiếc đồng hồ đó rất nổi tiếng, tinh vi, vật liệu đặc biệt, đắt là phải.

Còn mua túi xách cũng có người chịu tiêu hàng trăm ngàn để mua sao?
Không phải Lâm Nhuyễn Nhuyễn không hiểu, chỉ là cô cảm thấy rất lãng phí.

"Cái đó, thôi bỏ đi, đắt lắm, rất lãng phí!"
Lâm Nhuyễn Nhuyễn yếu ớt nhìn Thẩm Lãng, ánh mắt có hơi toát lên vẻ được sủng ái mà kinh sợ.

Lòng tốt của Thẩm Lãng thì cô nhận, chỉ là 50 vạn thì có thể mua được một ngôi nhà ở quê cô luôn rồi, giờ dùng để mua túi xách thì xa xỉ quá!
Hơn nữa, cô còn cho rằng, dù sao Thẩm Lãng cũng là làm công cho người khác, dù người nọ rộng rãi tới đâu nhưng Thẩm Lãng cũng phải nhìn sắc mặt người ta mà sống, còn không bằng tiết kiệm tiền để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào đi.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn tất cả đều là suy nghĩ cho Thẩm Lãng.

Nhưng mà cô lại không biết, tiền của Thẩm Lãng tiêu mười đời cũng không hết!
"Không sao đâu, ít nhất em cũng cứ chọn một cái đi." Thẩm Lãng nói.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn do dự trong chốc lát, chọn một chiếc túi xách rẻ nhất.

"Lấy cái này đi."
Thẩm Lãng nhìn, chỉ có 100.000 nhân dân tệ.

"Không được, rẻ quá, không mua cái này." Thẩm Lãng lắc đầu.

Tuy thành phố Bình An cũng có cửa hàng xa xỉ, nhưng so với thủ đô thì còn chênh lệch nhiều lắm.

Đến lúc này, nữ nhân viên phụ trách chiêu đãi Thẩm Lãng, lại có điều hoài nghi với thực lực kinh tế của Thẩm Lãng.

Nếu có tiền như vậy thì tại sao lại không đặt mua cho bạn gái quần áo sang trọng.

Bộ đồ thủy thủ 19 đồng tiền ship trên taobao này mặc một lần còn không thể mặc lại lần thứ hai!
Còn có đôi giày vải kia nữa, chả cách điệu tí nào.

Có thể mua được túi xách Hermes lại không thể đôi luôn nhãn hiệu giày cho bạn gái sao? Chẳng sang trọng gì cả!.


Bình luận

Truyện đang đọc