TẠI HẠ KHÔNG PHẢI LÀ NỮ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Mã Chuyên toàn lực thả ra huyền khí, bao hàm một chút tiểu tâm kế.

Hai vị võ giả huyền khí như chênh lệch đẳng cấp quá nhiều, khi người mạnh hơn toàn lực phóng thích ra huyền khí gợn sóng, sẽ có trình độ nhất định khiến người yếu hơn sản sinh một loại cảm giác ngột ngạt.

Hiện tại Mã Chuyên cảm thấy đẳng cấp huyền khí của mình là thất tinh, mà đối phương là ngũ tinh, nếu là hoàn toàn phóng thích huyền khí, gợn sóng sản sinh ra có khả năng gây ảnh hưởng đối với tâm lý của Ngô Minh tương tự như tạo uy thế vậy.

Đương nhiên hậu quả của việc hắn làm như thế, tựa là đám thị vệ bên sân phát sinh một trận xao động nhỏ.

Mọi người hầu như đều biết mục đích của hắn. Tuy rằng không tính là chiêu trò vô cùng đáng khinh bỉ gì, nhưng mọi người vẫn có chút xem thường hắn.

Nếu không phải là có Bác Thông đạo trưởng ở đây, hai nước lại là quan hệ hữu hảo đồng minh, chỉ sợ có người ăn ngay nói thẳng liền muốn quát lớn hoặc châm chọc một câu.

Chỉ có điều theo góc độ thắng bại mà nói, ngược lại cũng đúng là không có gì đáng trách.

Làm sao bây giờ? Luận bàn vừa bắt đầu, Tiêu Nhược Dao liền muốn rơi vào bất lợi a.

“Trong vòng mười tám chiêu đánh nàng khó địch nổi! Trong vòng ba mươi sáu chiêu từng bước đẩy lui! Trong bảy mươi hai chiêu đồ nhi tận chiếm thượng phong! Tám mươi mốt chiêu đánh thắng…” Mọi người bắt đầu nhớ tới lời nói khoác của Mã Chuyên ở trước khi động thủ.

Không hổ là danh môn xuất sư, cảm thụ huyền khí gợn sóng thất tinh dồi dào của Mã Chuyên, mọi người cảm thấy tựa hồ cái này cũng không thể coi là cái lời nói bốc phét gì.

Tiêu Nhược Dao tuy rằng biểu hiện thăng tinh kinh người, nhưng chỉ sợ là thật sự không địch lại Mã Chuyên. Trong lòng mọi người bắt đầu thở dài tiền đặt cược coi như xong đời, mà thế tử quả nhiên là người độc nhất có mắt sáng.

Ngô Minh lạnh nhạt nói: “Chỉ số lực chiến đấu là bảy ngàn sao? Cũng còn may ta có máy kiểm tra sức chiến đấu mới. Frieza… Ách…”

Khi thời điểm trong lòng mọi người cảm thấy Ngô Minh với huyền khí của mình không địch lại, trên sân nhưng lại truyền đến lời nói khó hiểu của nàng.

Cái gì mà chỉ số chiến đấu lực? Mọi người không rõ.

Ngô Minh đột nhiên ngậm miệng suýt chút nữa đã nói ra câu chó săn của Frieza…

Vậy không phải dễ bị Bác Thông đạo trưởng hiểu lầm sao?

Ngô Minh có thị lực rất tốt, lưu ý đến vẻ mặt nghi hoặc của mọi người, tiếp tục sĩ diện nói: “Sức chiến đấu của ta chỉ có năm ngàn, thế nhưng nếu như là kết hợp với Giới Vương Quyền*…” (*Kaioken – là một kỹ thuật được sáng tạo bởi Bắc Kaio trong bộ truyện Bảy Viên Ngọc Rồng)

Nói tới đây mọi người đột nhiên phát hiện, khí tức trên người Ngô Minh đã biến mất.

Hả? Lẽ nào nàng thật sự biết ẩn dấu khí tức?

Mọi người vừa mới tỏ ra kinh ngạc, đặc biệt thời khắc Mã Chuyên vừa mới sửng sốt.

