TÂM CHIẾU BẤT HUYÊN (LÒNG HIỂU KHÔNG HUYÊN)

Nghê Vân Huyên ngồi vào xe của Lục Tử Chiếu, lộ tuyến của anh là trực tiếp quay về biệt thự, cô nhìn cảnh vật ngoài cửa xe không mở miệng. Giờ phút này, cô nắm chặt quần áo của mình. Mạnh Tư Nghiên cố ý nói câu kia là có ý gì, cô không tin Mạnh Tư Nghiên nhàm chán đùa dai, vì sao Mạnh Tư Nghiên cố ý nhắc nhở cô Lục Tử Chiếu có một thanh mai trúc mã?

Nhưng, bây giờ cô nghĩ không rõ, cũng không hiểu.

Tới biệt thự, Lục Tử Chiếu lái xe vào gara, lúc này mới xuống xe.

Cô xuống xe đi sau anh, đến phòng khách cô mới nhìn anh cười: “Lục tổng định bảo lái xe đưa tôi về?”

Lục Tử Chiếu bị những lời này của cô chọc cười, đi lên trước, lấy tay nâng cằm cô lên: “Em là cố tình làm tôi thoải mái?”

Con ngươi của cô mang theo ý cười: “Hả?”

Tay anh chậm rãi vuốt ve đôi môi cô, sắc màu lan tỏa trên đôi môi cánh hoa tựa hồ càng hấp dẫn.

Mặt anh từ từ dán lên mặt cô.

Cô đưa tay bỏ tay anh xuống.

Anh nâng mày: “Chạng vạng em chủ động như vậy, tôi chỉ hồi đáp lại chuyện em chưa hoàn thành thôi.”

Tay cô hơi siết chặt, cô hít sâu một hơi: “Tôi quên tôi đã làm gì rồi.”

“Vậy cũng không sao, tôi có thể,” anh ôm lấy cô, thổi khí ở bên tai cô: “giúp em nhớ lại.”

Đôi mắt cô trầm xuống, cô muốn đẩy anh ra, anh lại giam cầm cô, mang theo sức mạnh không thể ngăn nổi. Trong mắt anh lướt qua một tia nguy hiểm, tựa hồ rất không bình tĩnh: “Nghê Vân Huyên, sự kiên nhẫn của đàn ông không tốt đâu, em thật sự muốn đến khiêu chiến một chút?”

Cơ thể cô run lên, không hề động.

Tay anh chậm rãi theo vạt áo lễ phục của cô hướng về thứ trơn nhẵn ở phía trước, nhiệt độ tay anh rõ ràng thấp hơn nhiệt độ cơ thể cô, cô kịch liệt run rẩy, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt anh.

“Sợ hãi?” Anh nhướng mày.

“Sợ hãi hữu dụng không?”

Anh nở nụ cười: “Em cũng biết, vô dụng.”

Anh nói xong câu đó, tay liền xé rách lễ phục tơ lụa của cô, âm thanh vải vóc bị xé rách quẹt vào trong không khí một luồng lạnh lẽo. Anh đẩy nhẹ cô, cơ thể cô ngã vào bàn trà thủy tinh rất lớn kia, anh nửa đè lên cô, lấy tay kéo cà vạt và áo ra. Sau đó nhìn thấy trước ngực không ngừng phập phồng của cô, đôi mắt anh càng đỏ hơn. Anh một tay xả quần áo từ hai vai cô xuống, tất cả quần áo đều trượt xuống từ cơ thể cô.

Anh xé quần áo của cô, hai tay ở trên cơ thể cô di chuyển.

Anh đè lên người cô, hôn đôi môi cánh hoa của cô, tay nắm lấy ngực cô. Nhưng bởi vì cô còn mặc áo lót, cảm xúc không thể nào tốt, anh tựa hồ cũng không hài lòng, bàn tay tiến đến sau lưng cô cởi bỏ móc cài.

Mà tay cô nắm chặt mép bàn trà.

Cơ thể lạnh như băng nằm trên bàn trà, cô không khống chế được mà run rẩy.

