TÀI NGHỆ KHÔNG BẰNG NGƯỜI

Tả Thành vội vàng chạy đến bệnh viện, lúc ra ngoài cậu vẫn dùng xe của Biên Dĩ Thu.

Khi cậu ra khỏi phòng mình thì đúng lúc gặp Kha Minh Hiên, Kha tổng mới từ thư phòng bước ra, ngẫng đầu liền nhìn thấy Tả Thành, đầu tiên là sủng sốt, sau đó hỏi một câu: “Đi ra ngoài à?”

“… Đi gặp bạn.”

“Ồ ~ ~”

Tả Thành không biết là mình có nghĩ nhiều hay không, sao chữ “ Ồ” của Kha tổng kéo chi mà dài thế, làm giống như biết cậu sẽ đi đâu và làm gì vậy. Cậu cảm thấy mình nên giải thích một chút, thế nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe tiếng bước chân huỳnh huỵch từ cầu thang trên lầu truyền xuống, kèm theo đó là tiếng trẻ em la lớn.

Cậu và Kha Minh Hiên cùng nhau nhìn sang, Biên lão đại đang vác con trai như vác túi xách.

Kha Nhất Thần thì nằm trên vai hắn vừa gào thét vừa liều mạng giãy dụa, miệng la lớn: “Con không muốn tắm, không muốn tắm.”

Biên Dĩ Thu vỗ một cái lên mông nhóc con: “Ai nói sẽ tắm cho con, ba không có rảnh, ba sẽ vứt nhóc thúi con vô bồn cầu, sau đó nhấn nút một cái, ào ~~~”

Cánh tay nhỏ của Kha Nhất Thần đang vung vẫy điên cuồng, nghe xong, cậu nhóc liền ngẫn ra, ngay cả việc la hét cũng quên mất, suy nghĩ một chút mới phản ứng lại, cậu nhóc vô cùng nghiêm túc mà nói: “Việc đó không thể được.”

Kha Minh Hiên nhịn cười đi tới, ôm lấy con trai, nghiêm túc nói:  “Tắm thì phải tắm trong bồn tắm chứ, đúng không?”

Kha Nhất Thần nhanh chóng gật đầu, hai tay duỗi ra ôm lấy cổ  Kha Minh Hiên mà cọ cọ: “Con đi tắm cùng với ba.”

Phải ôm chặt cái đùi lớn mới có thể đảm bảo an toàn.

“Hứ, nhóc con.” Biên lão đại nheo mắt nhìn hai cha con, Kha Minh Hiên cười cười, nháy mắt với hắn, nói: “Biên tổng cũng đi chứ?”

“Này còn tạm được…” Biên lão đại lẩm bẩm một câu, lúc này mới chú ý tới Tả Thành ở bên cạnh, hắn nhìn cậu từ đầu đến chân rồi hỏi: “Có việc?”

“Không, không …” Ngay lúc Tả Thành xoắn xuýt nghĩ phải nói như thế nào thì Kha Minh Hiên đã vỗ vai Biên lão đại, nói: “ Đi tắm đi, nhìn mặt em mệt mỏi lắm.”

Tả Thành cảm thấy mình không nên quấy rầy bầu không khí gia đình ấm áp của lão đại, cho nên nhỏ giọng nói một câu: “Tôi đi ra ngoài một chút.” Giọng của cậu so với tiếng muỗi kêu còn nhỏ hơn.

Lí nhí xong mấy câu lại co cẳng bỏ chạy, giống như làm thế thì lão đại sẽ không đào bới ra mà hỏi – kỳ thật thì Biên Dĩ Thu cũng không có ý định hỏi, hắn chỉ nhìn bóng lưng đang “chạy trối chết” kia mà yên lặng một lúc. Sau đó quay sang hỏi Kha Minh Hiên: “Bộ tui hung dữ lắm à?”

Kha Minh Hiên cũng không trả lời câu hỏi của hắn mà hẩy hẩy con trai đang ngồi trên khuỷu tay của mình, ý bảo ‘con nói xem.’

Đối mặt với loại câu hỏi có thể ‘mất mạng’ này, Kha Nhất Thần vội vả treo lên khuôn mặt nịnh nọt, lấy lòng, cười, nói: “Tuyệt đối không có!”

Mặc dù ‘hàng’ này trả lời không có chút thành ý nào, thế nhưng, đưa mắt nhìn đến khuôn mặt như phiên bản thu nhỏ của Kha Minh Hiên kia, Biên Dĩ Thu vẫn rất hài lòng mà “Hừ” một tiếng. Một nhà ba người cùng nhau đi tắm.

