TẠI HẠ KHÔNG PHẢI LÀ NỮ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Sơn tặc bị rút một cái răng cửa bọt máu bay tung tóe mà chửi rủa.

Ngô Minh không coi là việc gì to tát, bắt nạt người ta, bị mắng vài câu cũng không đáng kể.

Chỉ hơi tương đối phiền phức đó chính là năng lực mô phỏng của tiến hóa khung máy móc quá mạnh, hơn nữa ngũ giác nhạy cảm. Cứ cho là cằm tên sơn tặc này bị trật khớp nên câu chữ mơ hồ không rõ, nhưng tiến hóa khung máy móc vẫn là đem ý của nó phiên dịch ra.

Lời mắng người, ngươi cũng đừng phiên dịch a! Ngô Minh thầm kêu trong lòng tiến hóa khung máy móc thật khô khan.

Nhóm võ sư nhìn cái răng cửa trên đất kia, đối với Ngô Minh không khỏi tăng thêm vài phần kính trọng.

Lạnh lùng nhổ xuống răng cửa của người khác như vậy, nữ tử bình thường e là không làm được. Đừng trông vẻ bề ngoài nàng nhu nhược, không nghĩ tới ra tay lại quả quyết như vậy a.

Thậm chí có một vị võ sư thầm nghĩ: Không trách nghe nói Tiêu Nhược Dao có biệt hiệu gọi là nữ hán tử, lần này ra tay tàn độc y như bậc trượng phu vậy.

Sơn tặc mắng chửi không thôi.

“Thật sự không ngoan, xem ra phải xuống tay độc ác.” Ngô Minh đứng dậy hướng về một vị võ sư nói: “Vị tiêu sư này, nhờ ngươi cầm pháp bảo này của ta, hỗ trợ đâm vào bên trong chõ răng bị tổn hại của hắn đi.”

Pháp bảo? Mọi người nghe vậy liền rất tò mò.

Chỉ thấy Ngô Minh từ trong túi đeo bên hông lấy ra một cây kim may.

Đây chính là cái nàng gọi là pháp bảo?

Các vị võ sư há hốc mồm.

Đừng đùa giỡn chứ! Ngươi xem ngay đến cả việc đem răng hắn đều nhổ đi một cái, kết quả ngược lại khiến tên sơn tặc như nổi điên lên mắng chửi không ngớt.

“Đừng coi khinh pháp bảo của ta, liền chỉ là một cây kim may như thế, cũng đủ để cho hắn đau ngất đi.” Ngô Minh cười nói: “Các ngươi cầm cái túi nước lại đây, chờ một chút còn muốn dội tỉnh hắn.”

Sơn tặc chính đang cố sức chửi nghe được liền cảm thấy bất an, trong miệng bắt đầu đổi thành loạn mắng: “Nạo ta đùng tỉnh sao châm! (lão tử không sợ bị châm) ”

Nhóm võ sư tự nhiên không phản ứng hắn, chỉ để ý nghe lời chủ nhân sai bảo.

Có một vị võ sư chuẩn bị túi nước, một vị khác cầm cây kim may đi qua, mở miệng tên sơn tặc, từ chỗ mất chiếc răng cửa cắm vào.

“A ô ——” Sơn tặc hét thảm một tiếng. Cả người liên tục run lập cập.

Âm thanh thê thảm tráng liệt. Vị võ sư động thủ kia giật nảy mình, tay vì thế run lên, sơn tặc càng là la hét đau thấu tim gan.

Rất nhanh cả người hắn đột nhiên co giật mạnh một cái, lại run lập cập ngất đi.

Người võ sư vừa nãy động thủ kia thấy đáng thương, đưa tay đem kim may rút ra.

Ai ya. Không hổ là pháp bảo a. Không nghĩ tới dĩ nhiên có hiệu quả như thế.

