TA DỰA VÀO BÁN MANH ĐỂ THĂNG CẤP



Đột nhiên có một ý tưởng.

Tuy nói rất nhiều thú biến dị đều lấy thịt làm thức ăn chính, nhưng cũng không đại biểu khẩu vị của chúng nó không thể ăn được thức ăn chín.

Triệu Lợi Binh cảm thấy mình có thể tìm cửa đột phá ở phương diện này, khiến đầu sói kia dần dần tiếp thu mình.

Ngày hôm sau, Triệu Lợi Binh dậy từ sớm, cố ý tới khu chăn nuôi lấy mấy con gà béo, thuận tiện tìm hiểu phương pháp làm gà.

Dựa theo từng bước bên trên cẩn thận làm theo, ví dụ như khi nào cho muối, khi nào cho gia vị khác, người từ trước tới nay chỉ ánh bánh nén khô như Triệu Lợi Binh có chút chân tay luống cuống, thiếu chút nữa coi đường thành muối tinh bỏ vào.

Triệu Lợi Binh không chỉ một lần bắt đầu sinh ra ý định trực tiếp mua đồ ăn thành phẩm, nhưng cuối cùng vẫn cứng rắn gạt đi.

Bởi vì khó khăn khiến anh trở nên bình tĩnh.

Một tiếng sau, Triệu Lợi Binh bưng đùi gà bị cháy đen, cũng ngượng ngùng lấy thành phẩm thật bại hối lộ sói bạc, chỉ có thể tự mình ăn hết, sau đó tiếp thu kinh nghiệm lần thất bại trước, lại lần nữa thử làm lần thứ hai.

Có lẽ do anh cẩn thận hơn lần trước rất nhiều, chủ yếu là vì anh có thể phân biệt rõ ràng đâu là đường đâu là muối tinh.

Lúc này thịt đùi gà kho tàu làm ra tuy hình dáng không ra gì, nhưng ít nhất có thể mang đi ra ngoài.

*********
Sói bạc ngồi ngay ngắn ở nơi đó, sống lưng thẳng tắp, mắt nhìn phía trước, vẻ mặt nghiêm túc như phải xử lý một việc vô cùng nghiêm trọng.

Quý Vô Tu bắt chéo chân chữ ngũ, dựa vào gốc đại thụ lười biếng đánh ngáp.

Không biết qua bao lâu, sói bạc hít sâu, thấy chết không sờn đem hoa cúc ăn vào miệng, cảm nhận hương vị kỳ quái quỷ dị, yết hầu sói bạc bị kích thích, không chút bất ngờ nôn ra, một bộ lãng phí thời gian công sức.

Quý Vô Tu nhìn mà lắc đầu thở dài, khuyên sói bạc đừng tự ủy khuất bản thân như vậy, chi bằng ăn thịt sống nhân loại kia đưa tới, dù sao không ăn cũng lãng phí, làm sói thì cần phải học được linh hoạt như nhân loại, đừng nhìn nhận hạn hẹp như vậy.

Sói bạc lạnh lùng lườm Quý Vô Tu, như khinh thường mà hừ một tiếng.

Cho dù có chết dưới chân hoa cúc, gầy thành sói khô, cũng tuyệt đối không ăn một miếng thịt nào của người nọ.

Quý Vô Tu: "! ! "
Đột nhiên, ngân lang nhìn về phương hướng nào đó, ánh mắt lạnh lùng.

Quý Vô Tu thấy thế vội vàng bò dậy, bước lại gần: "Ô?"

—— Làm sao vậy?
Khi sói bạc vừa định trả lời thì bỗng nhiên dừng lại, không ngừng hít hít cái mũi ngửi mùi trong không khí, đáy mắt lập tức phát sáng.

Thơm quá, muốn ăn.

Quý Vô Tu cũng ngửi theo, nhưng chẳng ngửi được gì cả.

