0 giờ đêm.
Người đại diện lấy chiếc điện thoại đã sạc đầy pin ra với một thái độ vô cùng thành kính.
Anh hơi run. Đây là lần đầu tiên Quỳnh Nhân nhận được lời mời biểu diễn sau ba năm debut, anh sợ một câu không khéo của mình sẽ làm tất cả tiêu tan.
Người đại diện run rẩy bấm số, gần như không cầm nổi điện thoại nữa nên đã vội vàng nhét nó vào tay Quỳnh Nhân.
Quỳnh Nhân: “…”
“Xin chào, xin hỏi có phải anh Dương, người đại diện của Quỳnh Nhân không?”
Điện thoại được kết nối, bên kia truyền đến một giọng nam khá dễ nghe, chẳng qua âm cuối hơi cao lên một chút, khiến người nghe rợn rợn trong lòng.
Quỳnh Nhân liếc nhìn người đại diện mập mạp đang run rẩy ngay bên cạnh, hạ thấp giọng, ý đồ đắp nặn hình tượng một người đàn ông trung niên điềm tĩnh: “Chào anh, tôi là người đại diện của Quỳnh Nhân, xin hỏi phải xưng hô với anh thế nào?”
“Cứ gọi tôi là thư ký Kim đi.”
“Tên rất hay, vừa nghe đã biết anh rất đẹp trai rồi.” Quỳnh Nhân khen đôi câu lấy lệ: “Chúng tôi bằng lòng nhận lời mời của quý công ty, không biết hợp đồng này…”
Người ở đầu dây bên kia im lặng một lát, giọng nói tràn ngập nghi hoặc: “Anh nhận lời thật hả?”
Quỳnh Nhân: “Tại sao không?”
Cậu thật sự rất muốn nhận lời.
Người kia lại chìm vào im lặng.
Quỳnh Nhân tỏ ý thăm dò: “Chẳng lẽ anh cảm thấy cát xê mười vạn không hợp lý à?”
Cậu có thể giảm giá thêm.
Thật!
Chỉ cần để cậu biểu diễn trước mặt người sống, lại không bắt cậu bù tiền sân bãi, cậu hát miễn phí cũng được luôn!
Cậu rất khao khát được đứng trên sân khấu.
“Chúng tôi cũng không muốn mời Quỳnh Nhân về bằng mười vạn đâu, nhưng mà…” Thư ký Kim không nói hết lời, chỉ tóm gọn bằng một câu: “Tóm lại, anh đồng ý nhận lời thì tốt quá rồi.”
Không cần khách sáo thế, cậu vô cùng vô cùng đồng ý!
“Ứng trước chín vạn, biểu diễn xong sẽ thanh toán nốt. Phiền anh gửi cho tôi số tài khoản và tên người thụ hưởng.”
Quỳnh Nhân: “Ứng trước 90%…” Thế này có khác gì thanh toán toàn bộ đâu.
Bên kia hiển nhiên hiểu lầm ý cậu.
“Thực ra chúng tôi muốn chuyển khoản toàn bộ cho anh, nhưng âm… nhưng công ty chúng tôi có quy định, hợp đồng biểu diễn chỉ được ứng trước một phần, phần còn lại phải chờ diễn xong mới trả, mong anh bỏ quá cho.”
“Bỏ qua, bỏ qua. À, ý tôi là.. cách thức thanh toán không quan trọng.” Trái tim Quỳnh Nhân đập bình bịch, ngón tay thon dài điên cuồng nhảy trên bàn phím ảo của màn hình điện thoại, nhanh chóng gõ số tài khoản và tên chủ tài khoản ra.
Lúc ấn nút gửi tin, cậu đột nhiên nhớ đến một kịch bản lừa đảo mới biết hôm nay. Trong chương trình đó, cảnh sát liên tục nhắc nhở không được tùy tiện đưa thông tin tài khoản cho người lạ.
Ngộ nhỡ người này là kẻ lừa đảo, liệu hắn có chuyển hết tiền trong tài khoản của cậu đi không?
