Edit: Cỏ
Ngày hôm sau, từ sáng sớm tinh mơ Trình Du Cẩn đã đi thỉnh an Trình lão phu nhân.
Nha hoàn đón tiếp nàng đi vào, khí nóng của địa long(*) ập vào trước mặt. Nha hoàn một bên giúp Trình Du Cẩn cởϊ áσ choàng, một bên nói:"Đêm qua lão phu nhân giữ lại Từ nhị gia cùng mấy vị cô nương ngủ ở chính phòng, hiện tại vẫn đang ngủ trên giường bích sa. Lão phu nhân sợ Từ nhị gia bị cảm lạnh, nên mới cho người đốt chút địa long. Đại cô nương mới từ bên ngoài tiến vào khả năng không quen nhiệt, nghỉ một chút là được rồi."
(*) Địa long: là một chi của giun đất, được dùng như một vị thuốc trong Đông y.
Trình Du Cẩn gật đầu:"Ta hiểu rồi. Trừ nhị biểu ca còn có ai ở đó sao? Giường bích sa chỉ có một cái, chẳng lẽ đều nằm lên?"
"Có thể chứ, Nhị cô nương cùng bốn biểu cô nương nằm trên giường, dưới giường đất trong noãn các đủ chỗ cho một người ngủ nữa. Hôm qua nhị gia còn nháo đòi ngủ trên giường bích sa, bị chúng nô tỳ cười một hồi, mới chịu xuống giường đất."
Trình Du Cẩn hiểu rõ, biểu huynh biểu muội ở chung một phòng, tuy rằng có Trình lão phu nhân quan sát, nhưng chẳng phải cũng quá thân mật sao. Đôi mắt nàng xoay chuyển, thu hồi thần sắc, gật đầu cười với nha hoàn:"Làm phiền tỷ tỷ rồi. Tổ mẫu đã tỉnh chưa vậy?"
"Lão phu nhân đã tỉnh rồi. Chẳng qua ngày hôm qua Từ nhị gia ngủ muộn, hiện tại vẫn chưa dậy."
Bước chân đang tiến về phía trước của Trình Du Cẩn đột nhiên dừng lại:"Nhị biểu ca vẫn đang ngủ?"
Noãn các là một phòng đơn nhỏ được tách ra từ phòng ngủ của Trình lão phu nhân, bốn phía vách tường ngập tràn vỏ cây, khi mùa đông đến, bất kể là ban ngày hay ban đên đều tuần hoàn nhiệt khí, ấm áp như xuân, nên mới gọi là Noãn các. Nói cách khác, nếu bây giờ Trình Du Cẩn muốn vào được trong phòng thỉnh an Trình lão phu nhân, lại không thể không đi qua Noãn các.
Nếu là Trình Du Mặc, hiện tại nhất định sẽ chạy vào, thậm chí còn dùng đôi tay lạnh băng trêu cợt Từ Chi Tiện rời giường. Nhưng Trình Du Cẩn sẽ không, cách làm của nàng là dừng ở ngoài cửa, nói:"Nếu nhị biểu ca không tiện, muội sẽ chờ một chút."
Nha hoàn bên trong thấy Đại cô nương tới, vội vàng gọi Từ Chi Tiện rời giường. Từ Chi Tiện vốn dĩ không muốn tỉnh, lại mơ mơ màng màng nghe thấy nha hoàn nói:"Đại cô nương đang ở bên ngoài.", Từ Chi Tiện liền sợ tới mức quăng mình như cá chép bò dậy, nắm lấy trường bào trên mép giường mặc vào người.
Từ trước đến nay Từ Chi Tiện vốn dĩ tùy tiện, không câu nệ tiểu tiết, nhưng không hiểu vì sao, ở trước mặt Trình Du Cẩn hắn luôn thập phần quy củ, quần áo trang điểm nhất định phải giữ thể diện. Nếu quần áo xộc xệch mà bị Trình Du Cẩn nhìn thấy, vậy còn ra thể thống gì.
Từ Chi Tiện chuẩn bị xong xuôi, mới bằng lòng xoa bóp vặn vẹo người ra vấn an Trình Du Cẩn:"Cẩn tỷ tỷ. . . .à, chào biểu muội."
Bọn nha hoàn thấy một màn như vậy đều cười, trêu ghẹo nói:"Nhị gia, rõ ràng Đại cô nương mới là con gái mà, sao người lại đỏ mặt, giống như đại khuê nữ mới về nhà chồng thế."
Từ Chi Tiện đỏ mặt, hắn nhìn thấy Trình Du Cẩn cũng cong môi cười, không hiểu sao cả người liền ngứa ngáy, vội chạy vụt ra ngoài:"Ta ra bên ngoài trời lạnh cho tỉnh táo, muội đi vào thỉnh an lão tổ tông trước đi."
