SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên hơi choáng váng, nhưng anh không nghĩ người đó là Vương Kiêm Gia.  

“Ai vậy…?”  

Anh không ngờ Vương Kiêm Gia lại xuất hiện bên cạnh giường, lúc này lại đè anh xuống giường, tư thế của hai người một trên một dưới trông thật ái muội.  

Trong tay còn truyền đến cảm giác mềm mềm rất khó chịu.  

Nhưng mà… Không đúng!  

Tay anh đang đặt vào một chỗ không nên.  

Nghe thấy tiếng kêu đau đớn của cô, Dương Bách Xuyên nhanh chóng buông tay rồi đỡ cô dậy.  

“Cậu sao vậy? Tôi tốt bụng đến đây kêu cậu dậy đi ăn, sao lại bóp tôi…”  

Nói tới đây Vương Kiêm Gia vội im lặng, mặt đỏ như quả táo đỏ, nhịn không được nói tiếp.  

Cô đưa tay xoa ngực, vẻ tức giận hiện rõ trên khuôn mặt.  

“E hèm!”  

Dương Bách Xuyên thật đáng xấu hổ, tối hôm qua anh đã tốn quá nhiều sức lực để chữa trị cho ông cụ Vương, lại nghĩ đến mẹ anh nên cả đêm không ngủ nhiều, đến khi trời gần sáng mới có thể thiêm thiếp ngủ được một chút.  

Đầu óc đang hỗn loạn, nhưng theo bản năng anh cảm thấy có người đang tiến đến nên mới ra tay, nhưng anh không ngờ điều đó lại là lỡ tay chiếm tiện nghi của Vương Kiêm Gia.  

“Cái đó… Dì nhỏ à, không có, xin thứ lỗi, tôi chỉ hành động trong vô thức thôi, khụ khụ~” Anh vội vàng xin lỗi người ta.  

“Hừm? Cậu vẫn biết tôi là dì của cậu à, vậy mà lại đối xử với dì nhỏ của mình như vậy sao? Học thói hư tật xấu ở đâu còn dám bóp tôi hả?” Vương Kiêm Gia không hề kiêng kỵ, mở miệng thầm mắng Dương Bách Xuyên.  

Nhưng Dương Bách Xuyên nghe được gì, anh đang đỏ mặt tự nghĩ: “Phụ nữ đều thô bạo như vậy ư?”  

Trong mắt anh, Vương Kiêm Gia nhất định là lần đầu tiên anh gặp một người dám nói chuyện bằng lời tán tỉnh như cô.  

Thấy cô không tức giận, Dương bách Xuyên chỉ có thể cười ngượng nghịu.  

Ngược lại trong lòng anh có một chút sợ hãi khi tiếp xúc với cô.  

Nhưng nghĩ đến cảm giác mềm mại trong tay vừa rồi, có vẻ không tồi lắm nhỉ?  

“Nhóc bi3n thái, đi thôi, muộn rồi, ba tôi đang đợi cậu đến ăn cơm đó.”  

Vương Kiêm Gia liếc Dương Bách Xuyên một cái, rồi xoay người từ từ bước ra ngoài.  

Bỏ lại Dương Bách Xuyên phía sau chỉ biết nuốt nước bọt nhìn cô.  

Đây là lần đầu tiên anh gặp một người phụ nữ có vẻ quyến rũ một ai đó, hơn nữa cô còn là đại tiểu thư của nhà họ Vương.  

Sau khi rửa mặt sạch sẽ, Dương Bách Xuyên đi đến phòng khách của nhà họ Vương, quả nhiên cả nhà đang đợi anh đến ăn cơm khiến cả hai đều rất xấu hổ nên bước tới nhanh chóng xin lỗi mọi người.  

Vương Huyền Cơ là người có thâm niên lớn nhất trong nhà họ Vương về mặt thâm niên, ông cụ nhà họ Vương đã xuống quyền nhưng chủ nhân của căn nhà vẫn là ông, Vương Huyền Cơ ngồi bên trái còn bên phải trống không.  

Từ đó có thể thấy, gia chủ vẫn là lão đại nhà họ Vương, hôm nay đã giống người bình thường rồi, Dương Bách Xuyên biết rõ nhất điều này, một viên Bồi Nguyên Đan cộng với chân khí của anh nữa mà còn không tốt thì mới là lạ ấy. 

Bình luận

Truyện đang đọc