Ở bên này, một nhà ba người ấm áp vui vẻ. Ở bên kia, từ lúc Tả Thành ngồi vào xe đã bắt đầu lo lắng, cậu biết tính chất công việc và hoàn cảnh của Cố Lăng – quay ngược lại ba hay bảy năm về trước thì cậu và Cố đội trưởng là người đứng ở hai bên chiến tuyến, hai phe đối lập, nhưng ai có thể đoán trước được, ngày này, giờ này, cậu lại vì an nguy của một cảnh sát mà tâm loạn như ma.

Dù gì đi nữa…. thì cũng có thể coi là bạn mà, không phải sao?

Tả tiểu Thành lừa mình dối người mà đem chữ “trai” đằng sau chữ “bạn” vứt đi rồi.

Chắc là do ông chủ vẫn còn chưa đồng ý đi, ưhm, nhất định là như vậy rồi.

Vừa suy nghĩ miên man vừa duy trì trạng thái lái xe với tốc độ cao nhất mà vẫn an toàn, bởi vậy mới thấy được kỹ thuật lái xe của Tả bảo tiêu cao siêu đến mức nào.

Một đường chạy như bay đến bệnh viện, Tả Thành vừa xuống xe đã vội vả chạy vào khoa cấp cứu.

Vừa chạy vừa gọi điện thoại.

“Tôi đến rồi, anh ở đâu? Bây giờ….?”

Còn chưa nói hết câu còn lại thì Tả Thành đã nhìn thấy Cố Lăng, cậu ngây người.

Tay trái của Cố Lăng được cố định bằng nẹp, băng vải trắng quấn quanh. Mà đó cũng không phải điều đáng chú ý nhất, dọa người nhất là vì sao Cố Lăng lại ngồi trên xe lăn?

Tả Thành vội vàng, hoảng hốt chạy tới, lo lắng gọi “Cố Lăng!”

Người đẩy xe lăn chính là Mạnh Hạo, một phút trước lão đại nhà mình còn vô cùng nghiêm túc nghiên cứu xem cái nẹp trên tay có được cố định đúng vị trí hay không, sau đó có cuộc gọi gọi đến, nghe xong hai giây bỗng dưng đặt mông ngồi xuống xe lăn chuẩn bị cho nghi phạm. Nhóm tội phạm hôm nay bắt được có một người cực kỳ liều lĩnh chạy trốn, trực tiếp nhảy từ tầng năm xuống đất, mặc dù hắn ta rớt xuống lùm cỏ tương đối mềm, thế nhưng chân vẫn bị gãy xương, bây giờ còn đang nằm trong phòng phẫu thuật. Trong vụ án này, từ trên xuống dưới liên lụy đến rất nhiều người, bị gãy xương cũng không tính là bị thương nặng lắm, chờ xử lý xong vết thương còn phải mang đi thẩm vấn suốt đêm.

Lúc nãy Cố đội trưởng chủ động yêu cầu được nằm viện, mặc dù Mạnh Hạo cũng thập phần khí thế mà đi tìm chị y tá xinh đẹp hỏi xem có giường bệnh nào trống không. Cuối cùng, chị đẹp vô cùng bối rối mà nói với cảnh sát Mạnh rằng: “Khoa nào cũng đầy bệnh nhân hết rồi, nhất là khoa ngoại, ngay cả trên hành lang cũng phải xếp giường chật cứng. Chỉ còn có mỗi khoa sản….”

Mạnh Hạo chưa kịp nghe xong đã phải nhịn cười quay về, hai tay mở ra nhún vai nói với lão đại nhà mình là, không phải anh em vô dụng, mà thật sự là điều kiện khách quan không cho phép, lúc này có muốn tranh thủ cũng không còn kịp nữa.

Tất nhiên là Cố đội trưởng thông minh trí tuệ ngay thời khắc mấu chốt phát huy vô cùng tốt, anh nhanh chóng chạy đến chỗ y tá yêu cầu băng vải và một cái nẹp. Người đẹp dùng ánh mắt kinh ngạc và khó hiểu mà nhìn anh, giống như muốn anh giải thích giúp xem sao bị trầy da lại lấy băng vải và nẹp buộc lại làm gì???

Dằn vặt nãy giờ quả thật là không uổng công. Giống như bây giờ, Tả Thành ở đầu hành lang bên kia đang lao đến với vẻ mặt lo lắng, trong mắt còn lộ rõ sự khẩn trương. Cố đội trưởng đã từng học qua Tâm lý học biểu hiện vi mô và phân tích hành vi được điểm tối đa lúc ở trường. Đột nhiên, trong lòng anh chấn động.

Chàng trai này đã từng bị bạn tốt Kha Minh Hiên gọi là “chính trực boy”, thật sự là… chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu tất cả.

