SƯ TÔN CAO CAO TẠI THƯỢNG


Sau khi Thâu Thiên Cổ Trận bị phá, Hà Niên chết ngay tại chỗ, đám ma linh cũng tan tác theo.

Tiểu Li bị đám người của Phương Đồng, Chúc Tụng, và Hoài Viêm bắt được, đang khốn đốn lăn lộn trong Ngự Yêu Võng thì Mạc Khắc và Bạch Ân Phàm đến.

Tiểu Li khóc la oai oái: “Chủ nhân mau cứu ta.

Bọn độc ác này muốn phân da xẻ thịt ta.”
Mạc Khắc lên tiếng: “Nó chỉ là một sủng vật của ta.

Kẻ các ngươi thù hận là ta, thả nó ra đi.

Nó vô tội.”
“Đã đi theo Thiên Ma như ngươi sao có thể là kẻ vô tội?” Phương Đồng gọi Sa Chỉ Lăng bay đến muốn siết chết Tiểu Li.

Bạch Ân Phàm tức thì dùng Côn Lôn Kính đánh bật dải lụa của y ra xa.

Tiểu Li cảm thấy có gì đó không đúng.

Ngày thường Bạch Ân Phàm rất ghét nó, không ngờ khi nó gặp nguy hiểm vẫn chịu ra tay tương cứu.
“Tiểu Li, biến nhỏ.” Mạc Khắc hét lên.

Tiểu Li không hiểu nguyên nhân nhưng vội vàng làm theo.

Bạch Ân Phàm giơ Côn Lôn Kính hút nó về phía họ.

Tam Thần lập tức đánh tới ngăn cản.

Mạc Khắc một mình lao ra trước đơn đả độc đấu cùng họ.

Bạch Ân Phàm giữ được Tiểu Li rồi thì nhét nó vào cánh tay áo, căn dặn: “Ở yên trong đấy.” Tiếp đó, y cũng bay đến tương trợ Mạc Khắc.
Rõ ràng hai bên đều trọng thương nhưng vẫn không có ý định nhường nhịn nhau, đánh đến phong vân đổi sắc, sức lực kiệt quệ, khi chỉ còn lại một tia hơi thở mới chịu đình chiến.

Tam Thần không giết nổi Mạc Khắc và Bạch Ân Phàm, mà cả hai cũng không giết nổi bọn họ.
Một trăm năm sau tại Tiềm Hải Thị…
Lão thuyết thư vừa kể xong cuộc đại chiến ở Thiên Ma Võng thì có một tiểu yêu tò mò hỏi: “Thế sau trận chiến ấy thì bọn họ như thế nào?”
Lão thuyết thư nói tiếp: “Tứ Thần hút đi sinh khí trăm dặm quanh Ma Thiên Võng đã hại chết toàn bộ dân chúng trong mười bảy thôn làng.

Ngay đến Lê Âm Thánh Mẫu và Viêm Quân cũng phải ra mặt chỉ trích nên Thiên Đế không thể dung túng cho qua được nữa.

Ba người còn sống bị đưa đến Tru Tiên đài phá hủy thần cách, tiến nhập luân hồi.


Về phần ma tôn và Côn Lôn Lão Tổ, một người không quay lại ma giới, một người cũng không về Côn Lôn Phái, bọn họ đã tuyệt tích cùng nhau.

Ma giới chúng ta cũng có không ít kẻ thèm khát ngôi vị ma tôn, suốt ngày tranh nhau nổi loạn nhưng tất cả không thắng nổi Hắc Bạch Diệm Sứ thì sao xứng đáng ngồi vào vị trí chí cao vô thượng kia? Thành thử ra nhiều năm như vậy rồi, mọi người vẫn đổ xổ đi tìm kiếm ma tôn không ngừng nghỉ, chỉ mong người trở về làm chủ đại cuộc.

Sẵn nhắc đến Côn Lôn Phái, từ sau khi Côn Lôn Lão Tổ mất tích, hào quang đã không còn như xưa.

Trong giới tu tiên, Côn Lôn Phái đánh mất đi vị trí thiên hạ đệ nhất, bất quá cây đổ mà rễ chưa chết, vẫn còn lưu lại danh vọng và ảnh hưởng không nhỏ.”
Tiểu yêu lại hỏi: “Vậy còn Li Ngân Xà?”
Lão thuyết thư chậm rãi buông ra lời đánh giá: “Có lẽ cũng ở cùng ma tôn chúng ta.”
Tại một hòn đảo nhỏ vô danh cách Bồng Lai Đảo năm trăm dặm về hướng Tây, trong một ngôi nhà nhỏ trồng đầy nho bên ngoài, Bạch Ân Phàm vươn vai ngồi dậy, ngáp ngáp mấy cái rồi bước xuống giường.