Động tĩnh bên ngoài sớm đã truyền tới Trình lão phu nhân, bà đi ra từ giường Bạt Bộ ở phòng nhỏ, Trình Du Cẩn nhìn thấy, vội vàng đỡ lấy Trình lão phu nhân.
Nha hoàn sớm đã chuẩn bị nước, Trình Du Cẩn duỗi tay xem xét, thấy nhiệt độ nước thích hợp, có thể thấy được là vẫn luôn đun trên bếp. Trình Du Cẩn liền cầm lấy khăn mặt, hầu hạ Trình lão phu nhân rửa mặt.
Trương ma ma thấy liền khen ngợi:"Đại cô nương thật là hiếu thuận, những người phụ nữ khác qua cửa được 10 năm, cũng không tinh tế như Đại cô nương đâu."
Trình Du Cẩn cười:"Hầu hạ trưởng bối, là phúc phận của ta."
Trương ma ma nghe Trình Du Cẩn nói xong càng cười tươi hơn, bà nghĩ thầm, hai vị cô nương đang ngủ ở giường bích sa kia đâu, cùng ở gian chính phòng, chỉ cách có 3,4 bước chân, cũng không thèm đến hầu hạ lão phu nhân, có thể thấy được là hoàn toàn không có ý thức. Đừng nói các cô nương, ngay cả mấy người con dâu lớn nhỏ của Trình lão phu nhân, hiện tại cũng chưa thấy mặt.
Đều là người với nhau mà sao khác biệt quá.
Đêm hôm qua Trình Du Mặc ngủ ở chỗ lão phu nhân, sáng sớm hôm sau Nguyễn thị đã vội vã chạy tới đây, muốn nhìn một chút xem nhi nữ thế nào. Không nghĩ vừa vào cửa, đã nhìn thấy Trình Du Cẩn đang ở đây, xem tư thế kia, hình như đã ở rất lâu.
Trình lão phu nhân liếc Nguyễn thị, lãnh đạm nói:"Tới rồi à."
Trên mặt Nguyễn thị vô cùng khó coi, sợ nhất là bị đem ra so sánh, bà là một người con dâu mà lại đến muộn hơn cháu gái? Nguyễn thị cũng không dám đi về giường bích sa ở phía tây xem nữ nhi nữa, vội vàng vén tay áo lên, hầu hạ Trình lão phu nhân rửa mặt.
Địa phương cũng không lớn, Nguyễn thị chen qua, khiến rất nhiều người bị cản trở, đúng lúc Trình Du Cẩn lui về phía sau một bước, nhường lại không gian cho Nguyễn thị.
Dừng ở trong mắt người ngoài, Trương ma ma lại âm thầm mà thở mạnh một cái bất bình.
Trình Du Cẩn nhìn Nguyễn thị tay chân luống cuống mà thấm khăn cho Trình lão phu nhân, bưng nước súc miệng, rốt cuộc bà cũng không quen làm nha hoàn, nước lần một thì lạnh lần hai lại nóng quá, bị Trình lão phu nhân quở trách rất nhiều lần. Chung quanh nha hoàn còn vây quanh nhiều như vậy, Trình lão phu nhân không vui, trên mặt Nguyễn thị cũng khó coi.
Trình Du Cẩn âm thầm lắc đầu ở trong lòng, thật là hồ đồ, hầu hạ trưởng bối chính là vì một cái danh "Hiếu", ngay cả bưng trà đưa nước cũng không làm nổi? Nói trắng ra chính là quen làm phu nhân rồi, tỏ vẻ để đạt được lợi ích còn lớn hơn cả biểu hiện xuất phát từ tâm.
Cho nên Trình Du Cẩn chưa bao giờ làm loại chuyện chính tay thấm khăn ướt, hứng nước súc miệng này, vừa dơ lại mệt, ai thích làm thì làm. Trình Du Cẩn chỉ cần chờ nha hoàn thấm khăn xong, cứ duỗi tay nhận lấy, rồi đưa cho Trình lão phu nhân, nếu có gì xảy ra thì nha hoàn gánh. Cứ như vậy, Trình Du Cẩn chẳng cần làm gì, thoạt nhìn lại như làm rất nhiều, rất quan trọng, không thể thiếu.
Giống như Nguyễn thị tự mình vén áo ra trận, cũng quá thành thật đi.
Một hoàn cảnh gia đình phức tạp sẽ dạy Trình Du Cẩn biết khi nào gặp may, những nữ hài khác sau khi gả chồng được 3, 4 năm mới cần học những điều này, nhưng nàng 14 tuổi đã hiểu. Không chỉ như thế, nàng còn trở nên toàn diện trong mọi mặt, chỉ để đạt được lợi ích cá nhân. Nàng không quan tâm mặt mũi, không khát vọng tình yêu của cha mẹ, cũng không quan tâm tình yêu nam nữ.