Mà anh lặp lại động tác vuốt ve ở trước ngực cô, đầu lưỡi luồn vào trong miệng cô, lại mút mát rồi khẽ cắn, đôi môi cô càng đỏ thắm.

Môi anh chậm rãi di chuyển xuống dưới, ở trước ngực cô không ngừng hôn, nhẹ nhàng ngậm khối tròn nhỏ đang không ngừng run rẩy, tay còn lại thì xoa nắn bên kia.

Cảm giác bất an lan tràn toàn thân cô, cô cảm thấy môi anh một đường đi xuống, rốt cuộc nhịn không được khép chặt hai chân: “Dừng lại.”

Anh quả thực dừng lại, nhẹ nhàng cười: “Em muốn đến?”

Anh nắm lấy tay cô, đặt ở lưng quần mình: “Cởi ra cho anh.”

Cơ thể cô không ngừng run rẩy, anh một tay đỡ lấy eo cô, một tay nhéo một cái ở trước ngực cô, đối với sự bất động của cô tỏ vẻ vô cùng không hài lòng.

Cô cắn răng run rẩy cởi thắt lưng của anh ra, kéo khóa quần xuống, anh cười ôm cô, lại hung hăng hôn lên môi cô, mà ngực cô dán chặt vào ngực anh, tay anh di chuyển về trước, lưu luyến trước ngực cô…

[…]

Mà động tác của anh càng lúc càng nhanh, ở giữa hai chân cô ra vào: “Lục Tử Chiếu?”

Hai trong mắt nóng rực của anh dừng ở trong mắt cô: “Rốt cuộc không phải Lục tổng nữa?”

Trong ánh mắt kinh ngạc của cô, anh rời khỏi cơ thể cô. Lật cơ thể của cô qua, đặt lên bàn trà, nửa người trên của cô ở trên bàn trà, ngực dán lên bàn trà biến thành hình dạng thật lớn…

[…]

Cô hô hấp kịch liệt, anh đứng lên từ trên người cô, ngã vào một bên sô pha, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía cơ thể đỏ hồng của cô.

Cả người cô, trực tiếp bủn rủn trên mặt đất, trước mắt là một đống quần áo. Trên mặt cô còn có vệt nước mắt chưa khô, cô nhặt quần áo đã bị xé rách lên, tùy  tay che lên người mình. Mà trên chân anh vẫn còn chiếc quần chưa cởi ra hoàn toàn, có chút xấu hổ.

Anh hít thở sâu, trong phòng đều là tiếng hít thở của hai người.

Cô nắm lấy chân bàn trà rồi từ từ đứng lên, sau đó nhìn anh: “Anh… khi nào đưa em trở về?”

“Còn muốn trở về?” Anh nhíu mày.

Trong nháy mắt cô cúi đầu, anh một phen kéo cô qua, đẩy cô ngã trên sô pha: “Em cảm thấy còn chưa đủ, đúng không?”

Cô thẳng tắp nhìn về phía anh, ánh mắt nhìn chỗ giữa hai chân anh một chút: “Em cho rằng, những lời này, anh nên tự hỏi anh.”

Anh hừ một tiếng nở nụ cười, tách hai chân của cô ra, cơ thể tiến thẳng tới. Tay cô ôm lấy anh, theo tiết tấu ra vào của anh mở hai chân, theo sự phập phồng của anh mà hàng phục, theo sự tiến lui của anh mà vặn vẹo. Lần này, cô không kêu ra tiếng, dứt khoát cắn lên vai anh.

Cho đến khi rốt cuộc anh dừng động tác lại, cô thảm đạm cười nhìn anh: “Lục tổng, vừa lòng không?”

Anh quét mắt nhìn cô một cái: “Em vừa lòng không?”

Tay cô từ trong túi quần trượt xuống của anh lấy ra một tấm thẻ đặt vào trong tay mình: “Vừa lòng.”

Anh đánh gãy thẻ trong tay cô, ôm cô vào trong phòng tắm.

Bình luận

Truyện đang đọc