TẤT CẢ BẮT ĐẦU TỪ LÚC GẶP NHAU (QUYỂN 2)


 
Vụ án thứ 3: Cà độc dược màu đen.
 
Đèn giao thông trước mặt từ đỏ chuyển sang xanh, Lâm Diêu đạp ga, nói, “Trong khoảng từ tám tới chín giờ sáng, con đường này hay bị kẹt xe, tính thế nào cũng thấy trong một tiếng không thể nào đến được nhà nạn nhân.”
“Nên cậu mới nói hắn có vấn đề?”
“Còn điều khác.

Chỗ ở của nạn nhân có đường riêng biệt, Hứa Thận phải đậu xe ở chỗ cho khách rồi đi bộ vào.

9:00 hắn nhấn chuông nhà nạn nhân, tính sơ sơ, hắn đến khu nhà đó là khoảng 8:50.

Nếu tính theo thời gian này, hắn phải xuất phát lúc 7:50.”
Nghe tới đó, Đàm Ninh rốt cuộc nhìn ra điểm mù bên trong.

Lấy giấy bút trong túi ra, vừa nói vừa viết.
“Rửa mặt, thay quần áo cũng mất 10 phút, ăn sáng cũng phải mất 10 phút, chưa gì đã hết 20 phút.

Cậu tính hắn phải ra khỏi nhà lúc 7:50, vậy trừ đi 20 phút, hắn phải rời giường lúc 7:30.”
Lâm Diêu gật đầu, “Hắn nói mình đi ngủ lúc 6:25, Hứa Thận chỉ ngủ một tiếng lại thức dậy vội vàng đi xin lỗi bạn gái.”
Đàm Ninh cầm bút gõ gõ lên cuốn sổ, có chút không hiểu nói thầm, “Sao cứ thấy kì kì, công việc của Hứa Thận làm hắn phải thức đêm, chỉ ngủ một tiếng đã dậy đi xin lỗi bạn gái, xem ra hắn rất quan tâm Tống Nguyệt.”
Lâm Diêu cau mày, đột nhiên đổi chủ đề, “Tay của hắn, là do tôi.”
“Hả?” Đàm Ninh nhìn Lâm Diêu không hiểu.
“Trước đây, chuyện của chúng tôi bị nhà hắn phát hiện, hắn chạy tới lớp học thêm nói với tôi đừng về, tìm chỗ nào trốn tạm vài ngày đi.

Tối hôm đó, hắn bị ba mình đánh gãy cả tay nhưng hắn cũng không khai ra tôi ở đâu.”
“Sao lại đột nhiên nói cái này?”
Lâm Diêu cười tự giễu, “Có lẽ tôi là một kẻ tồi.”
“Anh hai, anh muốn nói cái gì?”
“Hứa Thận, giống như tôi là gay, không có cảm giác với phái nữ.”
Đàm Ninh bừng tỉnh! Thì ra từ lúc đầu Lâm Diêu đã nghi ngờ Hứa Thận.

Một tên gay sao có thể thích con gái? Coi như là che giấu tai mắt hoặc muốn lừa mình dối người đi quen bạn gái đi, vậy thì cũng không thật lòng yêu đối phương.

Nói vậy, càng không thể nào nhịn cả buổi tối, sáng sớm ngủ chưa đủ đã đi xin lỗi.
Sự tình nghi mập mờ này, làm Đàm Ninh không thể bắt được bản chất của nó.


Nhưng trực giác nói cho hắn biết: Hứa Thận đúng là có vấn đề!
Cuối cùng cũng đã đến khu nhà của Hứa Thận, bọn họ mất 1 tiếng 20 phút.

Lâm Diêu rút chìa khóa, hít một hơi thật sâu, “Nghe lời khai của hắn, tôi cảm thấy thời gian và lý do hắn nói đều không thành lập.

Điều tra từng khoảng thời gian chính xác trong ngày hôm đó, gọi cho Dương Lỗi kiểm tra tất cả máy tính của hắn.

Nếu hắn thật sự có vấn đề, chúng ta sẽ tìm được điểm đột phá đầu tiên!”
Đàm Ninh nhìn Lâm Diêu nuốt nuốt nước miếng, thấy cổ họng mình như có vật gì chặn lại.
Lúc này tổ đặc biệt đã chia làm bốn đường.