Nàng chỉ yêu chính mình.
Trình lão phu nhân khó khăn rửa mặt xong, lúc này Nguyễn thị đã lăn lộn đến mức cả thế xác và tinh thần đều mệt. Bà nhìn Trình Du Cẩn đang đứng một bên khoanh tay nhìn, trời quang trăng sáng, không hiểu vì sao liền sinh ra một cỗ tức giận. Nguyễn thị cười cười, hỏi:"Đại cô nương, sao đại tẩu lại không tới vậy?"
Nguyễn thị cũng không hiểu vì sao mình lại muốn hỏi nàng câu này. Khi Trình Du Cẩn còn rất nhỏ, Nguyễn thị rõ ràng biết Trình Du Cẩn không biết ai mới là mẹ ruột thật sự của nàng, nhưng ác ý không thể hiểu nổi trong lòng lại khiến Nguyễn thị mở miệng, bất động thanh sắc mà châm ngòi quan hệ của Trình Du Cẩn cùng quận chúa Khánh Phúc. Trình Du Cẩn sống không tốt Nguyễn thị sẽ đau lòng, mà Trình Du Cẩn sống tốt quá, thân thiết với KhánhPhúc như mẹ con, lại sẽ khiến tâm Nguyễn thị như lửa đốt, vô cùng ghen ghét.
Biểu tình Liên Kiều không tốt lắm, nàng muốn nói, nhị thái thái đừng có ra vẻ ta đây nữa, thật sự xấu lắm, bà cũng không được như Đại cô nương đâu! Lòng đại nha hoàn đầy căm phẫn, ngược lại Trình Du Cẩn lại rất bình tĩnh, nàng một lòng sớm đã phân chia nước lửa, cười một cái với Nguyễn thi:"Mẫu thân muốn chiếu cố phụ thân, còn phải chăm sóc tam đệ, không thể làm xong trong chốc lát được. Cho nên mẫu thân để cháu tới giúp bà tận hiếu, hầu hạ tổ mẫu."
Nhìn một lời nói này, bốn lạng đẩy ngàn cân, Trình Du Cẩn không trả lời vì sao quận chúa Khánh Phúc không tới, chỉ nói Khánh Phúc muốn chiếu cố Trình Nguyên Hiền cùng Trình Ân Bảo, một câu thay Khánh Phúc giải vậy, còn khiến Trình lão phu nhân vui vẻ. Ở trong mắt Trình lão phu nhân, đương nhiên con trai và cháu trai là quan trọng nhất, con dâu hầu hạ con trai của bà, làm Trình phu nhân nghe liền thoải mái.
Trình lão phu nhân vừa lòng mà cười, khi bà đứng dậy còn liếc mắt nhìn Nguyễn thị, Nguyễn thị tức khắc sợ tới mức cúi đầu, không dám thở mạnh.
Trình lão phu nhân hỏi:"Mấy đứa trẻ khác đâu?"
"Thưa lão phu nhân, Nhị cô nương cùng Từ nhị gia đang rửa mặt ở giường bích sa. Niệm cô nương thì nơi này không có son phấn của nàng, nên đã đến viện của bà cô rồi."
Đừng nói người ngoài, ngay cả Nguyễn thị là mẹ ruột nghe cũng muốn lắc đầu, đều bằng tuổi nhau, mà Trình Du Mặc cùng Từ Niệm Xuân lại như đứa trẻ con, trưởng bối dậy lâu như vậy rồi còn chưa tới thỉnh an, còn lo đi trang điểm. So sánh với Trình Du Cẩn, quả thực là vô cùng hiểu chuyện không giống với một tiểu cô nương.
Nguyễn thị trộm kêu nha hoàn đi gọi Trình Du Mặc tới đây. Trình Du Mặc cùng Từ ChiTiện búi tóc rời rạc mà đi tới, cùng kêu lên vấn an:"Lão tổ tông."
Trình lão phu nhân gật đầu, bà nói:"Ba người các ngươi lớn lên từ nhỏ, đều đã đủ lông đủ cánh rồi, không cần an phận ở chỗ ta nữa, đi đến mái hiên của các ngươi chơi đi."
Từ Chi Tiện vui sướng mà "Ai" một tiếng, Trình Du Cẩn nhận thấy được Trình lão phu nhân đang cố ý cho các nàng cơ hội sáng tạo, đến nỗi mà cho cơ hội nào, cũng khó mà nói. Theo lý thuyết đây là thời cơ cầu mà không được, nhưng mà Trình Du Cẩn dừng một chút, vẫn nhịn đau từ chối:"Tổ mẫu, cháu chỉ sợ không được."
Trình lão phu nhân kỳ quái:"Làm sao?"
Trình Du Cẩn nói:"Hôm qua tổ phụ đã dặn dò cháu, để cháu đến chỗ Cửu thúc luyện chữ."