“Gấp đôi Giới Vương Quyền!” (Kaioken x2) Ngô Minh đột nhiên bắt đầu tăng huyền khí của mình lên.

Huyền khí sơ manh! Một sao! Hai sao! Ba sao! Bốn sao! Năm sao! …

Cảm giác như từ mặt nước phi thiên yên ả, huyền khí gợn sóng của Ngô Minh bắt đầu từ con số không kịch liệt bộc phát.

Cái này nhưng so với Mã Chuyên chỉ một lần liền phóng thích ra gợn sóng thất tinh còn muốn chấn động hơn nhiều.

Tuy rằng huyền khí hạch tâm chỉ tới trình độ năm sao, nhưng huyền khí gợn sóng lại kịch liệt dị thường, cùng so với Mã Chuyên đẳng cấp thất tinh không kém chút nào.

“Giới, Giới Vương Quyền?” Mã Chuyên lại có thái độ thường thấy nhất ngày hôm nay, theo quán tính mà há miệng, bày ra tạo hình giật mình.

Tuy rằng trước đó mọi người cảm thấy năm sao huyền khí gợn sóng của Ngô Minh rất mạnh, nhưng không nghĩ tới bắt đầu từ con số không mà tăng lên trên, dĩ nhiên trình độ không kém chút nào so với bất kỳ một vị thị vệ Thiên Ba phủ nào ở đây.

Chuyện gì xảy ra? Thậm chí có rất nhiều thị vệ Thiên Ba phủ ở gần cảm thấy huyền khí vẫn đang mãnh liệt tăng lên, cẩn thận tới gần tra xét một phen.

Từ 0 đến năm sao, không, là thất tinh, bởi vì cảm ứng được huyền khí gợn sóng quá kịch liệt, cũng đạt đến trình độ thất tinh. Loại này biến hóa đột ngột này khiến tất cả mọi người đều chú ý.

Đây giống như là một cái lò xo, nguyên bản dài năm sáu cen-ti-mét, đột nhiên kéo dài đến bảy cm, cái này cũng không khiến người ta phải chú ý.

Nhưng một cái hầu như nhìn bằng mắt thường không phải lò xo, đột nhiên từ một chút xíu duỗi dài đến bảy cm, cái này nhưng là quá kinh người.

Đương nhiên loại lý luận này cũng có thể thích hợp với nơi nào đó của nam tử, ở thời điểm hưng phấn đột nhiên biến hóa… Nếu như nguyên bản đã rất hùng vĩ, ngược lại cảm thấy biến hóa không lớn… Nếu là lúc ban đầu cần nhờ kính phóng đại mới thấy rõ, nhưng đột nhiên liền…

Khặc khặc, ngược lại bất luận cái muội tử nào nhìn thấy đều sẽ kêu sợ hãi…

Huyền khí của Ngô Minh thẳng tắp tăng lên, tất cả mọi người đều ngạc nhiên đồng thời cũng nhận ra được, nàng căn bản không bị Mã Chuyên tạo uy áp!

Sự chênh lệch huyền khí tinh cấp, ở trước mặt của nàng không tồn tại!

“Cái gì gọi là Giới Vương Quyền?” Bạch trưởng lão cùng tông chủ nhỏ giọng thầm thì.

“Phỏng chừng là nha đầu này bịa chuyện…” Tông chủ gật gù: “Ngươi có nghe qua truyện 《 Thiên long bát bộ 》 nàng kể hay chưa?”

“Đương nhiên chưa nghe.”

“Há, rảnh rỗi để nàng kể cho ngươi. Đoán chừng đây môn võ công bịa đặt tương tự, nhưng nghe cũng là rất êm tai.”

Tông chủ căn bản chưa hề đem cái gì mà Giới Vương Quyền để ở trong lòng. Bọn họ không cảm thấy còn có thể có võ công tuyệt học gì ở trước mặt mình mà không hiện hình.

Hoặc là nói, đối với Ngô Minh mọi người nghe đều đã quen tai…

Từ trong xương cốt, nàng tựa là cái nha đầu kiêu căng yêu thích làm náo động a, thay đổi không được. Bạch trưởng lão cùng tông chủ đều là đánh giá như vậy.

