SOÁN ĐƯỜNG

Tuy nhiên hôm nay nghe huynh nói, đệ đã hiểu được.

Đại ca tuy huynh không phải là người của Trịnh gia tuy nhiên vẫn để ý tới Trịnh gia, phần nhân tình này Hoành Nghị cả đời cũng không báo đáp được.

Hoành Nghị nguyện ý nghe theo lời của đại ca, ngày sau Trịnh gia lục phòng sẽ dốc sức vì đại ca.

Lý Ngôn Khánh tiến lên, ôm lấy cổ Trịnh Hoành Nghị, cười hắc hắc không ngừng.

Vũ Sĩ Ược cũng cười.

Trong lòng hắn thầm thuần phục, chiêu thức này của thế tử thật là lợi hại, không chút dấu vết cột chặt lục phòng Trịnh gia lại, chỉ cần Trịnh gia lục phòng một ngày còn cầm quyền thì Trịnh gia sẽ đứng vững bên cạnh của Lý Ngôn Khánh.

Đừng nhìn Trịnh thị hiên tại xuống dốc, bọ họ ở trong ngũ họ thất đại gia cũng xếp thứ hai.

Vũ Sĩ Ược cảm khài ngàn vạn, thế tử mới hơn hai mươi tuổi mà thủ đoạn này cho dù những lão hồ ly bốn mươi năm mươi tuổi cũng chưa chắc có thể sánh được.

- Lý đại ca, huynh nói đệ nên làm thế nào?

- Mấy ngày nay đệ chuẩn bị một chút, ta sẽ nghĩ cách cùng với Nghiêu Quân Tố liên hệ trước, đợi đến khi thời cơ chín muồi đệ tới Hà Đông huyện, trước mặt Nghiêu Quân Tố mà thương lượng, đến lúc đó cho hắn biết Việt Vương không còn nhưng Thừa Khải vẫn còn.

Giang Nam nhiều phỉ tặc, thái hậu tuy có Trương Phòng phụ tá nhưng vẫn thiếu người, chi bằng hắn tới đó giúp một phen.

Trịnh Hoành Nghị cùng với Vũ Sĩ Ược hai người nhìn nhau.

- Vậy còn sau này...

- Chuyện sau này sẽ có người thu thập tàn cuộc, không có quan hệ với ta và đệ.

Lý Ngôn Khánh lộ ra vẻ thần bí khiến cho Trịnh Hoành Nghị trút được gánh nặng.

Hắn gật đầu:

- Đệ trở về trước, bắt tay vào việc chuẩn bị tới Hà Đông.

Từ từ bước tới sau hồ, Lý Ngôn Khánh lâm vào trầm tư.

Đối với chuyện thái tử tranh giành ở Lý Đường, hắn đã sớm có tâm lý chuẩn bị.

Nhưng hắn thật không ngờ ngay sau cuộc chiến Phách Bích kết thúc, Lý Thế Dân bất đầu lập uy ở trong thành, mà Lý Kiến Thành danh vọng trong quân dần dần trở nên yếu bớt.

Ở thời kỳ Sơ Đường, phân loạn rất nhiều, nhớ mang mang Lý Đường muốn ổn định giang sơn trong sử sách ghi chép nói rằng cần bảy năm, hiện tại từ khi niên hiệu Nghĩa Ninh cho tới nay thì mới ba năm, còn tới bốn năm nữa.

Bước từ từ ở giữa hồ, Lý Ngôn Khánh chắp tay lại.

Đơn thuần dựa vào Lý Thế Dân sao?

Có lẽ từ trong đó mình có được nhiều chỗ tốt.

Sau lưng tiếng bước chân vang lên, Đóa Đóa yên lặng đi vào giữa hồ tới sau lưng của Lý Ngôn Khánh.

Lý Ngôn Khánh khẽ nói:

- Đóa Đóa, hôm nay tại sao lại rảnh rỗi vậy?

- Tiết nương tử trở về rồi, Tiết Lễ và Tống Lệnh Văn cũng trở về thăm người thân, thiếp ở bên này cũng rảnh rỗi.

Sao vậy, chàng tại sao lại ở chỗ này, có phải có tâm sự gì không? Nói cho thiếp biết được không?

- Đóa Đóa năm đó Cáp tổng quản thiết lập Di Lặc áo trắng nàng có tiếp xúc hay không?

- Di Lặc áo trắng?

Đóa Đóa không hiểu tại sao Lý Ngôn Khánh lại đột nhiên hỏi tới Di Lặc áo trắng, trong nhất thời nàng không biết trả lời thế nào, đành ngồi xuống dưới đình hồ.