Y đẩy cửa, nhìn ra sân.

Dưới cái giàn gỗ trĩu quả, Mạc Khắc đang ngồi ngâm nga một giai điệu trong lúc ngắt nho bỏ vào từng hủ lớn ủ rượu.

Đây là giai điệu hắn từng ngâm cho Bạch Ân Phàm nghe trong hang động gần thôn Thanh Thủy, cũng là giai điệu mà lúc còn sống mẫu thân hắn thích ngâm nhất.

Từ sau lần hồi phục trí nhớ, Mạc Khắc không hề mặc lại màu đỏ.

Hắn vẫn đạm bạc trong trang phục trắng xanh, nhưng khí chất cùng thần thái đẹp đẽ đó không gì có thể lấn át nổi.

Tiểu Li nằm cuộn tròn sưởi nắng bên cạnh hắn, ung dung nguây nguẩy cái đuôi.
Bạch Ân Phàm ôm cái bụng rỗng bước ra.

Mạc Khắc mỉm cười tinh ý chỉ vào bàn đá gần đó: “Thức ăn vừa nấu xong.

Hôm nay ngươi dậy muộn.”
Bạch Ân Phàm lười nhác ôm quanh cổ hắn: “Đêm qua ta đã bảo ngừng rồi, ngươi còn cố thêm chút nữa, hại ta đau nhức khắp thân.

Ta dậy muộn đều là lỗi của ngươi.”
“Phải.

Lỗi của ta.

Nhưng mà…chuyện đó sao có thể bảo dừng là dừng? Rất khó kiềm chế.”
Tiểu Li ho ầm lên: “Chủ nhân, ta vẫn chưa có thê tử.

Các ngươi nói chuyện gì trong sáng hơn được không?”
Bạch Ân Phàm liếc nó: “Ai bảo ngươi không chịu nạp thê tử? Ta đã giới thiệu một con rắn cái rất hợp với ngươi mà.”
Tiểu Li nghe nhắc đến chuyện này liền sừng sộ lên nhìn Bạch Ân Phàm: “Nữ xà yêu đó vừa xấu vừa chảnh chọe, xách hài cho ta ta còn chê bẩn mắt chứ đừng nói làm thê tử ta.


Bạch Ân Phàm ngươi đó, hẳn là muốn ép hôn ta để độc chiếm chủ nhân của ta.”
“Hắn là của một mình ta, không có phần của ngươi.” Bạch Ân Phàm khẳng định xong rồi hỏi đến Mạc Khắc: “Phải không?”
Mạc Khắc vẫn liên tục ngắt nho, cười cười gật đầu.
Tiểu Li chướng mắt hứ một tiếng rồi bò đi.

Bạch Ân Phàm giơ cước đá đá vào thân nó mấy cái.

Nó gào lên inh ỏi: “Ngươi ức hiếp ta.

Cả ngày chỉ biết ức hiếp ta.

Chủ nhân, người nói một câu công bằng đi.”
Mạc Khắc ngó lơ giả vờ không thấy.

Bạch Ân Phàm lại đá thêm cước nữa: “Ăn no rồi chỉ biết ngủ.

Xem này, ngươi dư cả mấy chục ký mỡ ra rồi.”
Tiểu Li đã trườn rất xa vẫn ráng quay đầu lại nói: “Ăn no chỉ biết ngủ là ngươi.

Kể cả thức ăn cũng bắt chủ nhân ta nấu.

Ăn rồi không chịu dọn lại bắt chủ nhân ta dọn.

Nói cho ngươi biết, đợi ngươi già xấu xí béo tròn thành một cục, chủ nhân ta sẽ bỏ ngươi.”
Bạch Ân Phàm đặt tay ngay túi đeo Côn Lôn Kính.

Tiểu Li sợ hãi chuồn thật nhanh.

Bạch Ân Phàm bực bội nói: “Ta béo tròn khi nào? Ngươi xem con rắn của ngươi ngày càng hỗn xược.

