TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

“Tay, mở ra” Tuyền Cơ cười nói.

Bạch Tử Hư nhíu mi, hắn là người quyết đoán, rất nhanh cân nhắc xem chuyện gì, theo lời mở ra.

Ống tay áo khẽ nhúc nhích, nắm tay Tuyền Cơ khẽ chạm nhẹ lòng bàn tay hắn.

Điệp Phong theo sát sau lưng Tuyền Cơ sợ tới đổ mồ hôi, nàng ở cùng Tuyền Cơ đã nhiều ngày, biết nàng không câu nệ tiểu tiết, nhưng tiếp xúc với một nam tử xa lạ như vậy, nếu hoàng thượng nhìn thấy….

“Nếu nói tới ơn cứu sống con cá này, công tử cũng có một phần”. Tuyền Cơ cười cười, buông đồ trong tay xuống.

Trong lòng bàn tay của người nam tử rõ ràng là một hạt châu.

Bạch Tử Hư hơi run run, lại nhíu mày hỏi: “không phải ngươi căm hận ta sao?”

Thật sự đối với hắn, Tuyền Cơ rất tò mò, muốn biết Tuyền Cơ trước kia cùng Tử Hư này có hiềm khích gì, Tử Hư này là loại người như thế nào, nhưng sợ lộ dấu vết, nên không dám hỏi.

Lúc này, nghe hắn nói vậy, giống như chạm vào chỗ ngứa trong lòng Tuyền Cơ, đôi mắt sáng như trân châu khẽ lay động, cười nói : “Việc Tuyền Cơ ở trong cung bị ban chết, công tử chắc cũng từng nghe qua?”

Bạch Tử Hư không nghĩ tới nàng sẽ thản nhiên nhắc lại chuyện kiêng kị đó, hắn cũng không lên tiếng, chỉ gật gật đầu.

“Trên thực tế, sau khi bị ban thưởng tự vẫn, do quá hoảng hốt, sợ hãi, nhiều việc trong quá khứ, đã không thể nhớ được”. Nghĩ nghĩ, càng đơn giản thì càng rõ ràng, nàng nói thêm: “Ta đã mất đi một phần trí nhớ, chuyện về công tử cũng là một phần trong số đó”.

Bạch Tử Hư nghe vậy nhíu chặt mi mắt lại, nhìn ánh mắt trong như nước đang nhìn hắn, thật lâu sau, hắn mới thản nhiên nói: “Trách không được”.

Điệp Phong nghe thấy vậy thè lưỡi, không biết trong hồ lô của chủ nhân bán dược gì, còn mất trí nhớ nữa… Chắc chắn là giả bộ rồi?

Hắn tuy miệng nói không trách được, nhưng Tuyền Cơ lại có một cảm giác, Bạch Tử Hư này chưa chắc sẽ tin lời nàng, nhưng nàng cũng không quan tâm nhiều, dù lý do ra sao, hiện tại nàng rất muốn biết.

“Công tử có muốn nói chuyện trước kia cho Tuyền Cơ biết không?” Nàng cười, nói.

Hai người cùng ngồi xuống.

Bạch Tử Hư nhìn nàng, cười nói : “ Bạch gia cùng với Niên gia vốn có hôn ước, không biết ngươi có quên việc này không?”

Tuyền Cơ giật mình hoảng sợ, ôi mẹ ơi! Hôn ước này là Bạch Tử Hư và Niên Tuyền Cơ sao……..

“Tử Hư cùng tỷ tỷ Dao Quang của ngươi……”

Tuyền Cơ thiếu chút nữa muốn vì vui quá mà phát khóc, nếu là Tử Hư cùng Tuyền Cơ , đây chính là khi quân a!

Bạch Tử Hư nhìn dung nhan xinh đẹp lại sinh động thu hút của nàng, giật mình, hơi hơi nghiêng đầu, thanh âm lãnh đạm nói: “Bạch gia vốn là gia đình giàu có nhất quận Yên Hà…”

Hắn dừng một chút, cười lạnh nói: “ Không ngại mà nói một câu, quốc khố thu vào, phần lớn là đến từ Bạch gia”.

Trong lòng Tuyền Cơ nhất thời hồi hộp, nhẹ giọng nói: “Nhưng vì sau Bạch gia gia cảnh sa sút, công tử vượt ngàn dặm tới gặp Niên tướng, không ngờ bị từ hôn?’

“Sao ngươi biết?’ Bạch Tử Hư cười khẽ, giống như không quan tâm, ánh mắt trong suốt thật cảm động lòng người.

Làm sao mà biết? Tuyền Cơ thầm nghĩ muốn đứng lên mà hét rằng, thật là máu chó mà, n năm về trước tiểu thuyết đều viết như vậy, trong TV cũng diễn như vậy…

Nói ra miệng cũng là: “ Vậy sao ngươi còn không rời khỏi phủ này?’