Quỳnh Nhân suy nghĩ miên man, nhưng rất nhanh đã thả trái tim về lại lồng ngực.
Tài khoản của cậu vốn không có tiền.
“Tôi đã nhận được tin, sẽ chuyển tiền ngay.” Thư ký Kim nói bằng giọng điều thần bí: “Ngày 10 tháng 7, tám giờ tối chúng tôi sẽ cho xe đến đón các anh. Tạm biệt.”
Thư ký Kim cúp máy.
Tinh!
Tinh!
Điện thoại của người đại diện nhận được hai tin nhắn.
【 00:05 – 08/07 – Tài khoản 0003 (Hắc * Ngục) thực hiện chuyển khoản tới Tài khoản 2333 số tiền 90.000 NDT – Nội chung chuyển khoản: “Cát xê biểu diễn” -【Ngân hàng Địa Phủ(1)】】
(1) Ngân hàng âm bên TQ là Ngân hàng Thiên Địa, còn ở VN ta thì là “Ngân hàng Địa Phủ” nên mạn phép đổi luôn cho nó gần gũi thân quen ạ.
【 00:05 – 08/07 – Tài khoản 2333 của quý khách tại Ngân hàng Cung Thương đã nhận được số tiền 90.000 NDT – Nội dung chuyển khoản: “Cát xê biểu diễn” – Số dư cuối kỳ: 90.010,13 NDT -【Ngân hàng Cung Thương】】
*
Ngày 10 tháng 7, tám giờ tối.
Quỳnh Nhân làm tóc và ăn diện xong xuôi, đứng trước chiếc xe bảo mẫu mà công ty Hắc Thằng cử tới đón mình, trái tim không khỏi đập dồn dập.
Lái xe là một thanh niên trẻ tuổi tràn đầy sức sống, chỉ là trời tối mà còn đeo một chiếc kính râm to, khiến cậu vô cùng lo lắng về độ an toàn.
Vừa trông thấy Quỳnh Nhân, lái xe liền nắm tay cậu không buông, còn luôn miệng nói mình fan ruột của cậu.
Đáng tiếc là tuy đối phương rất nhiệt tình, nhưng hệ tuần hoàn lại không tốt lắm, bàn tay lạnh toát giữa trời hè, khiến Quỳnh Nhân có cảm giác mình đang nắm một tảng băng.
Quỳnh Nhân và người đại diện lần lượt lên xe bảo mẫu. Người đại diện tay chân vụng về đụng phải một vật gì nong nóng. Cúi đầu nhìn lại, anh mới thấy hóa ra trên xe còn cắm một nén hương, vừa vặn bị anh đụng gãy.
Người đại diện vội vàng nhặt hương cắm lại, nhưng đốm lửa ở đầu hương đã tắt mất rồi.
Xe chầm chậm di chuyển. Quỳnh Nhân nhắn WeChat cho người đại diện.
Nghèo quá đi: Lát nữa nếu gặp sugar daddy phải chào hỏi thế nào? Tôi không biết gì đâu, tôi chưa từng gặp trường hợp thế này.
Giảm cân thật thê thảm: Giữ nụ cười lễ phép suốt toàn bộ quá trình.
Nghèo quá đi: Có một chuyện tôi đã lăn tăn suốt mấy hôm rồi, cái tên Ngân hàng Địa Phủ nghe rất quen, nhưng sao trên đường lại chưa từng gặp nhỉ.
Giảm cân thật thê thảm: Có lẽ là ngân hàng tư nhân của sugar daddy.
Giảm cân thật thê thảm: Trên xe không được nhìn di động.
Giảm cân thật thê thảm: Không tốt cho mắt đâu, cậu có tiền mổ laser không.
Nghèo quá đi: QAQ, không có.
Quỳnh Nhân lập tức bỏ điện thoại di động xuống. Thấy lái xe vẫn đeo kính râm, lại nhìn bóng đêm tối đen như mực ngoài cửa sổ, cậu bỗng phát sầu vì chẳng biết lát nữa mình còn chân để nhảy hay không.