Chờ đó, có ngày ta sẽ đem nó đi ngâm rượu.”
“Ngươi không biết uống rượu thì ngâm nó làm gì?”
“Ngâm cho ngươi uống.”
“Được, cũng là ý kiến hay.”
Tiểu Li không biết đã mất dạng ở đâu, nhưng lại gào thét vọng đến: “Chủ nhân, người như vậy thật không có tiền đồ.

Chỉ biết nghe theo lời y.


Ta hận người.”
“Ngươi còn không cút thì ta lột da ngâm ngươi ngay tức khắc.”
Bạch Ân Phàm hôn lên má Mạc Khắc rồi lại gần bàn thức ăn.

Nghĩ lại chuyện trăm năm trước, y và Mạc Khắc coi như đã tận hết sức mình đối đầu cùng Tứ Thần, xem như không hề hổ thẹn với Đồng Vi và Hi Hà.

Chỉ là, mạng sống có một mà thôi.

Nếu bọn họ giết Tứ Thần mà chính họ cũng mất mạng, công đạo kia chẳng khác nào một trò cười.

Vì vậy, vào phút cuối, khi nhìn thấy Bạch Ân Phàm thổ huyết đầy người, Mạc Khắc quyết định dừng lại trước bờ vực thẳm.

Họ phải giữ mạng để sống tiếp vì nhau.
Ở tại hòn đảo cách biệt với thế gian này, ngày thường chỉ có mấy loài chim lạ mới bay được đến đây, còn lại đều là đám thú dữ đã cư ngụ lâu năm hơn cả bọn họ, một vài trong số chúng là yêu hoặc thần.

Mỗi tháng, Mạc Khắc cần uống máu một lần.

Khi đó, hắn sẽ đưa Huyết Sa Thạch cho Tiểu Li bơi ra khỏi đảo tìm người chết hút máu và mang trở lại cho hắn.

Ngoại trừ lý do này, ba người bọn họ cũng không cần rời đảo làm gì khác.
Bởi vì rất nhàn hạ, cho nên Bạch Ân Phàm và Tiểu Li thường xuyên đấu khẩu với nhau.

Mạc Khắc không bao giờ xen vào, bênh vực bên nào cũng làm hắn khó xử.

Đặc biệt nếu hắn dám bênh vực Tiểu Li thì tối đến sẽ không được vào phòng ngủ.

Có điều, hắn cảm thấy mấy lời than vãn của Tiểu Li chưa hẳn là sai, như việc Bạch Ân Phàm ngày càng lười ra là sự thật.
Bạch Ân Phàm liên tục trọng thương mà không chịu tịnh dưỡng chữa trị, xui nên sau trận chiến với Tứ Thần, y bị tổn hại gân cốt nặng nề, mất đi hơn nửa tu vi.

Tu vi giảm sút kéo theo các hoạt động chân tay cũng lười nhác ra hẳn.

Sau khi bọn họ dọn hết bầy vịt và đàn ong, còn có cả nước suối Cam Lộ từ Tàng Hải đến đảo này, Bạch Ân Phàm gần như chẳng thèm làm gì cả, chỉ toàn là Mạc Khắc phải nấu cho y ăn.

Gì mà thần thánh có thể cai được ngũ cốc? Lời này không biết Bạch Ân Phàm đã ném đi đâu mất.

Có lúc Bạch Ân Phàm còn giành ăn với hắn.

Y thích nhất là cướp thức ăn từ trên đôi đũa của hắn.
Bạch Ân Phàm cắn xong miếng dưa xào thì nhăn mặt: “Sao dưa lại mặn thế này?”
Mạc Khắc đậy nắp mấy cái hủ, phủi phủi tay: “Có lẽ do ta sơ ý.”
Bạch Ân Phàm gắp đến cá, lại thè lưỡi ra: “Cá cũng mặn nữa.”
Mạc Khắc hơi ngạc nhiên: “Sao có thể?” Hắn sẽ không cùng lúc sơ ý đến cả hai món như vậy.
Từ xa truyền đến tiếng cười nắc nẻ của Tiểu Li: “Là ta bỏ thêm muối đó.

Mặn chết ngươi đi.”
Bạch Ân Phàm lườm mắt nhìn quanh: “Con xà yêu chết tiệt! Ngươi tốt nhất là trốn cho kỹ vào.

Để ta bắt được thì sẽ biến ngươi thành vịt nữa cho xem.”

Mạc Khắc đến ngồi cạnh Bạch Ân Phàm, gạt đũa trên tay y xuống: “Đừng ăn nữa.