Trình lão phu nhân càng kỳ quái:"Ngươi luyện cái này để làm gì?"
"Sắp tới tiệc mừng thọ của thánh thượng rồi, tổ phụ muốn dâng một bức bình phong lên chúc thọ thánh thượng, để cho cháu thêu. Cho nên mấy ngày tới chỉ sợ cháu không rảnh, thỉnh an tổ mẫu xong, cháu phải đi luyện chữ với Cửu thúc."
Không khí trong chính phòng càng yên tĩnh hơn, dâng lễ vật mừng thọ cho hoàng đế, tôn quý như vậy, lại giao cho Trình Du Cẩn cầm kim. Đây là không tạo mặt mũi cho Khánh Phúc, Nguyễn thị này đó, thậm chí là cả phu nhân chính thất Trình lão phu nhân. Nguyễn thị cùng Trình lão phu nhân tâm tình phức tạp, Từ Chi Tiện cùng Trình Du Mặc hai mặt nhìn nhau, không dám nói lời nào.
Dù bọn họ không hiểu chuyện đi chăng nữa, cũng biết lần đãi ngộ này với Trình Du Cẩn không phải là nhỏ, còn cao hơn so với mẫu thân họ nữa.
Cuối cùng Trình lão phu nhân mở lời trước:"Nếu hầu gia đã lên tiếng, vậy ngươi chỉ có thể lo đến nơi đến chốn. Nếu không đủ thời gian, lần sau không cần đến chỗ ta vào giờ mão(*) nữa."
(*) 5 - 7 giờ sáng.
"Vậy sao được." Trình Du Cẩn vẻ mặt chính khí mà chối từ, sau đó mới thong thả ung dung hành lễ cáo lui:"Tổ mẫu, nhị thẩm, cháu về trước."
Sau khi ra tới ngoài, Liên Kiều nhảy nhót không thôi, nhỏ giọng nói:"Cô nương, người không để ý tới sắc mặt của nhị thái thái cùng lão phu nhân đâu. Thể diện cô nương nhà chúng ta, bọn họ há có thể so sánh sao? Đừng nói so sánh, chỉ sợ nhị thái thái nghĩ cũng không dám nghĩ."
"Được rồi." Trình Du Cẩn nhàn nhạt nói với Liên Kiều:"Ít nói vài câu đi, thời gian không còn sớm, không đi nhanh thì có khi phải ở lại đến tối đấy."
Liên Kiều dứt khoát ngậm miệng, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên. Đây chỉ là mở đầu thôi, chờ sau khi thêu xong, có khi bọn họ còn tức đến đỏ mắt ấy chứ!
Hôm nay Trình Du Cẩn thức dậy sớm, tuy rằng có chậm trễ chút thời gian ở chỗ Trình lão phu nhân, nhưng nàng nghĩ vẫn còn rất sớm. Không ngờ khi đến Thần Minh viện, Trình Nguyên Cảnh đã chuẩn bị xong, nhìn bộ dáng, hình như hắn đã làm rất nhiều chuyện.
Trình Du Cẩn thập phần giật mình:"Cửu thúc dậy sớm thế?"
Trình Nguyên Cảnh nhàn nhạt liếc nàng một cái, lười trả lời cái loại câu hỏi không có dinh dưỡng này. Hắn chỉ chỉ vị trí bên cạnh, hỏi:"Sẽ viết chữ sao?"
Nụ cười trên mặt Trình Du Cẩn thập phần sáng lạn, cẩn thận nghe còn có thanh âm cắn răng:"Cửu thúc cảm thấy thế nào?"
Trình Nguyên Cảnh không phải cố ý coi thường Trình Du Cẩn, mà là ở trong mắt hắn, viết chữ sẽ đi đôi với chữ đẹp. Rốt cuộc làm quan, phải viết văn chương là điều đương nhiên. Bất luận là phó thái thủ, thái phó, hay thái giám ngự tiền hầu hạ, đều viết chữ rất đẹp.
Trình Nguyên Cảnh không để ý việc mạo phạm Trình Du Cẩn, mà dùng ánh mắt hạ xuống bút, nói:"Đầu tiên viết thử một bức xem."
Trình Du Cẩn nghĩ thầm chưa biết ai khinh ai đâu, Trình đại cô nương nàng nổi danh bên ngoài, cầm kì thi họa kim chỉ nữ hồng không gì không biết, nhưng mà thứ nàng am hiểu nhất, chính là thư pháp.
Trình Du Cẩn đi đến trước bàn, cầm lấy bút suy nghĩ một lúc ngắn, liền đặt bút viết lưu niệm.
Ánh mắt Trình Nguyên Cảnh không tự chủ được mà dừng trên tay trái bị thương của Trình Du Cẩn.