Đúng lúc này, thấp thoáng chỗ ngoặt đằng trước, hình như có người đang đi tới, Quý Vô Tu mau chóng nhìn lên, lập tức cũng nước miếng tràn lan.

Là thịt đùi gà kho tàu!
Hai mắt Quý Vô Tu sáng lấp lánh, lập tức liền ôm lấy chân Triệu Lợi Binh, phát ra kỹ năng [Loves Hug], tuy tỷ lệ kích hoạt chỉ có 10%, thấp đến mức khiến người tức sôi gan.

Nhưng y cực kỳ tự tin về bản thân.

Dù sao có nguyên soái 520 châu ngọc ở trước, tin rằng người này nhất định cũng sẽ cống hiến cho mình không ít điểm bán manh.

Triệu Lợi Binh cúi đầu, nhìn chằm chằm đôi mắt nhỏ khát vọng của cục bông, nhịn không được cười cười, chút cảnh giác cuối cùng đối với cục bông trong lòng hoàn toàn tiêu tán, anh cẩn thận dùng đũa gắp đùi gà, đưa tới trước miệng nó quơ quơ.

Khát vọng với thịt khiến tròng mắt của cục bông chuyển động theo, cuối cùng đột nhiên há miệng cắn, nhai nhai vô cùng khoái khẩu, phát ra tiếng kêu a a vui vẻ.

Triệu Lợi Binh thấy thế, càng thêm tự tin, nếu đầu thú biến dị này không bài xích thịt đùi gà này, như vậy có lẽ sói bạc cũng sẽ không bài xích!.

.

Triệu Lợi Binh đang định đi về phía trước, chân lại lần nữa bị lôi kéo, anh cúi đầu, lại lần nữa đối diện với cục bông đang ôm chân, đôi mắt nhỏ tròn xoe sáng lấp lánh, khiến người khó có thể cự tuyệt.

Triệu Lợi Binh lập tức khom lưng, lại cho một cái đùi gà, sờ sờ đầu y nói: "Ngoan, tự ăn đi.

"
Nhưng đùi phải của anh vẫn bị cục bông ôm lấy không buông, Triệu Lợi Binh cúi đầu, lại lần nữa đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của cục bông, liền nhịn không được hỏi: "Còn muốn?"
Cục bông quyết đoán buông ra, lại lần nữa ôm lấy chân trái, ngẩng đầu tiếp tục dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Triệu Lợi Binh.

Một trận im lặng trôi qua.

Không nghe thấy bất cứ thanh âm nhắc nhở thành công bán manh nào của hệ thống.

Đôi mắt sáng lấp lánh lập tức tắt ngúm.


Triệu Lợi Binh thở dài một hơi: "Thật không thể cho ngươi ăn, hai các ngươi phải chia mỗi đứa một nửa biết chưa?"
Cũng không biết cục bông có nghe hiểu hay không, buồn bực bỏ chân ra, để lại bóng lưng cho Triệu Lợi Binh, da lông xõa tung vừa nhìn cực kỳ giống bánh trôi, mềm nhũn ra giống một đống bông gòn.

Triệu Lợi Binh xúc động, chọc chọc cục bông, ấn xuống một cái hố.

[Tinh! Phía sau lưng của ngài bị chọc ra một cái hố lông, bộ dáng mềm mại khiến tâm trạng của nhân loại trước mắt cảm thấy vô cùng sung sướng, trong lòng hò hét: "mềm quá", chúc mừng ngài đạt được +233 điểm bán manh.

]
Quý Vô Tu: "! ! "
Vì sao điểm bán manh người này cống hiến, luôn có chút xỏ lá như vậy?
Triệu Lợi Binh đứng lên, bưng mâm rời đi rất nhanh, Quý Vô Tu không cùng hệ thống nói chuyện, mau chóng đuổi theo, y rất muốn biết sói bạc có ăn đùi gà kia hay không, dù sao cũng ăn khá ngon.

Tuy kém ở địa cầu, nhưng ít nhất xem như là món đầu tiên y được ăn từ khi tới nơi này.