“Buổi tối đeo kính râm không ảnh hưởng đến việc lái xe à?” Quỳnh Nhân hỏi.
Lái xe cười hì hì, để lộ một hàm răng trắng mọc rất sát.
“Yên tâm đi, lái xe trên con đường này có cần dùng đến mắt đâu.”
Quỳnh Nhân: “…”
Giờ cậu thật sự không dám yên tâm này!
Xe bảo mẫu nhanh chóng rời xa đô thị, hướng đi ngày càng lệch khỏi lộ tuyến thông thường.
Tuy xe chạy rất nhanh, nhưng lại vô cùng ổn định. Sau khi xác định được trình độ lái xe của tài xế, Quỳnh Nhân cũng dần bình tĩnh lại. Cậu nghe thấy tiếng nói chuyện phiếm của người đại diện và tài xế.
Người đại diện nói con cái đến tuổi trưởng thành rất khó bảo.
Lái xe hết sức đồng tình: “Đúng vậy, con gái tôi năm nay mười bảy tuổi, thời kỳ phản nghịch chưa kết thúc, rất hay đôi co với mẹ.”
Quỳnh Nhân mơ màng nghĩ, lái xe trông chỉ khoảng hai mươi, sao có thể có con gái mười bảy tuổi được, chẳng lẽ ba tuổi đã được làm cha? Kỳ tích Y học à!
Nhưng suy nghĩ này của cậu không kéo dài, vì cậu đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
“Đến rồi, xuống xe thôi.”
Nghe thấy người đại diện đang gọi mình, Quỳnh Nhân bèn mở cặp mắt mơ màng ra. Cậu định dụi mắt nhưng chợt nhớ hôm nay đang trang điểm để biểu diễn nên lập tức buông tay, trong lòng thầm kêu “nguy hiểm thật”.
Cậu theo người đại diện xuống xe. Khi vịn tay vào cánh cửa, cậu liền có cảm giác cửa xe vừa mỏng vừa ráp, hơi giống bề mặt giấy.
Quỳnh Nhân cảm thấy kỳ quái, nhưng chưa kịp nghiên cứu vấn đề này, cậu đã bị người đại diện kéo đi.
“Xuống xe không được nấn ná, người khác sẽ cảm thấy cậu đang giở thói ngôi sao.”
Quỳnh Nhân buồn cười: “Tôi nào có sao trăng gì. Nugu như tôi, ngay cả tuyến 18 cũng không vào được, có thể gọi là nghệ sĩ không có tuyến.”
Dứt lời, đập vào mắt cậu là một tòa kiến trúc giả cổ đèn hoa rực rỡ. Có thể tổ chức họp thường niên ở nơi như vậy, xem ra công ty Hắc Thằng này cũng rất có tiền.
Nhưng nếu có tiền, vì sao lại mời một nghệ sĩ vô danh như cậu? Chẳng lẽ nhắm vào tỷ suất giá/ chất lượng(2) của cậu à?
(2) Ý là mặt hàng có giá trị cao hơn số tiền bỏ ra.
Tài xế trẻ giúp cậu xách đồ, nói: “Hai người vào nghỉ ngơi một lát đi, cuộc họp thường niên phải 0 giờ mới bắt đầu cơ.”
Quỳnh Nhân hơi căng thẳng, họp thường niên bắt đầu lúc 0 giờ là sao?
Nhớ tới cảm giác sờ vào mặt giấy khi chạm vào cửa xe bảo mẫu, cậu lặng lẽ liếc nhìn màn hình di động, sóng vẫn căng.
Tốt rồi, phim kinh dị đã nói, bi kịch thường bắt đầu từ lúc điện thoại mất tín hiệu cơ.
Có sóng, vẫn không có vấn đề gì.
Bên ngoài nhà hàng có khoảng trăm người đang đứng, bọn họ ăn mặc đủ loại trang phục khác nhau. Với khả năng quan sát hết sức tầm thường của Quỳnh Nhân, quần áo và trang sức của những người này gần như vượt ngoài nền văn minh hiện đại của Trung Quốc.