Chung quanh các võ sư nhìn cái kia tú hoa trận* kia trong lòng một trận sợ hãi. (*các cây kim được xếp dày đặc trong hộp đựng kim may)

Sơn tặc man rợ lại đau đến ngất đi, có thể thấy được đau đớn đáng sợ dường nào.

“Túi nước.” Ngô Minh vẫy cánh tay một cái, gọi vị võ sư kia lại đây.

Nước ào ào ào dội đến trên mặt sơn tặc, đem hắn gọi tỉnh lại.

“Ô ô ô ——” Sơn tặc tỉnh lại, cằm vẫn còn đang trật khớp.

Sơn tặc môi run cầm cập, nhưng không khép miệng được.

Vừa nãy kim may đâm vào đau đớn. Giống như kịch liệt thâm nhập tuỷ não. Hắn bây giờ còn cảm giác hô hấp trong miệng sẽ khiến lợi từng đợt đau nhức.

Ngô Minh hỏi: “Chịu khai chưa? Đem tình huống của đồng bọn ngươi nói ra hết.”

Sơn tặc vừa muốn cậy mạnh, đã thấy ánh mắt Ngô Minh chăm chú vào cây kim may trong tay võ sư bên cạnh.

Sơn tặc cả người chấn động run rẩy.

Không phải trong lòng hắn sợ sệt như vậy, mà là thân thể ở thời điểm nhìn thấy pháp bảo này, sẽ sợ đến gần chết.

Trực tiếp kích thích thần kinh nhạy cảm đau đớn a!

Cái gọi là đau răng không tính bệnh, đau lên liền muốn mệnh. Trực tiếp lấy tú hoa châm* kích thích thần kinh lưu lại trên lợi. Đây quả thực là gần như đang hướng về đại não phát sinh tín hiệu đau đớn kịch liệt không gì sánh được vậy. (*kim may)

Những đạo lý này với con người nơi đây không thể lý giải, nhưng mơ hồ biết đau răng hậu quả rất nghiêm trọng. Chỉ là không có nghĩ đến còn có phương pháp kích thích lợi đến bức cung như thế.

Mặc dù là bộ ngành đặc biệt cấp bậc vương thất quốc gia làm việc, ở trong lúc nghiêm hình bức cung cũng hiếm có cơ sở lý luận tương tự. Bọn họ chỉ biết được đánh người sẽ đau, nhưng cũng không hiểu đạo lý thần kinh dẫn truyền trong đó. Đây là giải phẫu học, thuộc về hệ thần kinh, đương nhiên sẽ không bị con người ở cái thời đại này lý giải cùng nắm giữ.

Nếu để cho Ngô Minh làm một cái người bức cung, chỉ sợ sẽ thành cơn ác mộng cho hết thảy kẻ bị bắt ở cái thời đại này.

Như vậy không tới thời gian uống cạn nửa chén trà nhỏ, sơn tặc liền thành thật khai báo.

Bởi vì thời điểm kim may lần thứ hai đi tới gần cái miệng của hắn. Hắn suýt nữa liền muốn bị hù chết.

Pháp bảo thật lợi hại. Nhóm võ sư không hiểu nguyên lý thần kinh truyền dẫn, lại đặc biệt coi trọng cây kim may này của Ngô Minh.

Đương nhiên cũng từng có võ sư trải qua đau răng, trong lòng mơ hồ nghĩ tới nguyên nhân dẫn đến đau đớn.

Sau đó chữa lại cằm trật khớp xong, sơn tặc đã có thể nói rõ ràng mười mươi.

Hắn là một tên sơn tặc ở khe núi phụ cận đi ra lăn lộn, thường ngày liền đảm nhận nhiệm vụ canh gác tuần sơn.

Lão đại trước kia đã chết rồi, vị trí vừa có thay đổi. Bởi vì gần đây có một nhóm sơn tặc mới tới nơi đây, đem người của sơn trại cũ thâu tóm.

