TA TRỞ THÀNH ANH TRAI CỦA NỮ CHÍNH TRONG TRUYỆN NGƯỢC

Ngay lập tức, mọi người trong tẩm cung của vua Thanh Bình sửng sốt.

Đôi mắt vua Thanh Bình giận dữ như thể sắp nứt ra, nhìn chằm chằm Tiết Yến.

Giang hoàng hậu bên cạnh cũng sững sờ, nhất thời không nói nên lời.

Cả đại điện, Tiết Yến là người bình tĩnh nhất. Hắn ngồi trên ghế, bình tĩnh đối diện với ánh mắt của vua Thanh Bình nói "Đừng nhìn ta, ta không có hỏi ý kiến của ông, ta chỉ thông báo với ông một tiếng mà thôi."

Hắn ngước nhìn Giang hoàng hậu, nói "Ta biết một danh y ở Giang Nam, đã phái người đi mời. Có thể chữa thành thế nào, thì chữa thành thế ấy, không chữa được thì để mấy đứa con khác của ông ấy thay thế."

Tiết Yến hời hợt nói ra lời này, như thể thứ hắn né tránh không kịp này, không phải là hoàng vị, mà là hai ba lượng bạc tiện tay vứt đi.


Nói xong, hắn không chút do dự đứng lên, nhìn về phía vua Thanh Bình "Ta đi đây."

Hắn nói xong liền xoay người đi, không quay đầu lại.

Lồng ngực Hoàng thượng phập phồng kịch liệt, nhìn chằm chằm Tiết Yến, vừa nhìn đã biết là bị chọc tức.

Giang hoàng hậu nhìn phản ứng của vua Thanh Bình, bà sợ sẽ có chuyện xảy ra sau khi Tiết Yến đi. Bà vội vàng đuổi theo, bất chấp ngăn cản Tiết Yến.

Tiết Yến bị cản lại, cúi đầu nhìn Giang hoàng hậu.

"Nương nương còn có chuyện gì?" hắn hỏi.

Giang hoàng hậu vội vàng nói "Quảng Lăng vương, Hoàng thượng hiện tại bệnh nặng, nước một ngày không thể không vua, người cũng biết mà. Bây giờ ai có thể thay Hoàng thượng quản lý triều chính, không phải một mình người nói là được, cần để Hoàng thượng định đoạt."

Tiết Yến cau mày.

Giang hoàng hậu liếc nhìn về phía vua Thanh Bình, nhỏ giọng thuyết phục Tiết Yến "Cho dù người ... thật sự không muốn lên ngôi, nhưng bây giờ là lúc cần người làm trụ cột gánh vác. Còn về sau này thế nào, người có thể cùng Hoàng thượng bàn bạc lại, được không?"


Tiết Yến vẫn mang vẻ mặt không mấy kiên nhẫn.

Hắn rất lười mở miệng nói nhiều với vua Thanh Bình.

Hắn biết vua Thanh Bình sợ chết thế nào, lại xem trọng vị trí dưới mông ông ra sao. Hiện tại ông đã nhặt về được một mạng, nhưng không thể sống như bình thường, dĩ nhiên muốn tận mắt nhìn thấy vị trí của mình truyền cho người mà ông yên tâm, ông mới có thể an lòng.

Tiết Yến biết, ai là người mà ông cảm thấy yên tâm nhất.

Trước đây hắn tranh giành quyền lực, chỉ vì ai cũng muốn hắn chết, mà hắn chỉ muốn sống. Mà hiện giờ đám người muốn hắn chết đã không còn đường sống, hắn đương nhiên không thèm ở lại, quản mấy chuyện không liên quan gì đến hắn.

Ai nấy đều thèm muốn hoàng vị, nhưng trong số những người này, không bao gồm hắn. Một là đại sự thiên hạ, hắn không có hứng thú, điều duy nhất hắn muốn làm là giúp Yến vương đoạt lại đất Yến mà thôi. Hai là, làm Hoàng đế, dù hắn không muốn, đám triều thần kia sẽ nghĩ mọi cách để nhét đầy tam cung lục viện cho hắn.