“Ta đến nhà ngươi mấy ngày trước khi ngươi nhập cung, tình cảm của ngươi và tỷ tỷ ngươi rất khăng khít, nàng tất nhiên là không muốn dính líu gì tới ta, ngươi liền thay tỷ tỷ ngươi…..” Bạch Tử Hư nói tới đây liền dừng lại, khe khẽ cười.

Sắc mặt Tuyền Cơ hơi chút ngượng ngùng, nhất định là Tuyền Cơ đã làm rất nhiều việc làm cho nam nhân này xấu hổ cùng nhục nhã, nói là vì tình cảm thân thiết với Dao Quang ……Nghĩ lại thì chắc chắn là Dao Quang lợi dụng thì nhiều, Niên phu nhân nói tính tính Tuyền Cơ đơn thuần, dường như không phải là giả

Bạch Tử Hư thản nhiên nói: “Mẫu thân của ngươi cũng là người thiện tâm, vì Tử Hư ở đây thấp kém mà tìm cách, có nhà để ở, có cơm để ăn, Tử Hư đọc sách, đợi thi đỗ khoa cử, ngươi không cần từ trách. Nói lại, tình đời vốn là như thế, Tử Hư muốn tìm nơi nương tựa, lúc trước ngươi muốn làm nhục ta, cũng không phải là không đúng.”

Tuyền Cơ ngẩn ra, âm thầm thấy kỳ lạ, Bạch Tử Hư quả thật là sống cho người khác, cách nói cùng với ý tưởng như vậy….Suy nghĩ một chút, nói: “Mẫu thân Tuyền Cơ thiện tâm, cách làm lần này đã có chỗ thiếu xót”.

Khoé miệng Bạch Tử Hư hơi cong lên, đã thấy nàng trầm ngâm, nói tiếp: “Điệp Phong , em về phòng của ta, lấy một ngàn lượng bạc lại đây cho ta”.

“ Tiểu thư muốn đưa ngân lượng để ta rời khỏi chỗ này?’’ Ánh mắt Bạch Tử Hư lộ ra ý cười, giọng nói có vẻ uể oải, lại làm người ta đoán không ra.

Tuyền Cơ đã là phi tần, Bạch Tử Hư xưng hô như vậy thực sự là không ổn, nhưng Tuyền Cơ nhất thời không để ý.

Điệp Phong cúi người thầm thì nói với Tuyền Cơ: “Nương nương, trước khi rời cung người không có nói trước với nô tỳ, nô tỳ chỉ đem theo một ít quần áo, không mang ngân lượng_____”

Kỳ thật, Điệp Phong còn chưa nói cho Tuyền Cơ biết là, Tây Lãnh mặc dù giàu có phồng hoa, nhưng hoàng đế Khánh Gia ở trong cung lấy tiết kiệm làm đầu, lương bổng cho phi tần mỗi tháng cũng không có bao nhiêu, nếu theo danh vị, mỗi tháng Tuyền Cơ được năm trăm lương, nhưng chuyện lần trước ở Kim Loan Điện, liên tục đã mấy tháng trời lương bổng của nàng sớm đã bị hoàng đế phạt hạ xuống.

Tính tình Chu Thất, đối với tiền tài cũng không để ý, trong cung ăn uống đầy đủ, nàng hoàn toàn đã quên mất việc lúc đó, có khi gặp phải chuyện cần tiền, cũng đều là đại nha hoàn Điệp Phong tiết kiệm cùng với đem chính lương bổng của mình đem ra.

Lúc này vừa nghe Điệp Phong nói, Tuyền Cơ là người thông minh, lại nhớ ra chuyện này, nhỏ giọng nói: “Là do ta sơ sót, làm em phải uất ức rồi”.

Điệp Phong ra sức lắc đầu, lại nói: “ Chủ tử, làm thế nào bây giờ?”

Bạch Tử Hư thờ ơ lạnh nhạt nhìn chủ tớ, xem Tuyền Cơ nhíu mày, trong lòng có cảm giác len lói, càng nhìn càng cảm thấy nữ tử này thật thú vị.

Long Phi Ly theo Niên Tương Thư trở lại phòng, nhưng không thấy Tuyền Cơ ở trong phòng, hắn hơi nhíu mi lại.

Hạ Tang cười cười, đang định mở miệng nói chuyện, cửa lại bị mở ra, một thân ảnh chạy vụt vào.

Chưa thấy rõ người trong phòng, giọng nói lo lắng của nữ nhân đã vang lên: “Hạ tổng quản, Điệp Phong nghe mọi người bên ngoài nói ngài đang ở trong này, nương nương có việc dặn Điệp Phong nhờ ngài…….A, chết rồi, hoàng thượng……đang ở?”

Bình luận

Truyện đang đọc