Toàn bộ trại hiện tại có hơn hai mươi cái tặc nhân. Lão đại cầm đầu sức lực lớn vô cùng, sử dụng đại phủ cán dài thiện nghệ không người nào có thể ngăn. Nguyên bản sơn trại lão đại tựa là vừa đối mặt với hắn, liền bị chém đứt binh khí đập nát đầu chết.

“Cái lão đại mới tới này rất lợi hại! Đám người của tiểu nương tử ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ!” Sơn tặc hừ hừ muốn tìm về chút mặt mũi: “Các ngươi nếu là muốn sống mà rời khỏi nơi này, vẫn là mau chóng thả ta ra đi. Bằng không chờ trại chủ đến rồi. Một rìu chẻ người ra làm đôi. Một cái nam nhân tầm thường bị bổ đôi ta nhìn cảnh hồng quang còn thấy vui vẻ, nhưng một cái tiểu nương tử trắng nõn như ngươi nếu là bị như vậy ta không khỏi đau lòng a.”

Ngô Minh nghe hắn nói xong, không khỏi cười nói: “Không có chuyện gì, Nếu hắn thực sự lợi hại, ta coi như làm cái áp trại phu nhân để cầu mạng sống đi.”

Nàng nhớ tới đại phủ sơn tặc chuyện cũ. Trong lòng thầm kêu làm sao có xảo hợp như thế?

Sơn tặc không có bao nhiêu mưu trí lầm tưởng nàng nói lời chịu thua, nhất thời vênh vang đắc ý nói: “Vậy ngươi mau chóng thả ta ra! Không phải vậy cẩn thận ta cáo trạng lên trên, trại chủ không chịu thu ngươi…”

“Ha ha, có thu hay không liền vì lời nói của ngươi là có thể quyết định sao? Nếu là như vậy, ngươi còn bị phái ra tuần sơn canh gác sao?” Ngô Minh cười lắc đầu một cái, đối với võ sư chung quanh nói: “Toàn thể lập tức khởi hành. Đem hắn trói vào bên cạnh càng xe ngựa, chờ đi ra mười dặm lại bỏ lại đi.

Sơn tặc nghe được chính mình muốn xui xẻo, liền tức giận oa oa kêu to. Các vị võ sư cũng mặc kệ hắn, ba chân bốn cẳng dựa theo dặn dò trói hắn đến trước càng xe ngựa, còn dùng một khối vải rách nhét vào miệng hắn miễn cho kêu loạn.

Bức cung đã có kết quả, vẻn vẹn chỉ là một tên sơn tặc lâu la tuần sơn, đều không phải kế hoạch hay đã được trù tính trước, như vậy hiện tại phương pháp đơn giản nhất tựa là rời đi nơi này.

Đội xe ngựa gia tốc tiến lên.

Nhưng phạm vi núi cao phụ cận nơi đây tầm nhìn rộng mở, rất nhanh phát hiện phía trước có một đám người đứng chắn giữa lộ, chặn lại đường đi của đoàn xe.

Cũng không cần phí sức nghĩ, vừa nhìn liền biết là sơn tặc chặn đường cướp bóc.

“Tên sơn tặc này không có huyền khí gì, nhưng cây phủ trong tay rất lớn, man lực sợ là không nhỏ, cố lưu ý không nên khinh địch mà bị thương.” Người cầm đầu bên trong đám võ sư nói rằng: “Theo quy củ trên đường, chúng ta tiên lễ hậu binh…”

Ngô Minh xa xa liếc mắt nhìn đám tặc nhân kia một cái, miệng hé nở nụ cười, lấy ra kim may nói: “Có pháp bảo ở đây sao làm phiền chư vị tiêu sư phải mất công sức? Hay là ta cầm đi qua, không cần động thủ, liền có thể trực tiếp làm hắn quỳ gối xin tha kêu to cô nãi nãi. Tin không?”

Bình luận

Truyện đang đọc