TA Ở TINH TẾ CHẤN HƯNG LONG TỘC

Chờ đến khi Bạch Hiển tỉnh lại, hắn đang nằm trên boong tàu đã được dọn dẹp sạch sẽ, bên dưới cũng khá sạch, nhưng toàn thân đau nhức khiến hắn lập tức rên rỉ.

Âm thanh này đã thu hút sự chú ý của Vương Kha, vội vàng đi tới, cẩn thận đỡ hắn dậy, "Tiểu Hiển? Đau ở đâu?"

Bạch Hiển không mở mắt, bĩu môi lầm bầm: "Chỗ nào cũng đau!"

Đặc biệt là đầu! Nhưng câu này Bạch Hiển không nói ra, chỉ nằm xuống lại, "Á... không thoải mái, nhưng mình muốn ngủ......"

Bộ dạng ủy khuất của đứa nhỏ lập tức xuất hiện trước mặt mọi người, Bạch Quỳnh ngồi xổm xuống, đỡ hắn ngồi dậy: "Đợi chút, trước tiên lấy đồ ra đã."

Mọi người đều quấn băng khá nhiều, trong đó có Bạch Hiển, mà tất cả thực phẩm đều ở trong không gian của Bạch Hiển, những băng bó, thuốc men này đều do đội của Jonathan tài trợ.

Bạch Hiển mở mắt ra, nhìn họ với khuôn mặt không có biểu cảm, giơ tay làm rơi tất cả ba lô của mấy người xuống, không hề né tránh họ, vì tối qua cơ bản hắn đã lộ hết bài tẩy rồi.

Bạch Quỳnh trực tiếp lấy ra không ít băng bó và thuốc, đưa cho Jonathan, rồi cũng không quan tâm ánh mắt phức tạp của họ, quay trở lại, tay cầm một lon thực phẩm đã được hâm nóng, "Ăn chút gì đó rồi ngủ, phục hồi sức lực rồi về phòng ngủ có phải tốt hơn không?"

Lòng bàn tay của Bạch Hiển sưng tấy đỏ bừng, mỗi lần cử động đều đau đớn, hắn nhìn chằm chằm Bạch Quỳnh không nói lời nào, Bạch Quỳnh gật đầu, dùng đũa đút cho hắn, "Ăn đi ăn đi."

Bạch Hiển đang tận hưởng sự chăm sóc của anh trai, trong khi Vương Kha chạy đến đầu bên kia boong tàu, Bạch Hiển vừa ngẩng đầu liền thấy được những người đang đứng trên cột buồm như những cây kẹo hồ lô, đang cố gắng thay những cánh buồm bị cháy rách, rồi lấy bộ buồm mới từ kho ra.

Đường Ninh leo lên chỗ cao nhất, so với những người khác thì hắn rất thoải mái, chỉ cần buộc mình vào cột bằng hai sợi dây, hai tay hoàn toàn tự do, dễ dàng nhận lấy vải bạt từ dưới truyền lên.

Bạch Hiển nhìn chăm chú tới quên ăn, Bạch Quỳnh theo ánh mắt của hắn nhìn lên, hông nhịn được mà cười, "Được rồi, em cũng không giúp được gì, còn hiếu kỳ như vậy nữa?"

Bạch Hiển đỏ mặt, quay đầu trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: "Nhanh lên! Em còn muốn nữa!"

Bạch Quỳnh nhướng mày, vui vẻ tiếp tục chăm sóc em trai.

Việt Trạch đi xuống nghỉ ngơi liền nhìn thấy được, cười giải thích: "Cánh buồm bị rách sẽ rất khó tiến lên, sẽ tiêu tốn nhiều xăng, để đảm bảo đoạn đường cuối cùng không ngừng lại, chúng ta quyết định thay cánh buồm."

Khi Bạch Hiển ăn xong thì việc thay buồm cũng đến giai đoạn cuối, mấy người đứng trên boong kéo dây, nâng cánh buồm lên, cánh buồm đứng vững đón gió, chiếc tàu đã bị hư hại phần nào nhưng vẫn kiên cường không bị chìm.