Nhìn qua chỉ thấy loạn cào cào, nhưng càng nhìn kỹ lại càng vô cùng chấn động.
Quỳnh Nhân nhỏ giọng cảm thán: “Công ty các anh ăn mặc phong cách nhỉ.”
Lái xe cười gượng mấy tiếng.
“Văn hoá công ty của chúng tôi tương đối tự do.”
Đám người kia vây quanh một thanh niên trẻ tuổi có gương mặt khá thiện cảm. Hắn ăn mặc cực kỳ long trọng, trông na ná hình minh họa của Tần Thủy Hoàng trong sách giáo khoa Lịch sử.
Quỳnh Nhân đã hiểu, đang cosplay Hoàng đế chứ gì.
Vừa trông thấy cậu, đám người kia chợt sáng bừng con mắt.
Quỳnh Nhân: “…”
Có thể cậu không biết trời cao đất rộng, nhưng trong khoảnh khắc này, cậu đột nhiên cảm thấy tất cả những người có mặt ở đây đều là fan ruột của mình! Cậu đã từng thấy ánh mắt fan nhà khác khi nhìn thần tượng của mình rồi, quả thực không khác với những người trước mặt là bao.
Thanh niên cosplay Hoàng đế nhanh chân bước xuống bậc thang, kích động vươn tay, lại lau vào áo của mình rồi mới nắm lấy tay Quỳnh Nhân.
“Con trai, cuối cùng ba cũng đã gặp được con rồi, ba yêu con nhiều lắm.”
Quỳnh Nhân ngay lập tức hiểu ra, đây là fan ba ba, một chủng loại hiếm thấy của làng giải trí.
Cậu tỏ ra rất biết điều: “Cảm ơn sự yêu thích của ngài.”
Người trẻ tuổi lộ ra ánh mắt chân thành, tha thiết lại chan chứa tình yêu của cha già: “Ta là Tống Đế vương. Con có thể gọi ta một tiếng phụ thân.”
Quỳnh Nhân: “…”
Thư ký Kim nhỏ giọng nhắc nhở bên tai Tống Đế vương: “Sao ngài có thể nói thẳng mình là Tống Đế vương? Ngài làm thế sẽ để lộ thân phận Thập Điện Diêm La! Hơn nữa, sao ngài có thể bảo cậu ấy gọi mình là ba? Như vậy ngài sẽ bị người ta coi là biến thái!”
Tống Đế vương chột dạ, lại không nghĩ ra lời nào để chữa ngượng, đành tiếp tục nắm tay Quỳnh Nhân lắc qua lắc lại.
Nụ cười cứng đờ của Quỳnh Nhân mang theo đầy đủ lễ phép và chịu đựng. Tay cậu bị Tống Đế vương nắm chặt, đành phải nhấc chân đá giầy của người đại diện.
Người đại diện lập tức lên tiếng: “Ngài Tống, tên của ngài thật oai phong.”
Tống Đế vương: “Oai phong hả? Ngươi thật tinh tế, nhưng ta họ Dư cơ.”
Tống Đế vương họ Dư là cái thể loại gì? Chẳng lẽ sugar daddy tên là Dư Tống Đế Vương sao? Tên người này còn có thể oai hơn không hả?
Thư ký Kim tiếp tục nhỏ giọng nhắc nhở: “Đại vương, người sống không thể bắt tay lâu như vậy.”
Tống Đế vương lập tức buông tay.
Quỳnh Nhân tỉnh bơ hoạt động bàn tay bị nắm đến phát đau, cố gắng tìm vài câu để xã giao.
Đây là lần đầu tiên cậu đối diện với fan sống, phải nói là vô cùng căng thẳng.
“Ngài Tống… à ngài Dư thật sự là một anh tài. Được ngài Dư yêu thích chính là vinh hạnh của tôi.” Xong câu này, Quỳnh Nhân bắt đầu nói năng lưu loát hơn: “Các ngài chỉ định ca khúc “Người theo đuổi ánh sáng”, trong các bài hát của tôi, các ngài thích bài này nhất phải không?”