*********
Theo khoa học vô nguyên tắc cho thấy, loại sinh vật băng nhận lang này kiên định một vấn đề, cho dù cố ý tra tấn cũng vẫn không thể thay đổi tín niệm của chúng nó.

Truyện Lịch Sử
Mà việc tiếp theo, cũng chứng minh những lời nói của sói bạc từ trước tới nay cũng không phải là nói suông.

Triêu Lợi Binh đứng cách sói bạc khoảng 2 mét, anh không dám tới quá gần sói bạc, sợ khiến đối phương sinh ra cảnh giác, anh đẩy mâm qua, lộ ra nụ cười thiện ý, ý bảo sói bạc mau ăn đi.

Sói bạc bất động như núi, con người hung tàn thâm trầm như có gì đó le lói, nó lạnh lùng nhìn Triệu Lợi Binh, không chút do dự xoay người rời đi, nửa đuôi mắt cũng không bố thí cho mấy cái đùi gà kia.

Sói bạc biến mất, thân thể vốn căng chặt vì khẩn trương của Triệu Lợi Binh lập tức thả lỏng, anh cúi đầu nhìn thịt gà trên mặt đất, có chút uể oải nói: "Chẳng lẽ không thích ăn đùi gà? Xem ra lại phải đổi sang loại khác.

"
Quý Vô Tu nghe thấy lời này, không nhịn được liếc mắt nhìn Triệu Lợi Binh một cái.

Người này làm đùi gà, là cho sói bạc ăn?
Còn mình chỉ là cái tiện thể?
Ý thức được điểm này Quý Vô Tu lập tức trở nên quỷ dị, trong đây chắc chắn có nội tình gì đó kinh người.

Nếu không sao có thể có người chống lại được cái nhìn chăm chú của gấu trúc chứ?
Triệu Lợi Binh mấy cái đùi gà dư lại cho Quý Vô Tu, rất nhanh liền vội vàng rời đi.

*********

Trong một góc, sói bạc yên lặng nhìn chăm chú đám gà béo đang vui vẻ chạy nhảy ở nơi xa, không khỏi nhớ tới mùi hương hôm nay ngửi thấy kia, trong lòng càng ngo ngoe rục rịch.

Nhân loại luôn gian trá như vậy, sẽ làm ra rất nhiều đồ ăn ngon lừa thú biến dị.

May mà nó không ăn.

Tuy rằng! ! trong lòng có một chút hối hận.

Quý Vô Tu tìm kiếm xung quanh một lát, liền tìm thấy bóng dáng sói bạc, y đi qua, đem mâm ngậm trong miệng buông xuống thử nói: "A ô?"
—— Có muốn ăn hay không?
Sói bạc lấy lại tinh thần, ánh mắt vẫn duy trì trầm tĩnh, nó cực kỳ gian nan lắc đầu, phát ra tiếng kêu hữu lực
—— Không ăn.

Vậy thì thôi.

Quý Vô Tu yên lặng ăn hết đùi gà.

Sói bạc không tự chủ liếc mắt nhìn Quý Vô Tu một cái, lặng lẽ nuốt nước miếng.

Buổi chiều, Triệu Lợi Binh lại mang tới một mâm đồ ăn, là: Thịt thỏ kho tàu.

Dùng đều là thỏ to trong khu chăn nuôi, mỗi con đều béo mập, khiến thịt thỏ kho tàu lại càng thêm thơm ngon hấp dẫn.

Sói bạc vẫn lạnh lùng nhìn chăm chú vào Triệu Lợi Binh, không dao động.

Quý Vô Tu lại không biết cố gắng nuốt nước miếng, thiếu chút nữa không kiềm chế nổi trực tiếp nhào lên, nhưng lý trí con người rất nhanh đem ý niệm này đè lại.

Y cũng không thể làm ra loại việc hạ cấp như vậy được.