Tư Đồ và Cát Đông Minh tới thành phố D điều tra cha mẹ của Hoắc Lượng, Lâm Diêu và Đàm Ninh đi điều tra Hứa Thận, mấy nhân viên khác được điều tới thì đi điều tra Diêu Kỳ Kỳ và Ngô Đại Hoa, mặc dù bốn tổ không hề liên lạc với nhau nhưng ai nấy đều vì muốn mau chóng phá án mà nỗ lực.
Lâm Diêu không có thời gian dư thừa đi quan tâm tới tiến triển bên Tư Đồ, trên thực tế, tổ của Tư Đồ là tiến triển chậm nhất, chậm tới độ khiến Cát Đông Minh nghi ngờ có khi nào đã suy luận sai rồi không.
Hai người không có thu hoạch, không muốn bị mất thời gian, vội vàng chạy về.
Mà bên Lâm Diêu, cũng nắm được thời gian trước và sau khi vụ án xảy ra của Hứa Thận.

Căn cứ theo manh mối của bảo mẫu cung cấp và camera ghi hình của cửa hàng tiện lợi, Lâm Diêu ghi lại từng khung giờ hoạt động của Hứa Thận.
23:00 ngày 19, ở nhà sáng tác (nhân chứng: Bảo mẫu).
00:00 tiếp tục làm việc, bảo mẫu nghỉ ngơi (nhân chứng: không có).
1:40 ngày 20 đi mua cà phê (đi bộ, có camera ghi hình ở cửa hàng tiện lợi làm chứng).
2:10 về tới nhà (đi bộ, nhân chứng: không có).
6:00 rời khỏi thư phòng, đi tắm (nhân chứng: không có).
6:25 tắm xong rồi quay lại phòng ngủ (nhân chứng: không có).
7:00 thức dậy (nhân chứng: bảo mẫu).
7:10 ăn sáng (nhân chứng: bảo mẫu).
7:30 thay quần áo rời khỏi nhà (nhân chứng: bảo mẫu).
7:40 lái xe rời khỏi nhà (bằng chứng: camera ghi hình).
8:50 đến bãi đậu xe của nhà nạn nhân (nhân chứng: bảo vệ).
9:00 nhấn chuông cửa (nhân chứng: không có).
9:08 báo cảnh sát.
Điều tra xong những chuyện này, hai người tìm quán cà phê ngồi xuống cẩn thận nghiên cứu.

Không đợi nói mấy câu, điện thoại trong túi Lâm Diêu rung lên, lấy ra xem, bên trên màn hình là gương mặt tươi cười muốn đánh của Tư Đồ, Lâm Diêu cong khóe miệng.
Chồng về.
Nói chuyện điện thoại chưa đến mười phút, Tư Đồ và Cát Đông Minh nghênh ngang đi vào.


Nhìn gương mặt lạnh lùng của Tư Đồ, trong lòng Lâm Diêu hơi bối rối.
“Tôi đi vệ sinh.” Tư Đồ ném túi lên ghế, cũng chẳng thèm nhìn Lâm Diêu, xoay người đi cái một.
Đàm Ninh không hiểu, nghiêng đầu hỏi Cát Đông Minh, “Tư Đồ bị sao vậy?”
“Bình dấm đổ đó.”
Hả? Lâm Diêu sửng sốt, lập tức chạy về phía nhà vệ sinh.
Lâm Diêu vừa đẩy cửa vào, Tư Đồ liền kéo người vào lòng, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn.

Lâm Diêu có chút bất đắc dĩ cười cười, đẩy hắn ra, “Sao không gọi cho tôi sớm hơn?”
“Để cho em thêm chút thời gian.”
“Thời gian gì?”
“Gặp lại mối tình đầu thì cũng cần thêm chút thời gian chỉnh sửa lại tâm trạng chứ.”
Hừ! Người này đang ghen.

Không đúng, sao hắn biết chuyện của Hứa Thận? Lâm Diêu tiến lên một bước, hỏi, “Ai nói cho anh biết?”
“Trước khi đi với Cát Đông Minh, anh có nhờ Giang Vũ điều tra ba người bị tình nghi, kết quả cái tên Từ Hạo Vũ xuất hiện.

Sao, có cảm thấy áy náy gì với anh không?”
Dở khóc dở cười, Lâm Diêu đá hắn một cái, giáo huấn, “Chuyện này tôi đã thẳng thắn với anh từ lâu, còn nói cái gì kì lạ vậy chứ?”
Tư Đồ lắc đầu bĩu môi, lầm bầm, “Tại người ta sợ bị em bỏ mà.”
“Thôi thôi đừng có làm cái mặt đó với tôi.