Nhìn mặt trời phía trước mọc lên, tất cả mọi người đều nở nụ cười, Đường Ninh đứng bên tay lái, cũng mỉm cười: "Khởi hành!"

Chiếc tàu lại bắt đầu hành trình với đầy khí thế, giống như ngọn lửa nhiệt huyết không ngừng của họ.

Họ cập bến bên cạnh một rạn san hô, xuống tàu, nỗi hoảng sợ vì mấy ngày không đứng trên đất liền lập tức tan biến, Bạch Hiển đá nhẹ vào đá dưới chân, từ các kẽ hở lựa chọn vài viên đá nhỏ, vừa đủ để nằm trong lòng bàn tay, bỏ vào ba lô.

Vương Kha nghi hoặc hỏi han: "Tiểu Hiển, cậu lấy đá làm gì?"

Bạch Hiển cười tươi, "Mang về làm kỷ niệm, tiện thể còn có thể cho ba mẹ và anh làm quà!"

Dù sao họ cũng vừa thoát khỏi cửa tử một lần.

Những người bên cạnh lập tức bắt chước, đều chọn những viên đá mà họ thấy đẹp nhất.

Rand luôn một mực theo dõi hắn, nghe thấy lời nói của hắn, ánh mắt không ngừng chuyển động, Jonathan đứng bên cạnh nhìn thấy liền cười khẩy nói: "Tôi nói, cậu không phải thích cái thằng nhóc đó chứ?"

Rand khẽ cười, không nói gì.

Jonathan thấy vậy thì nhíu mày một chút, rồi lắc đầu, kệ đi, dù sao thì hắn không quan tâm.

Trải qua nguy hiểm, lúc này ba đội rất ăn ý chọn cách hợp tác tạm thời, các ngự thú đều bị thương, không còn khả năng chiến đấu, bọn họ cần phải liên kết lại với nhau.

Trước mặt là một vùng đất bằng phẳng, khi mọi người bước qua, màu xanh dưới chân càng ngày càng rõ, nhưng phía trước lại trống trải mênh mông, không có dấu tích của ma thú hay đá.

Sắc mặt của nhóm Đường Ninh đồng thời thay đổi, lập tức chạy về phía trước.

Cùng lúc đó, nhóm của Jonathan và Anya cũng cử người đi thám thính, chẳng bao lâu đã có câu trả lời:

"Là tổ thạch! Chúng ta đã đi vào tổ địa rồi!"



Ánh mắt của mọi người đều sáng lên, đồng loạt tăng tốc, khi bọn họ hoàn toàn đi vào vùng đồng bằng xung quanh toàn cỏ, liền gặp được hàng chục khối đá khổng lồ với hình dạng và chiều cao khác nhau, bề mặt gồ ghề kể lại những gì mà chúng đã trải qua, lại vẫn im lặng đứng vững ở nơi đây.

Đứng dưới khối đá khổng lồ, cảm nhận được sự chạm vào lịch sử lâu dài, Bạch Hiển dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía tảng đá có hình dạng giống như một con đại bàng đang bay.

Con đại bàng dũng mãnh dang rộng đôi cánh, sắp sửa bay vút lên bầu trời, đôi móng sắc nhọn nắm chặt khối đá, tạo ra một sức mạnh ý chí mãnh liệt.

Bạch Hiển nhịn không được thốt lên, quả thực là kiệt tác của thiên nhiên.

"Đây chỉ là tổ thạch bình thường mà thôi, tổ thạch của long tộc còn hùng vĩ càng rung động hơn cái này nhiều!" Giọng nói đầy nhiệt huyết của Mạnh Chương đột nhiên vang lên, khiến Bạch Hiển sững sờ.

Lập tức cười: "Chúng nó sao rồi?"

"Khỏe lắm, qua một ngày nữa là sẽ phục hồi hoàn toàn." Giọng nói của Mạnh Chương còn mang theo một chút trách móc: "Tại sao lần này cậu lại không triệu hồi Ngộ Không, suýt nữa thì không giữ được mạng."