Cũng may Triệu Lợi Binh vô cùng tri kỷ, chia ra một phần thịt thỏ cho Quý Vô Tu, thuận tiện sờ sờ đầu, cười nói: "Ăn đi.

"
Ánh mắt Quý Vô Tu không tự chủ bị đôi tay của Triệu Lợi Binh hấp dẫn, bên trên có vài vết phồng rộp, hiển nhiên là khi nấu cơm không cần thận bị dầu mỡ bắn vào.

Quý Vô Tu nhớ rất rõ, con người của thế giới này cực kỳ bài xích thú biến dị.

Mà người này lại đối xử với sói bạc đặc biệt như vậy! !
Quý Vô Tu yên lặng ghi nhớ chuyện này trong lòng, chuẩn bị về sau quan sát người này nhiều hơn.

Đương nhiên, thịt thỏ lần này, sói bạc vẫn không ăn.

Quý Vô Tu không ăn hết thịt thỏ còn dư, mà đặt bên người sói bạc, hi vọng nó có thể hồi tâm chuyển ý ăn một chút, cứ tiếp tục như này, chỉ sợ sói bạc sẽ không chịu đựng nổi.


Sau hai lần thất bại, Triệu Lợi Binh không những không nản chí, ngược lại càng cản càng hăng.

Anh cũng không tin tay nghề nấu ăn của mình thật sự không chinh phục được đầu sói bạc kia.

Nửa đêm, sói bạc lặng lẽ bò dậy, theo mùi thơm ghé vào cạnh thịt thỏ, ngửi một cái liền vẻ mặt say mê, cuối cùng toàn bộ sói choáng váng, hận không thể cứ như vậy thăng thiên.

Nhưng từ đầu tới đuôi, nó vẫn không ăn một miếng nào, cứ như vậy mà hít hà suốt cả đêm.

Ngày hôm sau, khi Quý Vô Tu tỉnh lại, liền phát hiện sói bạc hít thở không thông, một bộ thân thể bị đào rỗng.

Đây là làm sao vậy?!!
Quý Vô Tu vội vàng khẩn trương dò hỏi sói bạc có phải có chỗ nào khó chịu hay không.

Sói bạc cực kỳ im lặng, mất tự nhiên xoay người, hoàn toàn không muốn để ý tới đồ xấu xí này, nhớ tới đêm qua, mắt nó giật giật, liếm liếm khóe miệng.

Quý Vô Tu vẫn rất lo lắng, thậm chí định mua chút dược tề trị liệu thân thể cho sói bạc.

Hệ thống đã lâu chưa nói chuyện bình thản nói: [Đừng xen vào chuyện của nó, là do nó hít quá nhiều khiến não bị thiếu máu mà thôi.

]
Quý Vô Tu: "???"
Đối mặt với vẻ mặt mờ mịt của Quý Vô Tu, hệ thống chỉ có thể hảo tâm giải thích việc đã xảy ra tối qua, cuối cùng nhấn mạnh miêu tả vẻ mặt mất hồn nhộn nhạo lúc đó của sói bạc.

Tâm tình của Quý Vô Tu lập tức trở nên phức tạp.

Khó mà tin nổi đầu sói cô độc từ trước tới nay luôn vững vàng bình tĩnh, tính cách hung tàn, sau lưng thế mà lại!.

.

cũng có một mặt hoan thoát như vậy.

************
Nửa đêm hôm qua, Triệu Lợi Binh đang ngủ say, bỗng nhiên mắc tiểu, anh bò dậy đi vệ sinh, chờ khi trở về lơ đãng nhìn lướt qua màn hình, lập tức liền ngây người.

Trong màn ảnh! !.

.

sói bạc đang hít ngửi con thỏ, vẻ mặt nhộn nhạo bắt đầu lăn lộn, ngửa mặt lên trời lộ ra cái bụng lông trắng trắng, vui sướng không thôi.

Không hề có phong thái của sói chút nào.

.


Bình luận

Truyện đang đọc