Những biến hóa vi diệu trong lòng Cố đội trưởng bất quá cũng chỉ trong nháy mắt, mà cũng chỉ mất vài giây, Tả Thành đã nhanh chân chạy vội đến, cậu không quen biết Mạnh Hạo, hơn nữa, bây giờ trong mắt cậu chỉ có cánh tay và chân của Cố Lăng, cậu không dám đụng vào chỗ băng bó nên nửa ngồi nửa quỳ mà nhìn mặt Cố Lăng, hỏi: “Anh bị thương ở đâu? Tay bị gãy hả? Chân cũng bị sao? Anh làm gì mà để mình bị thương nặng như vậy chứ?!”

Hơn nửa đêm, phòng cấp cứu rất yên tĩnh, cho nên Tả Thành tận lực đè thấp giọng của mình xuống, nghe vào còn có chút run rẩy. Trong lòng Cố Lăng giống như bị ai cào một cái, anh nhanh chóng giải thích: “Tôi không sao, thật sự là không có chuyện gì mà.”

Người thì ngồi xe lăn, cánh tay còn được cố định băng bó bằng nẹp mà nói mình không sao, ai tin nổi? Tả Thành cắn răng, trên gương mặt trẻ con thoáng hiện lên chút biểu tình tức giận. “Là ai làm?”

Cố Lăng là viên chức nhà nước, bản thân anh cho dù chịu thiệt thòi cũng phải hành xử theo đúng pháp luật, thế nhưng cậu thì khác, Tả Thành cậu tự do.

Cố Lăng ngẩn ra, vội nắm lấy tay Tả Thành, vì để phòng ngừa cậu mất khống chế nên anh dùng sức nắm thật chặt. Tả Thành ngơ ngác cúi đầu nhìn, theo bản năng cậu muốn rút tay lại, thế nhưng chỉ nhúc nhích một chút rồi thôi.

Sau đó liền nghe Cố Lăng ho khan một tiếng, giọng nói có chút mất tự nhiên mà trình bày. “À, ừ, Tả Tả, thật sự là tôi không có chuyện gì hết, chân không gãy, tay cũng không có.”

Tả Thành kinh ngạc nghĩ, anh gọi tui là gì?

Còn chưa kịp hỏi thì đã thấy Cố Lăng đứng dậy từ xe lăn.

Tả Thành ngạc nhiên há hốc miệng. Cố Lăng quay đầu nhìn Mạnh Hạo nháy mắt với hắn. Mặc dù Mạnh đội phó rất muốn ở lại tiếp tục hóng hớt, thế nhưng nắm đấm của lão đại rất là mạnh…. Tốt nhất vẫn là đẩy xe lăn chạy đi.

Nhìn xe lăn bị đẩy đi, miệng Tả Thành mở lớn đến nổi có thể nhét vừa một cái trứng vịt. Cậu vẫn còn duy trì tư thế nửa ngồi nửa quỳ nên Cố Lăng vội vàng kéo nhóc khờ này đứng lên, vừa chột dạ vừa giải thích. “À, cái đó… xe lăn là dùng cho nghi phạm ngồi, cho nên chúng tôi phải kiểm tra trước, xem xem có chỗ nào có thể bị tháo rời hay không….”

“Anh không có chuyện gì là quá tốt rồi.”

Tả Thành nắm lại tay Cố lăng, vui mừng mà dùng sức lắc lắc.

Vốn dĩ Cố đội trưởng muốn phóng đại thương thế của mình lên để tranh thủ sự đồng tình, trong lòng anh bây giờ cảm thấy thật áy náy, cảm giác này phát triển còn nhanh hơn cỏ dại, giờ sắp lớn bằng cây cổ thụ che trời luôn rồi.

Nhiều năm qua anh đã tiếp xúc với đủ loại nghi phạm, rất lâu rồi chưa từng gặp qua cậu nhóc nào ngây thơ, đơn giản, có suy nghĩ gì đều viết hết lên mặt như vậy.

Cố Lăng nhìn Tả Thành cực kỳ nghiêm túc, còn Tả bảo tiêu thì vẫn tròn mắt nhìn lại, vẫn chưa phát hiện ra có chỗ nào không đúng cả, vẫn thản nhiên cùng Cố đội trưởng bốn mắt nhìn nhau.

Mãi cho đến khi trong mắt Cố Lăng nhuốm đầy ý cười, anh nhẹ giọng hỏi: “ Em …. Đang lo lắng cho tôi phải không?”

Tả Thành cũng không nghĩ nhiều, gật gật đầu.

Sau khi gật xong cậu mới phát hiện ra ánh mắt và ngữ điệu có gì đó không đúng lắm.

…. Bà nó! sao tay anh ta lại ở trong tay mình?

Tả thành làm giống như bị bỏng mà lật đật thả tay ra.

Bình luận

Truyện đang đọc