Đến lúc đó, Quân Hoài Lang không phải sẽ chạy mất sao?

Hơn nữa, hắn không muốn Quân Hoài Lang ngồi vào ngôi vị Hoàng hậu của nữ nhân đó.

Tiết Yến bày ra dáng vẻ không thể thương lượng.

Giang hoàng hậu có chút nôn nóng, quay đầu nhìn vua Thanh Bình, sau đó kéo Tiết Yến ra khỏi tẩm điện của vua Thanh Bình.

Tiết Yến để mặc bà kéo, dáng vẻ không dùng bạo lực thì không hợp tác.

Sau khi đến hành lang ngoài tẩm cung, Tiết Yến nói "Nương nương, người không cần khuyên ta, vô ích thôi."

Giang hoàng hậu lại nói "Dù người không muốn tiếp quản hoàng vị, thì cũng phải nghĩ đến vị ... vị mà trong lòng người yêu thích, không phải sao?"

Ánh mắt Tiết Yến ngưng đọng, nhìn sang bà.

Giang hoàng hậu lúc này biết mình nói đúng rồi.

Bà thấp giọng nói tiếp "Nếu bây giờ người bỏ mặc không quản, mấy vị hoàng tử trong cung, còn ai có thể trợ giúp đây? Duẫn Hoán tuổi còn nhỏ, không phải bậc tài làm đế vương, hiện giờ còn lại dù là Đại điện hạ hay Nhị điện hạ, người có thể yên tâm không?"
Tiết Yến cau mày.

Đại hoàng tử tư chất tầm thường, tính cách rất cổ hủ, mấy lần tiếp xúc trên triều, cũng làm Tiết Yến phiền không chịu được. Càng đừng nói đến Nhị hoàng tử Tiết Duẫn Tắc vừa tồi vừa ngu, nhìn thôi đã thấy kinh tởm.

Giang hoàng hậu nói tiếp "Dù ngày sau người làm một vương gia nhàn tản, người và người trong lòng cũng phải ở lại Đại Ung. Ánh mắt của Hoàng thượng sẽ không bao giờ rời khỏi người, muốn sống tiêu dao tự tại, cũng cần phải tính toán cho tương lai."

Tiết Yến biết Giang hoàng hậu nói đúng.

Khoan nói đến hắn, Quân Hoài Lang ngày sau cũng phải vào triều làm quan, tuyệt đối không thể sống cuộc đời tầm thường.

Đại hoàng tử cổ hủ, đến lúc đó tất nhiên sẽ gây phiền phức cản trở hắn. Còn về Tiết Duẫn Tắc thì ... không cần phải nói.
Tiết Yến chậc lưỡi, trong lòng bắt đầu chửa rủa Tiết Duẫn Hoằng.

Tên ăn hại chó cùng rứt giậu này, bản thân làm gì cũng nát thì thôi đi, đến lúc sắp chết còn chặt đứt đường lui của hắn.

Giang hoàng hậu nhìn hắn.

"Quảng Lăng vương, quay lại bàn bạc với Hoàng thượng đi?"

Tiết Yến nghiến răng, cuối cùng cũng không từ chối.

---------

Khi phủ Vĩnh Ninh Công khôi phục yên tĩnh thì trời đã khuya.

Quân Lệnh Hoan đã lâu không gặp ca ca, lúc này Quân Hoài Lang trở về, liền bám lấy y cả ngày.

Trời về khuya, Quân Hoài Lang mới dỗ được Quân Lệnh Hoan ngủ, kế đó nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi phòng của Quân Lệnh Hoan.

Đèn trong nhà chính vẫn sáng, hẳn là Quân phu nhân vẫn chưa ngủ.

Trong lòng Quân Hoài Lang vẫn còn một chuyện, nên không về phòng mà đến nhà chính.

Vừa bước vào viện, có nha hoàn nhìn thấy y, liền vội vàng vào thông báo. Một lúc sau, nha hoàn đó ra khỏi phòng, dẫn Quân Hoài Lang vào.
Lúc Quân Hoài Lang bước vào, Quân phu nhân đang ngồi trên chiếc ghế dài cạnh giường.