Bạch Hiển ngượng ngùng cười, "Đâu phải quên đâu? Tôi đã một lúc điều khiển tận 4 con rồng, cũng không thể triệu hồi thêm được nữa!!" Nói đến đoạn sau, giọng điệu của Bạch Hiển lại đầy tự tin.

Mạnh Chương lắc đầu cười nhẹ, "Vậy nên, Long chủ vẫn cần phải chăm sóc bản thân tốt hơn, cậu vẫn còn yếu."

Bạch Hiển không phục nói: "Hừ, chắc chắn rồi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ vượt qua được nhị ca cường tráng ngu ngốc của tôi mà thôi!"

Mạnh Chương không nhịn được, cười thành tiếng, không biết bởi vì câu nói ngông cuồng của Bạch Hiển, hay là cảm thấy đồng cảm với Bạch Quỳnh.

Tóm lại Bạch Hiển đơn phương cắt đứt liên hệ giữa hai người, ngẩng đầu nhìn về phía nhóm Đường Ninh.

Lúc này ở tổ địa vẫn chưa có nhiều người, chỉ có ba đội vì vậy ba người đứng đầu liền bắt đầu thương lượng, quyết định trực tiếp câu thông với tổ thạch, sau này nếu có người lại đến thì họ không chắc có giành được vị trí hay không.

"Đi thôi, các cậu muốn câu thông với ngự thú nào! Đừng đứng ngốc ở đây nữa!" Đường Ninh vội vàng bước tới.

Mấy người Đường Ninh liếc nhau, đều lắc đầu, Bạch Hiển không cần, Bạch Quỳnh cũng đã được nhắc nhở, không cần triệu hồi một ngự thú nào khác, sau này có thể trực tiếp nhận một con rồng từ Bạch Hiển, còn Vương Kha cảm thấy Hắc Phong của mình còn chưa nuôi lớn, thực sự không còn sức lực để triệu hồi thêm con nào nữa.

Chu Ngạn lập tức quơ tay: "Thôi đi, Bạch Hổ của tôi có tính chiếm hữu rất mạnh, nếu thêm một con nữa chắc nó sẽ xé tôi ra mất!"

Đường Ninh cũng không cần, chỉ còn lại Việt Trạch và Lăng Vị, hai người họ đã có hoa tinh linh và Tuyết Hào, đều là ngự thú hệ phụ trợ, đã đến lúc triệu hồi một con ngự thú có thể chiến đấu rồi.

Trong đội của Jonathan và Anya cũng chỉ có vài người, bọn họ liếc nhau, đồng thời ăn ý tách ra đến trước các tổ thạch khác nhau.

Lăng Vị lựa chọn một tổ thạch có hình con hươu, tính cách của hoa tinh linh hơi kiêu ngạo, gần gũi với thiên nhiên, nếu con thứ hai cũng có tính cách tương tự, rất nhanh liền có thể hợp tác ăn ý.

Việt Trạch lựa chọn tổ thạch có hình dạng động vật thuộc nhà khuyển, không thể xác định chủng loại cụ thể của tổ thạch này.

Hai người cắt lòng bàn tay, máu thấm ướt bề mặt tổ thạch, nhắm mắt lại, khi tổ thạch phát ra ánh sáng trắng dịu dàng, bên cạnh thảo nguyên đột nhiên vang lên nhiều tiếng bước chân.

Tiếng bước chân ngày càng gần, số lượng đông đảo, có nhiều người đến!

Bạch Hiển vô thức nhìn về phía Đường Ninh, Đường Ninh đã sớm triệu hồi Khiếu Thiên, gào lên một tiếng, tiếng sói vang vọng thành công khiến cho những kẻ không có thiện chí bị chấn động.

Hai bên dừng ở khoảng cách chưa đầy trăm mét, lặng lẽ nhìn nhau.

Bạch Hiển cũng lặng lẽ quan sát, trong số những người đến từ phía đối diện, phần lớn đều đến từ ba học viện lớn, còn lại là những học viện khác, họ cũng đã thành công đến được tổ địa, Bạch Hiển còn thấy trong đám đông có vài người rất quen thuộc.