Cho dù tôi bị mất não thì cũng không vì con cá nhỏ mà bỏ con rồng như anh.” Nói xong, hắn thấy Tư Đồ vẫn nhăn mặt nghiêm túc, liền giơ tay ra ôm, dán chặt người vào Tư Đồ, “Sao đó, để bụng hả?”
“Vẫn cảm thấy nuốt không trôi.”
Bộ mặt giận dỗi của Tư Đồ khiến Lâm Diêu cảm thấy rất dễ thương, nhịn không được đùa với hắn, “Tôi năm nay cũng 28 rồi, không có tình sử cũng lạ, có chút hoài niệm với tình đầu thì cũng bình thường thôi mà.”
“Cái gì? Hoài niệm á?!”
“Chẳng lẽ anh quên được tình đầu?”
“Quên sạch sành sanh! Em cũng quên đi cho anh!”
“Tôi là người trọng tình trọng nghĩa, sao mà quên được.”
Giận! Cắn em!
“Đau! Anh làm gì vậy, sao lại cắn tôi? Tư Đồ đừng quậy, bị người ta thấy sẽ không tốt đâu.

Tư Đồ…” Lâm Diêu còn chưa nói xong, đã thấy người đối diện dùng sức cắn mạnh vào cổ mình hơn.


Kết quả chủ nhà rốt cuộc cũng bắt đầu thấy đau lòng.

Một người tự tin như Tư Đồ vẫn để ý tới cái này, điều này nói rõ hắn yêu mình bao nhiêu.

Thôi, vẫn không nên đùa tiếp.
Bàn tay nắm tóc Tư Đồ chậm rãi thả lỏng, dịu dàng ôm lấy đầu hắn, “Đừng suy nghĩ lung tung.

So với kêu tôi rời khỏi anh, chi bằng lấy súng bắn tôi cho rồi.”
Đầu lưỡi nhẹ nhàng li3m lên chỗ bị cắn, từng chút di chuyển lên môi Lâm Diêu, hôn nhẹ một cái.
“Anh không phải không tin em, chỉ là nghĩ Từ Hạo Vũ đột nhiên bị kéo vào vụ án, ở mặt này thôi cũng thấy không đơn giản.”
“Đồng ý.

Đây là suy nghĩ đầu tiên của tôi, người của hiệp hội đã điều tra quá khứ của tôi, tìm tới Hứa Thận lợi dụng hắn.

Có lẽ muốn từ mặt tình cảm để tìm được sự đột phá.

Cái này tạm thời không nhắc tới, bên anh có phát hiện gì không?”
Tư Đồ cười khổ lắc đầu, “Ba mẹ của Hoắc Lượng trong sạch, là người vô cùng bình thường, cũng có va chạm với vài người, nhưng không có bất kì mối quan hệ nào với người của tổ chức.

Dĩ nhiên Đông Minh cũng nhờ cảnh sát thành phố D tiếp tục điều tra hai ông bà, rốt cuộc có phát hiện manh mối mới hay không thì vẫn còn là một ẩn số.”
“Tiểu Diêu, em đã xem mail chưa? Thi thể thế nào?”
“Vẫn chưa kịp xem.

Nói về chuyện email, nó vốn đã bị xóa, có người nói Dương Lỗi sử dụng kỹ thuật vô cùng khó để khôi phục nó.

Nói cách khác nếu không nhờ có công nghệ và cao thủ như Dương Lỗi, email sẽ không bị phát hiện.

Vấn đề là máy vi tính kia bốn người đều sử dụng, cũng không quá bảo mật, tôi nghĩ hung thủ là một trong ba người còn lại.”
Tư Đồ suy nghĩ một hồi, liền nói, “Bảo Đông Minh và Đàm Ninh điều tra đi, bây giờ anh muốn đi xem thi thể.”
“Được.”
Tạm biệt Cát Đông Minh và Đàm Ninh, hai người vội vã rời đi.

Cát Đông Minh vốn tưởng hai tiểu yêu tinh này sẽ gây một trận, ai ngờ cả hai giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Hắn không khỏi phán đoán trong nhà vệ sinh đã xảy ra chuyện gì, nhiều chuyện theo sau Đàm Ninh huyên thuyên, “Tình nhân của Tư Đồ hồi trước nhiều vô số kể, hắn vì chút chuyện nhỏ này mà ghen với Tiểu Lâm, tôi còn tưởng hắn sẽ bị Tiểu Lâm chửi cho chết.

Sao lại không có chuyện gì xảy ra chứ?”
Đàm Ninh nhấp một ngụm cà phê, cười nói, “Bởi vì Tiểu Lâm thương hắn, cho nên sẽ cưng chiều hắn rồi.