- Cáp tổng quản sau khi mất, Di Lặc áo trắng cũng trở thành vụn cát.

Thiếp về sau tới Vinh Nhạc thành, giả danh là quỷ núi người liêu Cốt Lan Đóa, cũng không liên lạc với bọn họ, tuy nhiên khi Cáp tổng quản còn sống đã bồi dưỡng được mấy người tin cậy, bọn họ làm việc rất tận tâm, Di Lặc áo trắng vẫn tồn tại, bon họ phân liệt khắp nơi, Di Lặc ở Tương Châu tuy vẫn trung thành nhưng đã đình chỉ truyền giáo, thực lực không còn như lúc trước.

Sở Châu, Dương Châu, Tô Châu các khu vực có Di Lặc áo trắng vẫn liên hệ nhưng hai năm qua cơ hồ không có tin tức của bọn họ.

Về phần những khu vực khác trên cơ bản đã ở trạng thái tự lập, thiếp cũng không hỏi đến mà có hỏi bọn họ cũng không nghe theo sự chỉ huy của thiếp.

Đóa Đóa giải thích vô cùng kỹ càng.

Tuy nàng không rõ lắm tại sao Lý Ngôn Khánh lại đột nhiên hỏi những lời này nhưng nàng có thể cảm thấy được Lý Ngôn Khánh muốn mượn Di Lặc áo trắng để khuấy lên mưa gió.

- Vậy nàng liên lạc thế nào với bọn họ?

Đóa Đóa cười cười:

- Thiếp không cùng bọn họ liên hệ đều là do Từ Hưng Ba, Từ đại ca chủ trì.

Chàng cũng biết, Cáp tổng quản đối với Từ đại ca có ơn tri ngộ, sau khi tổng quản chết, thiếp nói Từ đại ca bỏ Di Lặc áo trắng đi nhưng Từ đại ca lại cho rằng tổng quản tổn hao nhiều tâm huyết như vậy, cứ như vậy bỏ qua thì thật đáng tiếc cho nên hắn bí mật liên hệ với những Di Lặc áo trắng kia, Từ đại ca cho biết, gần đây Di Lặc áo trắng ở Lĩnh Nam có xu hướng ngóc đầu lên, mặt khác ở Hà Bắc Cáp tổng quản sau khi chết chiến loạn liên miên, Từ đại ca có liên hệ rất ít, tuy nhiên cũng nghe nói pháp đàn hộ pháp nơi đó là Vân Ngọc Đông, là người rất có thủ đoạn và tâm kế.

- Vân Ngọc Đông?

Ngôn Khánh nhăn mày lại, lâm vào trầm tư.

- Dưỡng Chân, chàng hỏi Di Lặc áo trắng làm gì vậy?

Lý Ngôn Khánh trầm ngâm hồi lâu rồi nói:

- Nếu như ta muốn đem Di Lặc áo trắng tổ chức lại, nàng có bao nhiêu phần nắm chắc?

- Đem Di Lặc áo trắng tổ chức lại?

Đóa Đóa sáng mắt ra, khuôn mặt lộ ra một vẻ khác thường.

- Dương Chân, chàng tổ chức lại Di Lặc áo trắng làm gì?

- Truyền giáo.

- Sao?

Lý Ngôn Khánh cười cười:

- Tuy nhiên cái mà ta muốn không phải là mong bọn họ truyền giáo như trước kia mà là truyền giáo hóa, Đóa Đóa ta không lừa nàng, Sài công mấy hôm trước nói với ta, Kỳ Lân đài khó khăn quá nhiều, cho nên ta nghĩ tới Di Lặc áo trắng của Cáp tổng quản.

- Vậy ý của chàng là muốn Di Lặc áo trắng truyền đạo cho chàng?

- Đúng thế.

- Nhưng mà truyền đạo gì vậy?

Lý Ngôn Khánh dùng ngón tay chỉ vào đầu"

- Đạo của ta, ở trong đầu của ta nhưa chưa tới thời cơ chín muồi thì chưa thể lấy ra.

Đóa Đóa lâm vào trầm mặc.

- Dưỡng Chân, có phải Trường An gây nhiều khó khăn cho chúng ta không?

Tâm tư của Đóa Đóa rất mẫn cảm, nữ hài tử này vì chuyện từ thuở nhỏ cho nên chỉ cần một chút biểu hiện là có thể nhìn ra ẩn tình.

Lý Ngôn Khánh vịn lan can sau một hồi khẽ nói:

- Có lẽ thế.

- Dưỡng Chân, nếu thế thì chúng ta không quy phục nhà Đường có được không?

- Không quy phục nhà Đường thì chúng ta còn con đường nào khác?

Bình luận

Truyện đang đọc