SƯ TÔN ĐỪNG TỚI ĐÂY



"Sư thúc, chuyện này liệu có..." Minh Lãng tiên tôn thấy nên nhốt Sở Thanh Vân, nhưng mà cũng không đến mức hành hạ đứa nhỏ như vậy chứ? Hơn nữa y còn là đệ tử của Bạch Cẩn Phong cái tên thù dai kia.
"Nói ngươi làm thì cứ làm đi, từ bao giờ lời ta nói lại không có trọng lượng đến vậy? Khi nào Minh Hoà và Minh Ly về bảo nó đến gặp ta là được."
Minh Hoà là tên hiệu của Diệp Cô Tuyệt, nhưng từ khi lên làm chưởng môn, người ta hay gọi lão là Diệp Chưởng môn.
"Tuân mệnh, thưa sư thúc." Minh Lãng tiên tôn không dám cãi, vội vàng đồng ý.
Lão nhân dường như chỉ đến vì Sở Thanh Vân, phân phó xong lập tức biến mất không còn tung tích.
Minh Lãng tiên tôn tất nhiên chưa có mặt mũi để làm trái ý Quang Ân thánh tôn, trước sự chứng kiến của mọi người, lão cắn răng dùng linh lực đánh gãy hai chân của Sở Thanh Vân rồi nhanh chóng ôm y đi.
Từ đầu đến cuối Sở Thanh Vân vẫn cúi đầu cam chịu, không rên lấy một tiếng.

Trải qua một ngày hoang đường như vậy, y thực sự lạnh lòng, thì ra trong nội bộ môn phái này hoá ra cũng tràn ngập sự giả dối.
Sở Thanh Vân cắn răng nhịn cơn đau đớn ở chân, mặc cho người bày bố.


Chỉ là lúc bị mang đi, y liền dùng hết khí lực ngước lên nhìn Lục Thanh Sương với ánh mắt hờ hững.
Lục Thanh Sương đọc được trong đó là hận thù, là chán ghét, là khinh thường, tim nhảy vọt lên cổ họng, hắn mất tự nhiên quay đầu tránh né.

Không hiểu sao rõ ràng là làm chuyện xấu, nhưng Lục Thanh Sương lại thấy cực kỳ kích thích, trong thâm tâm vừa lo sợ vừa vui vẻ.
Thật lòng hắn chỉ mong Sở Thanh Vân chết luôn đi trước khi Bạch Cẩn Phong trở về, thứ hắn không chiếm được thì đừng hòng có người nào chiếm được.
Thu lại ánh mắt tàn độc, Lục Thanh Sương cúi đầu nhanh chóng rời khỏi nơi này.

hắn biết mình còn phải đối mặt với Diệp Thần cho nên vừa rời đi liền đến đại sảnh môn phái xin phép quản sự một nơi để bế tử quan, không thăng cấp không ra ngoài.
Minh Lãng tiên tôn đi rồi đám đệ tử đi cùng mới bắt đầu ồn ào bàn tán, ngay cả Kỳ Đông và Tần Siêu cũng không ngờ đến mọi chuyện sẽ diễn ra như này.
Sở Thanh Vân bị nhốt lại chưa chắc đã có thể sống, Bạch Cẩn Phong không thể đụng vào Minh Lãng tiên tôn và Quang Ân thánh tôn, nhưng bọn gã phận kiến hôi thì khác, lửa giận của hắn hai người chắc chắn phải gánh.
Kỳ Đông và Tần siêu nhanh chóng nhìn nhau, trong mắt chứa đầy hoảng sợ.
Nơi này không thể ở được nữa, bọn gã quyết định tìm đường lui cho mình.
U Linh hàn đàm nằm sâu trong thánh địa của Thanh Phong môn, là nơi dùng để tra tấn và bức cung phản đồ, xung quanh địa phương này trăm trượng, nhiệt độ không khí đã giảm mạnh, cây cối có phần xơ xác tiêu điều.
Minh Lãng tiên tôn biết việc ném một hài tử lại đây chẳng phúc hậu gì, nhưng lời của Quang Ân thánh tôn không thể không nghe, thế nên suốt quãng đường đi lão đều im lặng.
Hàn đàm lạnh buốt giá, ngay cả dùng pháp bảo phòng ngự mà còn run lẩy bẩy, đứa nhỏ này không biết chịu nổi mấy ngày...
Đem chân tay Sở Thanh Vân xích lại cẩn thận, Minh Lãng tiên tôn kiểm tra qua loa một lần xong lập tức chạy trối chết ra khỏi địa phương này.
Nửa người Sở Thanh Vân ngâm dưới nước, cái lạnh thấu tim nhanh chóng xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, Sở Thanh Vân thử vận dụng Hoả diễm thiên phần quyết thì phát hiện linh lực trong người mình bị đã bị xích sắt phong bế.
Cũng đủ ác độc đấy.
Hai cái chân giờ đây đã đau đớn đến không còn tri giác, hàn khí chạy lung tung quanh người, đôi môi dần trở nên tím tái, Sở Thanh Vân chỉ chịu đựng được không đến một khắc đã bất tỉnh nhân sự.
Lúc Diệp Thần nghe tin, hắn sợ đến rụng rời chân tay, vội vã liên lạc với Từ Kha, không ngờ đến Từ Kha đã tìm đến chỗ của Minh Lãng tiên tôn rồi.
Diệp Thần tinh thần hoảng hốt, cũng vội vàng chạy tới Vân Du phong, trên đường đi còn liên tiếp dùng đá truyền tin liên lạc với Lục Thanh Sương.
Tại sao Lục Thanh Sương lại không làm chứng cho Sở Thanh Vân? Rốt cuộc hôm qua có chuyện gì xảy ra? Hắn cảm thấy đầu óc không đủ dùng, phi kiếm dưới chân bay càng nhanh.
Nơi ở của Minh Lãng tiên tôn không hề xa hoa như của Diệp Cô Tuyệt, cũng không nằm trên cao như Bạch Cẩn Phong, lão xây một tiểu viện nhỏ ngay dưới chân núi, xung quanh là vài miếng linh điền trồng đủ loại ngũ cốc hoa màu, nhìn qua có vẻ đơn sơ giản dị.
Lúc Diệp Thần đến thì thấy Từ Kha đang quỳ ngoài cổng, đằng trước là vài tên quản sự gương mặt lạnh lùng khoanh tay đứng chắn cửa.