Tống Đế vương: “Không phải. Bài này ngắn.”
Quỳnh Nhân: “Hả?” Chẳng lẽ sugar daddy cảm thấy mình hát rất khó nghe? Hai phút năm mươi chín giây đã là giới hạn lớn nhất rồi?
Thư ký Kim: “Tổng công ty của chúng tôi có quy định, cát xê của nghệ sĩ lần đầu tới công ty biểu diễn không thể vượt quá mười vạn. Chúng tôi cảm thấy giá trị buổi biểu diễn của cậu vượt xa con số này, nên để giảm bớt tổn thất của cậu, chúng tôi đành chọn bài ngắn nhất.”
Quỳnh Nhân: “!” Tôi bằng lòng hát thêm cho mấy người vài bài nữa, hát ba tiếng đồng hồ cũng không có vấn đề gì!
Tống Đế vương: “Vốn muốn trả con một ngàn vạn, nhưng mà Diêm Ma… Khụ khụ, siêu sao như con mà lại bằng lòng biểu diễn với mức giá quá rẻ như thế, ta vô cùng cảm động. Con yên tâm, lần sau nhất định ta sẽ cho con thêm tiền.”
Sugar daddy chẳng những là fan của cậu, mà còn chú trọng giá trị thương mại của cậu như thế, thậm chí không quên hứa hẹn lần sau sẽ cho cậu thêm tiền!
Đây là fan thần tiên gì cơ chứ!
Hốc mắt Quỳnh Nhân vô thức ươn ướt. Trước khi nước mắt chảy ra, cậu đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng lắm…
Ớ?
Siêu sao?
Người này đang nói ai?
Mình á???
*
Quỳnh Nhân bước vào nhà hàng rực rỡ đèn hoa trong sự bủa vây của mọi người.
Cậu lén vào WeChat, nhanh chóng mở chức năng tìm kiếm xem có minh tinh nào cũng tên là Quỳnh Nhân không. Cuối cùng, kết quả tìm kiếm cho hay, đừng nói minh tinh, ngay cả người thường thì cả nước cũng chỉ có một Quỳnh Nhân thôi, không ai trùng tên với cậu cả.
Chẳng lẽ cậu đã nổi vào thời điểm nào đó mà chính cậu cũng không hay biết rồi?
Quỳnh Nhân mở Weibo. Trang chủ hiện số follow là 9998, hôm qua còn là 10000, tương tác 1.
Chẳng những không nổi, thậm chí còn bị giảm follow.
Sugar daddy đưa Quỳnh Nhân vào phòng nghỉ ở hậu trường: “Con trai, à không, cậu Quỳnh Nhân, ta không làm phiền cậu nghỉ ngơi và tập luyện, nếu có yêu cầu gì, cậu có thể tìm thư ký Kim. Ta rất mong chờ buổi biểu diễn của cậu.”
*
Quỳnh Nhân và người đại diện ngơ ngác nhìn nhau.
Quỳnh Nhân: “Hắn bảo tôi là siêu sao…”
Người đại diện: “Hắn muốn trả cậu một ngàn vạn cát xê…”
Quỳnh Nhân: “Anh có thấy không, ngài Dư và cấp dưới của ngài ấy, tất cả đều dùng ánh mắt nhiệt tình muốn chết để nhìn tôi, hệt như bọn họ đều là fan của tôi vậy.”
Người đại diện: “Tôi thấy.”
Quỳnh Nhân: “Có phải tôi còn đang nằm mơ trên xe không…”
Người đại diện khóc hu hu: “Cuối cùng Quỳnh Nhân nhà ta cũng có fan rồi.”
Quỳnh Nhân rút khăn giấy đưa qua.
Người đại diện lau nước mắt, nhìn đồng hồ, nói: “Giờ mới mười giờ thôi, cậu tập luyện trước hay là nghỉ ngơi trước?”
Quỳnh Nhân: “Luyện tập đi. Sân khấu “Người theo đuổi ánh sáng” quan trọng nhất là ánh sáng, nếu không bàn bạc trước với người phụ trách ánh sáng, tôi sẽ không yên tâm.”