Thấy y bước vào, Quân phu nhân bước tới, dẫn y vào ngồi cùng.

"Ban ngày bận rộn, còn chưa kịp nhìn kỹ con." bà nắm tay Quân Hoài Lang, dịu dàng cười nói "Đã một năm hơn không gặp con, cao hơn nhiều rồi, nhưng lại gầy đi một chút."

Quân Hoài Lang ngồi xuống cạnh bà.

"Thức ăn ở Giang Nam khác với đồ ăn ở nhà, dù tươi ngon nhưng sau một thời gian vẫn không quen." Quân Hoài Lang cười nói.

Quân phu nhân cười chọc chọc vào trán y "Không ngờ đến Giang Nam một chuyến lại học được kén cá chọn canh rồi. Ngày mai mẹ sẽ dặn nhà bếp làm cho con một bàn món con thích, tẩy trần cho con."

Quân Hoài Lang mỉm cười đáp lại.

Hai mẹ con trò chuyện rôm rả. Một lúc sau, Quân phu nhân hỏi "Hoài Lang đêm khuya đến chỗ của mẹ, có chuyện muốn nói phải không?"
Bà dĩ nhiên hiểu con của mình. Nếu không có chuyện quan trọng, nhất định sẽ không đến quấy rầy trong đêm hôm khuya khoắt như vậy.

Quân Hoài Lang hơi dừng, gật đầu.

"Có một chuyện muốn nói với mẫu thân." y nói.

Quân phu nhân gật đầu "Con nói đi."

Quân Hoài Lang nghĩ ngợi một chút, nói "Có liên quan đến Quảng Lăng vương điện hạ."

Quân phu nhân đáp một tiếng.

"Vốn hôm nay mẹ có một chuyện muốn hỏi con, nhưng cả ngày bận rộn nên không tìm được cơ hội." bà nói.

Quân Hoài Lang gật đầu.

"Mấy tháng trước, mẹ nghe nói Quảng Lăng vương phụng chỉ đến Giang Nam. Không ngờ trong kinh có chuyện gấp, ngài ấy còn phái người đến phủ." bà nói "Phụ thân con chưa từng kết bè kéo cánh, hẳn sẽ không có liên quan gì đến Quảng Lăng vương, mẹ liền nghĩ, con có một khoảng thời gian sống cùng Quảng Lăng vương điện hạ trong cung, hẳn là có chút quan hệ cá nhân?"
Quân Hoài Lang hơi ngập ngừng.

Mẫu thân không đoán sai, nhưng quan hệ cá nhân này ... và những gì mẫu thân nghĩ rất khác nhau.

Thấy y nhất thời không nói gì, mẫu thân biết mình đã đoán đúng.

Bà cười cười, ấm áp nói "Mẹ không có ý trách con. Hiện tại khí thế của Quảng Lăng vương điện hạ đang thịnh, còn có ân cứu mạng với chúng ta, con có quan hệ cá nhân với ngài ấy cũng không phải không tốt ..."

Quân Hoài Lang lại nói.

"Mẫu thân." y nói "Con và hắn ở bên nhau rồi."

Lời của Quân phu nhân đột ngột kết thúc. Trong phút chốc, căn phòng chìm vào im lặng chết chóc.

Quân Hoài Lang nhìn xuống tách trà trên bàn, Quân phu nhân ngơ ngác nhìn y, nhất thời không ai lên tiếng.

Một lúc sau, Quân phu nhân gượng cười nói "Là kiểu bên nhau nào? Chắc là chơi thân với nhau như huynh đệ, cũng là chuyện thường ..."
Quân Hoài Lang im lặng nhìn bà.

Sau đó, y đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Quân phu nhân.

"Con biết hành động này không xứng với công ơn nuôi dạy của phụ mẫu, nhưng tâm ý đã quyết, khó mà thay đổi." y nói "Xin mẫu thân trách phạt."