Hai anh em Tiêu Thành Phong và đội của bọn họ cũng nhìn thấy nhóm Bạch Hiển, nở nụ cười.

Bạch Hiển thầm nghĩ không tốt, quả nhiên, ngay giây tiếp theo, Tiêu Thành Phong liền xuất hiện với dáng vẻ quen thuộc, "Đây không phải là lão đại của chúng ta ở Thiên Huyền sao? Có vẻ Thiên Huyền đã dành được một suất rồi nhỉ?"

Vẻ mặt Bạch Hiển vô cảm nhìn hắn, Đường Ninh cũng không biết phải nói gì, vì bọn họ đến từ một học viên, trong tình huống này mà lên tiếng từ chối chỉ làm mất mặt Thiên Huyền mà thôi!

Trong đám người phía sau liền bắt đầu vang lên những tiếng xì xào, ánh mắt nhìn về nhóm Bạch Hiển chậm rãi trở nên nguy hiểm, bầu không khí ngay lập tức trở nên căng thẳng.

Bạch Hiển bắt đầu chửi thầm trong lòng, thằng cha Tiêu Thành Phong này, không nhìn xem tình hình hiện tại sao, ôi không đúng, có thể hắn chỉ muốn kéo tình hình của đội Đường Ninh xuống mức thấp nhất!

Tiêu gia, Bạch Hiển khinh bỉ nhếch môi, không biết ông ngoại có cách gì không, với tư cách là một gia tộc bị kẹp giữa hai thế lực, công hội đào tạo sư của ông chắc chắn có thể kiềm chế nhỉ?

Một đứa nhỏ tưởng tượng rằng có thể dựa vào trưởng bối để áp bức người khác nở nụ cười, trong mắt người ngoài thì hắn không tức giận mà lại cười? Nhìn là thấy bị dọa ngốc rồi.

Khoảng cách của đối phương ngày càng gần, nhưng ở phía sau lại vang lên những âm thanh kì, còn nghe thấy âm thanh "xèo xèo" vang lên, tình hình lại thay đổi một lần nữa.

Bạch Hiển quay đầu lại, vừa lúc thấy được Lăng Vị và Việt Trạch dẫn theo những ngự thú mới nhận được, bên cạnh Lăng Vị là một con hươu đực mới trưởng thành một nửa, tuy rằng sừng hươu vẫn còn non nớt nhưng đã bắt đầu có vẻ sắc bén, toàn thân được bao phủ màu tím kèm theo đó những hoa văn màu trắng, đây là một con tuần lộc, ngự thú hệ điện.

Việt Trạch thì mặt mũi đầy bất lực ôm một đống lông lá, cái đống lông lá ấy nằm gọn trong lòng hắn, chỉ lộ ra cái lưng tròn tròn và cái mông, không nhìn ra được là chủng loại gì.

Bạch Hiển tò mò đưa tay sờ thử, cảm giác mềm mại lập tức truyền đến, "Đây là chủng loại gì vậy?"

Nhóc con này bị hắn dọa sợ tới mức co rụt lại, chui vào lòng Việt Trạch, cố gắng che dấu bản thân, Việt Trạch xoa nhẹ an ủi, "Đây là một con [Chuột sóc] hệ không gian, tự mang không gian."

"Hả? Khối tổ thạch đó không phải thuộc họ nhà khuyển sao?" Bạch Hiển ngạc nhiên.

Việt Trạch nhún vai, "Ai biết được, bị chuyển đổi cũng là bình thường mà."

Cuộc nói chuyện của hai người rất nhỏ, dù sao ngự thú hệ không gian thực sự rất hiếm, con chuột này lại rất nhát gan, Việt Trạch còn chưa kịp ký khế ước với nó, nếu như bị người khác nghe được, sẽ xảy ra một trận chiến lớn mất.

------------HẾT CHƯƠNG 66------------

Đã sửa

Bình luận

Truyện đang đọc