Đây là lần đầu tiên cậu biểu diễn trước mặt fan sống, dù chỉ là sân khấu cuộc họp thường niên của một công ty, nhưng cậu vẫn vô cùng trân trọng.
Cậu không thể ngồi yên trong phòng nghỉ, phải làm gì đó mới có thể ổn định tâm tình.
*
Tới sân khấu, Quỳnh Nhân chào hỏi nhân viên hậu trường mấy câu, diễn tập thử một lần rồi như rơi vào cảnh mộng.
Bối cảnh sân khấu hoàn toàn được dàn dựng theo nội dung bài hát “Người theo đuổi ánh sáng” của cậu. Ánh đèn cực kỳ đúng chỗ, chất lượng âm thanh vô cùng tốt, thật khiến người ta phải suy đoán về mức chi phí bỏ ra để dựng lên sân khấu này.
Kết thúc lần diễn tập thứ nhất, Quỳnh Nhân bị chất lượng âm thanh làm cho khiếp sợ, không nhịn được hỏi: “Nhà hàng của các anh phải đầu tư nhiều lắm mới xây được cái sân khấu chất lượng thế này nhỉ? Tôi đã tham dự nhiều buổi tiệc tối rồi, thậm chí thiết bị của đài truyền hình lớn cũng không sánh được với chỗ các anh…”
Nhân viên hậu trường nói: “Đây là Tống Đế vương cố ý mua cho cậu. Đồ cậu dùng, đương nhiên đều phải là thứ tốt nhất.”
Quỳnh Nhân: “…”
Cậu quay đầu, nhỏ giọng hỏi người đại diện: “Tôi có thể nhận sugar daddy làm cha không?”
Người đại diện: “Cậu tỉnh táo lại đi, trông hắn cũng chẳng lớn hơn cậu là bao.”
Quỳnh Nhân: “Nhưng hắn là fan ba ba. Cha đẻ của tôi vứt tôi ở cô nhi viện, cha fan mua thiết bị giá ngàn vạn cho tôi. Tôi cảm thấy cha fan còn giống cha nhiều hơn đấy.”
Người đại diện tức rung cả mỡ: “Vậy cũng không được! Người khác sẽ hiểu lầm quan hệ giữa hai người.”
Quỳnh Nhân tiếc nuối: “Thôi được rồi.”
Cậu nghiêng đầu nói với nhân viên hậu trường: “Các anh vất vả rồi, nhờ các anh tập với tôi vài lần nữa. Lần đầu biểu diễn ca khúc của mình trên sân khấu, tôi cũng hơi hồi hộp.”
*
0 giờ 0 phút 0 giây.
Quỳnh Nhân đứng trong bóng tối đợi mở màn. Trong kiếp idol của mình, đây là lần đầu tiên cậu dùng thân phận ca sĩ để đứng trên sân khấu, biểu diễn ca khúc của chính mình.
Tim cậu đập điên cuồng. Trong mơ hồ, cậu có thể nghe thấy tiếng người đang nhỏ giọng thì thào dưới sân khấu.
Cậu yên lặng tự động viên tinh thần.
Không phải sợ, không phải hoảng. Mình siêu nugu rồi, sẽ không thể bi bét hơn được nữa, nhưng khoảng không để bay lên còn rất rất nhiều. Nếu đêm nay hút được vài fan, vậy lượt follow trên Weibo sẽ có thể đếm đầy bàn tay rồi!
Lòng bàn tay Quỳnh Nhân lạnh lẽo, thậm chí còn lấm tấm mồ hôi. Cậu lo màn sẽ mở bất cứ lúc nào nên không dám lau đi.
Bên tai truyền đến tiếng hô của nhân viên hậu trường: “Chuẩn bị.”
Cậu hít sâu trong run rẩy.
“Năm.”
“Bốn.”
“Ba.”
“Hai.”
“Một.”
Đèn chớp vụt sáng, chiếu rọi cả sân khấu bằng thứ ánh sáng rực rỡ của mình.