Ta đi làm cái khác cho ngươi.”
Bạch Ân Phàm vung tay lên định thi pháp với mấy đĩa thức ăn.

Mạc Khắc chặn tay y lại: “Khi vừa đến đây ai từng bảo không được phép dùng pháp thuật nếu không bất đắc dĩ? Chúng ta sẽ sống bình dị giống như con người, dù là việc nhỏ nhặt cũng phải dùng chính sức mình mà làm.”
Bạch Ân Phàm thở dài: “Nhưng ta đói quá, đợi ngươi nấu lại thì ta chết mất.”
“Ngươi vào bếp phụ ta, sẽ nhanh thôi.” Mạc Khắc nắm tay Bạch Ân Phàm lôi đi.

Bạch Ân Phàm chán nản lặt rau, sau đó nghía mắt nhìn sang chỗ Mạc Khắc đang trổ tài bếp núc.

Y cười khẽ một tiếng, vậy mà vẫn bị Mạc Khắc nghe được: “Ngươi cười gì?”
“Lúc chúng ta còn nhỏ làm bằng hữu, là ngươi chăm sóc ta, là ngươi nấu cho ta ăn.

Lúc ngươi bái ta làm sư, là ta chăm sóc ngươi, là ta nấu cho ngươi ăn.

Đến khi chúng ta làm người yêu, thứ tự lại đảo ngược lần nữa.

Thứ tự như thế này là tốt nhất.

Ta thích như thế này.”
Mạc Khắc cho thêm củi vào đống lửa: “Tiểu Li nói đúng, ngươi chỉ thích lười biếng.”
“Ta là thế đấy, ngươi không thích ta thế sao?”
Mạc Khắc khổ não cười: “Ta thích.”
Ở ngoài phòng bếp, chợt có tiếng kêu la của Tiểu Li, lại nghe được giọng một nam nhân càu nhàu quở trách: “Các ngươi lại thế nữa, cứ thích thả rắn độc chạy lung tung là sao?”
Mạc Khắc vừa nghe được giọng này liền tụt hết mọi cảm xúc: “Bạch Thước Giao, sao ngươi lại đến đây?”
Bạch Thước Giao lú đầu nhìn vào cửa sổ phòng bếp: “Ngươi vẫn thích hỏi thừa thãi như xưa nhỉ? Đây là nhà đệ đệ ta, ta sao không thể đến?”
Mạc Khắc nhìn Bạch Ân Phàm, cái nhìn rất lạnh lùng và hỏi tội.

Bạch Ân Phàm gãi cổ, ủy khuất nói: “Huynh ấy tìm chỗ tránh Thương Hà.

Dù sao cũng là nhị ca của ta, ta không thể bỏ mặc.”
“Nhị ca của ngươi?” Mạc Khắc đình công, không thèm nấu nữa.

“Vậy bảo y nấu cho ngươi ăn đi.”
Bạch Ân Phàm quay sang Bạch Thước Giao, tuyệt tình nói: “Ca, không cho ngươi ở nữa.”
Bạch Thước Giao xụ mặt: “Ta không nhớ dạy ra ngươi trọng sắc khinh người thân đến thế? Cơ mà ta cứ thích ở lì tại đây đấy, coi thử hai ngươi làm sao đuổi được ta?” Bạch Thước Giao lôi sềnh sệch cái thân nặng nề của Tiểu Li trên mặt đất không thương tiếc nói: “Tiểu Xà Yêu, dẫn ta đi tham quan một vòng xem.” Tiểu Li lại la oai oái không ngừng.
Mạc Khắc nhắm mắt rít khẽ: “Vậy tối nay…” Cái hắn quan tâm nhất chính là đây.

Hắn không sợ tốn cơm tốn canh nuôi tên kỳ đà Bạch Thước Giao, nhưng hắn từng kinh nghiệm qua rồi.

Hễ có Bạch Thước Giao là Bạch Ân Phàm lại tống hắn sang ngủ ở phòng riêng.
“Tối nay…thì để tối nay tính.” Bạch Ân Phàm rõ hiểu Mạc Khắc muốn hỏi gì nhưng vẫn tinh quái đáp không đầu không đuôi.
Mạc Khắc mở mắt, giận đến bốc khói, đè Bạch Ân Phàm vào tường cưỡng hôn.
Ngoài sân, nắng đang lên rất đẹp…
Hoàn.


Bình luận

Truyện đang đọc