“Được rồi!” Huyền khí của Ngô Minh rốt cuộc không tăng lên nữa, lúc trình độ gợn sóng đang cùng Mã Chuyên hầu như tương đồng thì ngừng lại.

Trùng hợp? Hay là cố ý khống chế? Có người thầm nói trong lòng.

Đúng là vừa khớp, gợn sóng huyền khí của hai người đạt đến trạng thái ngang hàng.

“Sư huynh, ngươi sẽ nhường ta ba chiêu sao?” Ngô Minh chớp mắt to hỏi.

“…” Mã Chuyên không phản ứng lại.

“Không hổ là sư huynh hào phóng, đã hiểu, xem quyền!” Ngô Minh cũng mặc kệ hắn có phải là thật sự nhường cho ba chiêu, ngược lại không khách khí một quyền đánh tới.

Nhiều năm tu luyện võ kỹ, Mã Chuyên theo bản năng mà liền đưa tay trái đi đón đỡ.

Oành ——

Hai người đều là phóng thích 100% huyền khí, quyền chưởng đụng nhau, phát sinh âm thanh cứng đối cứng va chạm.

Thân hình Mã Chuyên hơi lệch đi, dĩ nhiên là rơi xuống hạ phong.

Không thể nào?! Mọi người ở đây đều là hành gia, vừa thấy tình huống như thế liền sợ hết hồn.

Bất quá một bên tấn công một bên phòng thủ, tư thế cản phá quyền công tới bị chuyển lệch đi, có kết quả như vậy cũng có thể lý giải.

Tiếp theo lại là quyền thứ hai.

Mã Chuyên rốt cục hoàn hồn, dùng toàn lực đi chặn, nhưng thân thể cũng là bị chấn động đến mức lệch đi.

Hắn còn chưa kịp tỉnh táo lại, quyền thứ ba của Ngô Minh lại tới nữa rồi!

Oành ——

Ba quyền liên hoàn này nhanh như chớp giật, hộ thể huyền khí của Mã Chuyên có chút theo không kịp, lùi về sau lảo đảo hai bước.

Mọi người thấy đều cho rằng mình nhìn lầm.

Sao lại ngược như thế?!

Ngũ tinh huyền khí nữ tử, đánh thất tinh huyền khí nam tử lảo đảo lùi về sau?

Mã Chuyên trong lòng ngơ ngác, làm sao nàng bổ sung thêm huyền khí lực vào đòn đánh, dĩ nhiên lại không kém ta?

“Sư huynh! Ba chiêu vừa qua, ngươi cứ việc triển khai đi!” Ngô Minh trong miệng kêu một tiếng.

Có thể trong miệng nàng nói như vậy, nhưng hành động thực tế căn bản không cho Mã Chuyên cơ hội.

Đè lên đánh!

Đuổi theo đánh!

Bám dính đánh!

Mã Chuyên một đường lùi về sau, bị Ngô Minh từng quyền tiến sát.

Không có động tác chân, tựa là quyền đầu cơ bản nhất xung đột lẫn nhau.

Liều mạng! Lẽ nào ta thật sự không đánh lại nàng? Mã Chuyên thầm cắn răng, nhịn xuống đau nhức khi quyền đầu va chạm, mạnh mẽ cùng Ngô Minh đối quyền không thôi.

Ầm ầm ầm ——

Hai người từng quyền lui tới không ngừng.

Huyền khí va chạm tối đơn giản nhất, trong chớp mắt đã là mười tám quyền.

Mắt thấy khí thế Mã Chuyên càng đánh càng yếu, liền muốn khó địch nổi liều mạng quyền kiên cường như vậy.

Nhưng vào lúc này, Ngô Minh lại đột nhiên thu tay lại.

“Sư huynh, ngươi đã quên vừa nãy nói gì sao?” Ngô Minh mỉm cười nở nụ cười: “Trong vòng mười tám chiêu đánh ta khó đỡ nổi?!” (chưa xong còn tiếp…)

Bình luận

Truyện đang đọc