Y quỳ mạnh xuống, đầu gối chạm đất phát ra âm thanh va chạm chói tai.

Quân phu nhân không nói.

Một lúc sau, bà thấp giọng khóc thành tiếng "Sao con có thể hồ đồ như vậy?"

Quân Hoài Lang không nhúc nhích.

Quân phu nhân lau nước mắt, nhưng nước mắt ngày càng nhiều. Bà lau vài lần, khăn tay đã thấm ướt, bà dứt khoát đặt khăn lên đùi rồi nói "Chưa kể hai người đều là nam nhân, ngày sau thành gia, làm sao sinh con? Người đời sẽ nhìn hai người thế nào? Còn Quảng Lăng vương điện hạ, hắn là người có thân phận thế nào, chẳng lẽ con không biết sao? Hắn có ý gì với con, chẳng lẽ con không rõ sao? Đến lúc hắn cảm thấy không còn thú vị, hoặc muốn có con, thì con phải làm sao?"
Quân Hoài Lang không ngẩng đầu, giọng nói bình tĩnh nhưng giọng điệu rất chắc chắn "Hắn sẽ không."

Sau một lúc dừng lại, y tiếp tục "Con cũng vậy."

Quân phu nhân thấp giọng khóc một trận.

"Hắn không phải muốn làm Thái tử, làm Hoàng đế sao?" lúc này, bà mặc kệ cấm kỵ, trực tiếp nói ra "Vậy con phải làm sao? Làm phi tần của hắn, vào tam cung lục viện của hắn?"

Nếu là nữ tử, dù vào cung được sủng ái, chỉ cần cẩn thận là được sống yên ổn, hưởng chúng thần khấu bái và vinh hoa phú quý trong cung.

Nhưng con bà phải làm sao đây? Quân phu nhân biết lời người đáng sợ, dù nhẫn nhịn được một lúc, cũng không nhịn được cả đời.

Hơn nữa, nếu Tiết Yến bạc tình, sau khi Quân Hoài Lang ở bên hắn, thì phải làm sao? Khi đó, hắn là Hoàng đế, hắn làm gì cũng không sai, nhưng con bà sẽ rơi vào một đám nữ nhân chịu khinh bỉ mắng chửi.
Quân phu nhân càng nghĩ càng đau lòng, càng khóc nhiều hơn.

"Sao con lại hồ đồ như vậy? Con thích ai mà không được, ở bên cạnh ai mà không được? Dù là nữ tử thôn quê, mẹ cũng không từ chối cho nàng qua cửa!"

Nhưng Quân Hoài Lang vẫn quỳ gối, kiên quyết lặp lại "Mẫu thân, hắn sẽ không."

Y cũng biết, hiện giờ văn võ cả triều, thậm chí cả Trường An đều biết Tiết Yến là người sắp kế thừa đại nghiệp.

Nhưng y cũng biết Tiết Yến sẽ không để y rơi vào hoàn cảnh mà mẫu thân nói. Bản thân y là một người độc lập, có giới hạn, tuyệt đối sẽ không làm chuyện mà mẫu thân suy đoán.

Nghe đến đây, Quân phu nhân càng tức giận.

"Con lấy gì đảm bảo? Nếu Tiết Yến thật sự có ý đó, hắn tự đến mà nói!"

Quân phu nhân vô cùng tức giận đau lòng, đến mức không thể quan tâm lễ nghĩa quân thần gì nữa.
Dù xuất thân danh môn, từ nhỏ là tiểu thư khuê các, nhưng lúc này, khi nhìn thấy con trai mình cố chấp quỳ gối trước mặt, bà vô cùng tức giận.

Không biết Tiết Yến đã cho con trai nhà mình uống bùa mê gì, thấy con trai nhà mình tính tình lương thiện, nên mới ức hiếp nó đến mức này!

Từ nay về sau, dù hắn là hoàng tử, lúc mình hành lễ quân thần, trong lòng cũng phải âm thầm khinh bỉ vài lần mới bỏ tức.

Bình luận

Truyện đang đọc