trên mặt là vô số vết tích do bị đánh đập mà ra, hắn hoảng hồn chạy tới.
"Từ Kha, chuyện thế nào rồi?".

Ngôn Tình Ngược
Từ Kha dùng ánh mắt phẫn uất nhìn Diệp Thần, lời nói nghẹn trong cổ họng không cách nào giải toả.

Cuối cùng gã mặc kệ, không để ý đến hắn mà hô lớn.
"Sư tôn.

Thanh Vân sư đệ bị oan, người hãy ra gặp đệ tử!"
"Sư tôn, người mà không ra ngoài đệ tử sẽ quỳ ở ngoài này không đi."
Diệp Thần đứng bên cạnh mà không nói được câu gì, nhìn thấy vài tên quản sự đang lạnh lùng tiến lại gần, đầu nóng lên, nhảy lên chắn trước mặt Từ Kha.
"Các ngươi định làm gì?"
"Diệp công tử, cả vị công tử này nữa, các ngươi đi về đi, chuyện này Quang Ân thánh tôn đã ra mặt, kể cả Diệp chưởng môn có ở đây cũng không thay đổi được đâu." Một vị quản sự thở dài rồi lắc đầu.
"Quang Ân thánh tôn thì sao chứ?" Diệp Thần tức giận, "Quang Ân thánh tôn tại sao lại nhốt người vô lý vậy? Từ thủa cha sinh mẹ đẻ đến giờ cũng chưa nghe đệ tử nào phạm lỗi lại bị nhốt vào U Linh hàn đàm."
Quản sự biến sắc, vội vàng tiến tới bịt miệng Diệp Thần lại, "Lời này công tử nghĩ trong lòng chứ đừng nói ra miệng, Quang Ân thánh tôn làm việc gì không đến lượt chúng ta bàn tán."
Diệp Thần cau mày giãy giụa, đẩy lão ra, hắn chán nản nhìn xuống Từ Kha đang tuyệt vọng gào thét, cuối cùng dùng thuật khuếch âm hét lên.
"Minh Lãng sư thúc, đệ tử Diệp Thần có điều muốn nói, chuyện này rất quan trọng, liên quan đến an nguy toàn môn phái!"
Thuật khuếch âm quả là lợi hại, âm thanh truyền đi khắp nửa cái Vân Du phong, đệ tử hiếu kỳ bắt đầu kéo đến hóng bát quái.
Diệp Thần đang định hét thêm thì cửa nhà bật mở.

Minh Lãng tiên tôn hằm hằm đi ra, thịt trên người rung lên theo đừng bước chân.


Mặt lão đang bực bội, đôi mắt trợn to.
"Các ngươi vào đây!"
Từ Kha và Diệp Thần nhanh chóng kêu vâng rồi lủi vào.

Minh Lãng tiên tôn nhanh chóng đóng cửa lại, trước bố trí vài cái kết giới ngoài cửa, sau đó mới quay lại nhìn Từ Kha và Diệp Thần.
"Các ngươi thật lớn gan, lời phản nghịch như vậy cũng dám nói ra, để người khác nghe được thì còn ra thể thống gì nữa."
Từ Kha gấp gáp không chờ được, vội vàng quỳ xuống.

"Sư tôn, người mau thả Thanh Vân sư đệ ra, U Linh hàn đàm là nơi như thế nào chứ, đệ ấy làm sao có thể chịu đựng nổi?"
"Đúng vậy thưa Minh Lãng sư thúc, hơn nữa chuyện ngày hôm qua chưa điều tra rõ, đệ tử tin Thanh Vân sư đệ không giết người.

Cha đệ tử không có ở đây, người nhốt đệ ấy vào U Linh hàn đàm sẽ gây hoang mang cho đệ tử khác." Diệp Thần vội vàng quỳ xuống nói theo.
Minh Lãng tiên tôn thở dài nhìn hai người.

"Từ Kha, Diệp Thần, hai ngươi đứng lên đi, có quỳ nữa cũng không thay đổi được gì.

Muối ta nếm còn nhiều hơn cơm các ngươi ăn, mấy cái lý lẽ đó làm sao ta không biết, nhưng mà Quang Âm thánh tôn đã có lệnh, ta không dám không theo." Lão lắc đầu, kéo ghế xuống rồi châm trà để hạ hoả.
"Từ lúc nhốt đứa nhỏ Sở Thanh Vân này vào đó đến giờ lòng ta cứ không yên, nhưng mà bây giờ đành phải chịu thôi, cứ coi như mệnh nó không tốt đi.".


Bình luận

Truyện đang đọc