Đây cũng xem là tình thú đó.”
Bỏ lại tổ trưởng và chàng tùy tùng vạn năm kia, Lâm Diêu phụ trách lái xe chở Tư Đồ đi xem thi thể.


Bây giờ đã mười giờ tối, Tư Đồ suy nghĩ một hồi mới nói, “Ngày mai hẹn quản lý Diêu Kỳ Kỳ của nạn nhân ra gặp mặt đi.”
“Hôm nay cũng được.”
“Nhìn sắc mặt của em đi, về nhà nghỉ ngơi đã!”
Lâm Diêu không dám phản bác, ngoan ngoãn đồng ý.

Sau đó đưa thời gian biểu của Hứa Thận cho Tư Đồ xem, “Anh xem đi, có nhiều vấn đề lắm.”
Xem tới xem lui vài lần, Tư Đồ cười nhạt, “Thời gian biểu của Hứa Thận có trăm ngàn sơ hở, vậy mà hắn còn có thể kiên trì tới giờ vẫn không chịu mở miệng.

Hắn rời khỏi cửa hàng tiện lợi lúc 1:40, từ đó cho tới 7:00 sáng không ai chứng minh hắn có trở về nhà, trong khoảng thời gian này, vừa là lúc vụ án xảy ra.”
Lâm Diêu gặp đèn đỏ, dừng xe lại, gật đầu, “Đúng vậy, hơn nữa nửa đêm bảo mẫu nghe trong gara có tiếng động, mặc dù không nắm rõ thời gian, nhưng điểm này càng tăng thêm tính khả nghi của hắn.”
“Bảo Đông Minh điều tra thử, xem thử có tìm ra manh mối nào không.”
“Ừ, có lẽ Đàm Ninh đã nói với tổ trưởng rồi.”
Hai người đi rất nhanh, chưa tới 10:30 đã gõ cửa phòng pháp y của Đặng đại tỷ.

Vị pháp y này nhìn chằm chằm hai người cả buổi, mắt không có tiêu cự, một hồi mới nhận ra Lâm Diêu là ai.
“Sao cậu lại tới?”
“Đại tỷ, mấy ngày rồi chị chưa ngủ?”
“Mấy ngày? Hình như gần ba ngày rồi, vào đi, tiếp hai người xong tôi còn về nhà.”
Vừa nói ba người cùng nối đuôi nhau vào trong.
Trong phòng lạnh chứa thi thể, Đặng Tiệp kéo một ngăn ra, bên trong là túi đựng thi thể được làm bằng chất liệu đặc biệt, Đặng Tiệp đút hai tay vào túi quần, lạnh lùng nói, “Không có một chút gì đẹp đẽ, hai người xem đi, tôi đi lấy tư liệu lúc còn sống của nạn nhân cho hai cậu.” Nói xong cô xoay người bỏ đi.
Tư Đồ vươn tay kéo ngăn kéo ra, đưa thi thể lên bàn giải phẫu, Lâm Diêu đưa bao tay cho hắn, còn trêu đùa, “Hai chúng ta cùng khám nghiệm thi thể, hình như đây là lần đầu tiên.”
Tư Đồ cười kéo khóa ra, thi thể hoàn toàn hiện ra trước mặt.

Lâm Diêu chẳng hề nhíu mày lấy một cái, tập trung quan sát thi thể.

Tư Đồ cũng chăm chú, nhưng hắn lại vươn tay cẩn thận mở miệng nạn nhân đã rách tươm, quan sát bên trong khoang miệng.
“Sao, có chỗ nào đặc biệt để chú ý à?” Đặng Tiệp quay lại, lên tiếng hỏi.
“Tôi vẫn luôn suy nghĩ, hung thủ tại sao muốn nhổ cả hàm răng của nạn nhân? Theo mức độ hành hạ nạn nhân của hung thủ mà xem, hung thủ là người vô cùng tàn nhẫn.

Nếu tôi là hung thủ, nhất định sẽ cắt lưỡi nạn nhân chứ không phải răng.

Làm vậy nạn nhân sẽ càng thêm đau đớn.”
Đặng Tiệp chớp mắt, có vẻ hứng thủ với câu hỏi của Tư Đồ.

Sau đó cô mở hồ sơ, lấy ra một tấm hình, giơ lên trước mặt hai người, “Đây là ảnh của nạn nhân trước khi chết, rất đẹp đúng không?”
Tư Đồ nhìn một lát, thình lình thốt ra một câu, “Sao lại là cô ta?”
Hết chương 11.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc